Chương 1701 Cuồng long vượt ngục (16)
Ởcửa nhà tù, tiếng súng nổ vang, những binh sĩ mới vừa chạy tới đã bắt đầu đánh trực diện đám người Đinh LamBa người Đinh Lam trốn đằng sau mấy túi xi măng, liên tục nổ súng, kỹ thuật bắn súng hết sức chính xác; mà bọn lính thì lại dựa vào số người đông, đạn dày đặc, sau khi giao phong hai bên đánh tới khói bay mù mịt, vô cùng kịch liệt.
“Này, mấy người các cậu…”
Lúc này, sĩ quan trốn gần chỗ Triệu Ngọc liên tục giơ tay ra hiệu với các binh sĩ cấp dưới của mình, bọn lính ngầm hiểu, lập tức chia làm ba tổ, một tổ dùng hỏa lực yểm hộ, hai tổ khác thì bọc đánh từ hai bên.
Đoàng!
Một viên đạn phóng tới, một binh sĩ ở bên phải ngã ngay xuống đất, những người khác căng thẳng trốn vào sau cột đá trước cửa nhà tù.
Đoàng đoàng đoàng!
Nhưng mà đám binh sĩ phụ trách dùng hỏa lực yểm hộ lại nổ súng không ngừng, nhanh chóng ngăn chặn đám người Đinh Lam, đánh cho túi xi măng ầm ầm rung động, đạn bay tứ tung.
Những binh sĩ này khác với quản giáo, bọn họ chẳng những được trang bị hoàn mỹ, hơn nữa còn trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, vừa thấy đám người Đinh Lam bị hỏa lực áp chế thì hai tổ binh sĩ còn lại nhanh chóng tiến lên bọc đánh, mắt thấy sắp sửa vọt tới đó giáp công.
“Này này này…” Triệu Ngọc vừa thấy tình huống bất thường, vội vàng la lên với sĩ quan kia: “Không thể đánh chết bọn họ, tôi cần nhân chứng sống, cần nhân chứng sống!”
“Cái gì?” Sĩ quan sửng sốt.
“Mấy tù nhân này vô cùng quan trọng!” Triệu Ngọc chỉ vào đám người Đinh Lam lớn tiếng giải thích: “Bọn họ nắm giữ một tin tức tình báo vô cùng quan trọng, bên trên có lệnh, không thể để cho bọn họ chết được!”
“Vậy…” Sĩ quan vội vã hô lớn với bọn lính: “Khoan!”
Hai tổ binh sĩ đang định chạy lên xung phong, nghe thấy mệnh lệnh như vậy thì ngây ra một lúc.
Kết quả, đám người Đinh Lam thừa dịp này lén bắn xạ kích, nhân cơ hội lại bắn ngã vài tên binh sĩ, những người khác sợ tới mức nhanh chóng nằm xuống tránh né.
“Không được đâu, sếp ơi!” Sĩ quan lo lắng cau mày, lấy bộ đàm của mình ra nói: “Nếu muốn nhân chứng sống, vậy thì phải kêu thêm mấy đội binh sĩ nữa tới đây, phải bao vây bọn chúng lại mới được!”
Nói xong, ông ta bật bộ đàm lên muốn gọi người.
Mà đúng lúc này, hệ thống trong đầu Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo, rằng thời gian sử dụng của thiết bị cải trang tàng hình và áo chống đạn sắp hết.
“Hả?” Biết tin tức này, Triệu Ngọc vội vàng gọi sĩ quan kia lại, nói: “Thôi bỏ đi! Bây giờ trong ngục xảy ra phản loạn quy mô lớn, tình huống đặc biệt thì xử lý đặc biệt, các cậu hãy tốc chiến tốc thắng đi!”
“Các cậu mau mau xông lên, xử lý hết mấy người kia đi, mặc kệ tính mạng của họ ra làm sao!”
“Hả…” Sĩ quan không thích ứng được tiết tấu của đội trưởng quản giáo, vội vàng lên tiếng hô với binh sĩ cấp dưới: “Toàn thể chú ý, xung phong! Lên!”
Sĩ quan ra lệnh một tiếng, các binh sĩ ở phía chính diện lập tức lao ra khỏi công sự che chắn, vừa điên cuồng xạ kích, vừa lao thẳng tới chỗ đám người Đinh Lam.
Mà các binh sĩ hai cánh còn lại cũng cùng tiến lên, chỉ một thoáng tiếng súng nổ vang, hỏa lực dày đặc, bắn cho đám người Đinh Lam không ngẩng đầu lên nổi.
“Yên tâm đi ngài đội trưởng quản giáo!” Sĩ quan kia vừa nghiêm túc quan sát tình hình chiến sự, vừa nói với Triệu Ngọc: “Nếu như may mắn thì có thể giữ lại một người sống đó! Ừm… Đội trưởng quản giáo?”
Bởi vì không nghe thấy đội trưởng quản giáo trả lời nên sĩ quan quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng mà, ông ta vừa mới quay đầu lại thì bỗng dưng nhìn thấy có một cái báng súng cực lớn đập thẳng vào mặt mình!
Bốp!
Bịch!
Sĩ quan còn chưa kịp thấy rõ gì đã bị báng súng đập cho hôn mê bất tỉnh, ngã lăn ra đất.
Người đánh ông ta đương nhiên là Triệu Ngọc, bởi vì thiết bị cải trang đã hết hạn sử dụng, giờ phút này hắn lại quay về vẻ ngoài là Triệu Ngọc!
Tuy hắn còn không ít thiết bị cải trang, nhưng nhìn tình hình này hiển nhiên mình không cần phải tiếp tục sắm vai đội trưởng quản giáo nữa.
Một giây sau, Triệu Ngọc đứng thẳng người lên, ôm súng trường lén lén lút lút nhắm vào đội binh sĩ ở phía chính diện.
Các binh sĩ đang hết sức chăm chú đối phó với đám người Đinh Lam, không nghĩ tới việc sẽ có người đánh lén từ phía sau.
Pằng pằng…
Triệu Ngọc giơ súng lên, lập tức bắn về phía mấy tên binh sĩ này, có điều Triệu Ngọc có đức hiếu sinh, hắn nhắm vào đùi của những binh sĩ này!
Đoàng!
Đoàng!
Lúc nổ súng, Triệu Ngọc đứng ngay sau lưng bọn họ, ở khoảng cách gần như có thể chạm vào bọn họ, ở khoảng cách như vậy cho dù kỹ thuật bắn súng của hắn có thối nát đến mức nào không thể bắn lệch.
Sau hai phát súng, có hai tên binh sĩ ngã xuống đất, ôm đùi kêu rên.
Một tên binh sĩ khác quay đầu lại, bỗng dưng thấy Triệu Ngọc mặc chế phục quản giáo, hắn ta mới vừa chuẩn bị phản kích thì Triệu Ngọc lại bắn thêm một phát súng nữa trúng vào đùi của hắn ta.
“Ối…”
Tên binh sĩ này ngã luôn xuống đất.
Triệu Ngọc đảo súng trường lại một lần nữa, vừa đánh vừa đá, gần như chỉ trong nháy mắt đã đánh ngất xỉu cả ba tên binh sĩ một cách sạch sẽ lưu loát.
Lúc này, hai tổ binh sĩ bọc đánh bên cạnh cũng phát hiện tình huống không ổn, bọn họ lập tức thay đổi đầu súng xạ kích Triệu Ngọc.
Đoàng đoàng!
Mấy viên đạn phóng tới, tất cả đều bắn trúng người Triệu Ngọc, nhưng mà Triệu Ngọc lại không có phản ứng gì, ngược lại còn ung dung đón đạn giơ súng phản kích.
Có điều lần này khoảng cách khá xa, Triệu Ngọc vẫn không có gì bất ngờ mà bắn trật.
Nhưng mà đến lúc này, tác dụng của Triệu Ngọc cũng không lớn lắm, chỉ thấy Jenna và Amerola song song lao ra khỏi công sự che chắn, hai người họ vừa chạy vừa bắn, sau một vòng xạ kích như thế, tất cả những kẻ địch cánh bên đều bị bắn chết tại chỗ!
Lại nhìn bên kia, Đinh Lam đã vọt tới trước mặt kẻ địch không biết từ lúc nào, chỉ thấy thân hình của cô thoăn thoắt, đùi tung bay lên xuống, cơ hồ là chỉ trong khoảnh khắc sấm vang chớp giật đã thoải mái giải quyết kẻ địch ở nơi đó!
Thế là hơn mười binh sĩ được điều tới tăng viện, người thì chết người thì choáng, tất cả bọn họ đã đánh mất năng lực phản kháng.
“Triệu Ngọc!”
“Triệu Ngọc?”
“Triệu Ngọc… Anh rể…”
Một giây sau, ba cô gái nhận ra Triệu Ngọc, vội vàng hưng phấn đón chào, bao quanh Triệu Ngọc.
“Triệu Ngọc, kế hoạch của chúng tôi thất bại rồi!” Amerola dồn dập mà thất vọng nói: “Chúng tôi bị bọn chúng bắt được, nhưng mà chúng tôi trốn thoát lúc ở trên xe chở tù!”
“Triệu Ngọc… Chậc chậc…” Jenna đánh giá Triệu Ngọc một phen, chậc lưỡi nói: “Bộ quần áo này của anh có phải hơi nhỏ một chút hay không? Sao mà buồn cười quá vậy? Sao lại thay quần áo của quản giáo vậy?”
“Còn nói tôi nữa hả!” Triệu Ngọc chỉ vào Jenna cả người mặc áo đỏ thẫm nói: “Cô mặc đồ đỏ lên người là đang giả trang thành quỷ đó hả, hay là cô sợ người ta không nhìn thấy cô?”
“Mặc như vậy mới gợi cảm, anh không quản được tôi!” Jenna bĩu môi, sau đó giải thích: “Thật ra, tôi làm mất áo khoác…”
“Triệu Ngọc…” Cuối cùng, vẫn lại là Đinh Lam dẫn đầu nói vào trọng điểm, giữ chặt cánh tay của Triệu Ngọc hỏi: “Cha nuôi của tôi đâu?”
“Ừm…”
Kết quả, Triệu Ngọc chỉ mới mở miệng nói được một chữ, phía nhà tù lại vang lên tiếng bước chân vội vã và tiếng quát tháo ồn ào, hiển nhiên, lại có một đội nữa sắp tới rồi.
“Hả?” Lúc này, Amerola chợt thấy ánh lửa nơi xa: “Sao lại cháy thế? Là anh phóng hỏa à?”
“Không còn kịp nữa rồi…” Triệu Ngọc lo lắng nói: “Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi mau!”
Nói xong, hắn vội vã dẫn theo ba cô gái đi dọc theo vách tường ngoài cửa chính, chạy tới một góc tương đối tối tăm.
Trước khi đi, ba cô gái còn không quên lục tìm vũ khí và trang bị trên người những binh sĩ té xỉu, đoạt đi súng trường, đồ đạc và bộ đàm của bọn họ.
⚝ ✽ ⚝
Ai ngờ, Triệu Ngọc dẫn theo ba cô gái không chạy được mấy bước, chuông cảnh báo trong nhà tù bỗng nhiên vang lên, mà lúc cảnh báo, tất cả đèn pha ở chỗ cao của nhà tù lập tức được bật lên.
Chỉ một thoáng, cả nhà tù bị chiếu tới mức sáng như ban ngày, đèn pha đong đưa qua lại vài cái, đám người Triệu Ngọc nhanh chóng bị soi vào trong ánh đèn.
“Đờ mờ nó!” Triệu Ngọc kinh hãi, vội vàng chui xuống dưới một loạt xe đẩy nhỏ mới miễn cưỡng tránh được ánh đèn pha: “Mau… Mau mau nấp…”
Ba cô gái lục tục chui vào dưới xe đẩy nhỏ, những chiếc xe đẩy nhỏ này dùng trong xây dựng, bánh xe vốn dĩ không cao, mấy người bọn họ trốn bên dưới, chen lách thành một đoàn, vô cùng chật chội.
“Triệu Ngọc…” Lúc này, Đinh Lam đẩy nhẹ Triệu Ngọc, dùng tiếng Trung nhỏ giọng hỏi: “Tình huống không ổn rồi, máy bay trực thăng tiếp ứng chúng tôi đã bị kẻ địch chặn lại, chúng tôi không đi được! Chỉ sợ…”
“Đừng lo” Triệu Ngọc nhanh chóng quay đầu an ủi: “Ông đây… Ừm… Tôi còn có kế hoạch B!”
Tu tu tu…
Lúc này, tiếng cảnh báo như muốn làm lòng người hoảng sợ, đèn pha chớp động qua lại ngay trên xe đẩy nhỏ, vô cùng chói mắt.
“Triệu Ngọc, vậy thì nói mau đi! Gấp chết tôi rồi này!” Jenna thúc giục: “Rốt cuộc kế hoạch B là gì?”
Thình thịch…
Lời của Jenna còn chưa dứt, tất cả đèn pha đột ngột tắt phụt! Cả nhà tù rộng rãi lập tức chìm trong bóng tối sâu thẳm…