← Quay lại trang sách

Chương 1703 Cuồng long vượt ngục (18)

Hoàn cảnh trong khu Địa Ngục có hơi khác với tưởng tượng trước đây của Triệu Ngọc, tất cả phòng giam ở đây đều là phòng giam đơnMỗi phòng giam đều khóa kín bằng cửa sắt, trên cửa sắt chỉ có một lỗ hình chữ nhật dùng để đưa thức ăn vào, mỗi chiếc cửa sắt đều loang lổ đầy vết tích, nhìn qua có vẻ rất nguyên thủy.

Khi đi ngang qua hành lang, còn có thể ngửi thấy mùi tanh nồng nặc, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Triệu Ngọc từng nghe những tù nhân khác nói, sở dĩ khu Địa Ngục được gọi là địa ngục, không phải vì hoàn cảnh nơi này kém hơn các khu khác bao nhiêu, mà là bởi tù nhân ở nơi này bị kiềm chế sự tự do của cơ thể một cách khắc nghiệt.

Các tù nhân không có bất kỳ hoạt động bên ngoài nào, trừ khi có tình huống vô cùng đặc biệt, nếu không thì quanh năm suốt tháng sẽ chỉ sống trong căn phòng vô cùng tanh tưởi này.

Khủng khiếp hơn nữa là trong phòng giam chỉ có một cửa sổ nhỏ lớn bằng bàn tay, gần như không thấy mặt trời, bị nhốt lâu ngày trong này có thể khiến người ta phát điên!

“Phòng giam số mười lăm, là nơi này!”

Hai tên quản giáo nhanh chóng dẫn Triệu Ngọc tới trước cửa một trong các phòng giam, chỉ thấy trên then cửa phòng giam có hai cái ổ khóa thật to, cần hai tên quản giáo này đồng thời mở ra mới được.

Triệu Ngọc cúi đầu mở cái lỗ đưa thức ăn để nhìn vào bên trong, nhưng do ở bên trong tối đen như mực nên hắn không hề nhìn thấy gì.

“Thả… Thả tôi ra ngoài!” Nhưng vừa nghe thấy có tiếng động, trong phòng giam bỗng nhiên vang lên tiếng gầm rú: “Tôi không phạm tội, tại sao lại nhốt tôi vào đây? Thả tôi ra ngoài!”

Phù…

Nghe thấy tiếng gầm rú này, Triệu Ngọc cảm thấy yên tâm, người này sử dụng tiếng Anh, giọng nói cũng chính là giọng của cha vợ Miêu Khôn.

Có điều trong lúc hô hoán, Triệu Ngọc còn nghe thấy tiếng xích sắt leng keng, xem ra Miêu Khôn không chỉ bị nhốt ở đây, mà còn có khả năng bị mang gông xiềng.

“Khụ khụ…” Triệu Ngọc ho khan một tiếng, lập tức hạ lệnh cho hai tên quản giáo: “Được rồi, mở ra đi!”

Hai tên quản giáo không dám chần chừ, mỗi người nhanh chóng lấy ra một chiếc chìa khóa, bắt đầu mở khóa.

Chậc chậc…

Trong lòng Triệu Ngọc thầm nghĩ, bây giờ mình đang dùng gương mặt của đội trưởng quản giáo, đợi đến lúc nhìn thấy Miêu Khôn phải ứng phó như thế nào đây?

Hay là… đánh ngất Miêu Khôn?

Sau đó để hai tên quản giáo này khiêng người ra ngoài?

Không được!

Hắn nhanh chóng phủ định, dù sao Miêu Khôn quá nặng, khiêng ra ngoài sẽ rất mất thời gian thời gian, vả lại, đợi lát nữa mình còn phải tụ tập với đám người Đinh Lam, không được, không được…

Ngay lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ, hai tên quản giáo đã mở cửa phòng giam, tất cả đều quay đầu lại chờ đợi mệnh lệnh của Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc lo Miêu Khôn nhìn thấy mình, vội vàng quay người đi, đứng cạnh cửa lớn rồi trừng mắt hô với hai tên quản giáo: “Nhìn tôi làm gì? Đi vào dẫn người ra đây đi!”

“Vâng vâng vâng…” Hai tên quản giáo căng thẳng cầm ngọn đèn dầu đi vào trong phòng giam, sau đó bắt đầu rắc rắc rầm rầm mở xiềng xích.

Được rồi!

Đến lúc này, Triệu Ngọc đã đưa ra quyết định, suy nghĩ vừa dứt liền kết thúc hiệu quả của thiết bị cải trang, khôi phục diện mạo vốn có của mình.

Hắn vừa mới khôi phục lại diện mạo, thì bên trong cũng vang lên tiếng leng keng leng keng của xích sắt, xem ra gông xiềng của Miêu Khôn đã bị hai tên quản giáo cởi bỏ.

Triệu Ngọc mở kính nhìn xuyên đêm tàng hình, sau đó vèo một cái bước vào trong, một chân đá bay ngọn đèn dầu!

Rầm…

Đèn dầu rơi xuống đất, tắt phụt.

Ngay sau đó, trong phòng giam vang lên tiếng đùng đùng đùng, mười giây sau Triệu Ngọc kéo Miêu Khôn ra khỏi phòng giam, đi đến ngoài cửa.

“Hả? Hả…” Miêu Khôn không nhìn thấy gì cả, sợ tới mức cả người run rẩy, thảm thiết la lên: “Đừng mà! Đừng có giết người diệt khẩu, tôi khai, tôi xin khai hết! Tha mạng, tha mạng…”

“Thôi đi, thôi đi, khai cái đầu cha!” Triệu Ngọc căm giận mắng một câu: “Cha cũng quá không có nguyên tắc rồi đó?”

“Hả? Triệu Ngọc!” Miêu Khôn kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên: “Triệu Ngọc! Con tới cứu ta sao, con… làm sao đến đây?”

“Này!” Bỗng nhiên Miêu Khôn chợt nhớ ra chuyện gì, vội vàng nhắc nhở: “Cẩn thận, mới nãy ta có nghe tiếng của đội trưởng quản giáo, gã ta đang ở trong này, cẩn thận chút!”

“…” Triệu Ngọc chẳng muốn giải thích, lại chợt phát hiện tuy bây giờ Miêu Khôn có thể đi lại, nhưng trên chân vẫn còn bị buộc xích, đi lại rất bất tiện.

Nhưng mà lúc này, hai tên quản giáo đã bị Triệu Ngọc đánh ngất xỉu, hắn cũng không chắc chìa khóa có thể mở xích chân có nằm trong tay hai tên quản giáo kia không.

“Được rồi, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích…” Vì để tiết kiệm thời gian, bất đắc dĩ Triệu Ngọc đành phải sử dụng chiếc chìa khóa vạn năng, lúc này xích chân của Miêu Khôn mới được gỡ bỏ.

“Wow…” Miêu Khôn hoảng sợ vội hỏi: “Mắt của thằng nhóc này tinh thật, vậy mà cũng có thể nhìn thấy à?”

“Đi thôi, cha bớt nói vài câu đi!” Triệu Ngọc xoay người đóng cửa phòng, vì để phòng tránh hai tên quản giáo kia tỉnh lại, hắn còn cố ý khóa hai ổ khóa lại như cũ.

Đương nhiên, để phòng tránh bất trắc, Triệu Ngọc còn lấy chìa khóa của hai tên quản giáo mang theo bên mình.

“Triệu Ngọc…” Miêu Khôn làm gì chịu im lặng vội vàng lại hỏi: “Vừa rồi… Vừa rồi trên võ đài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao người đó lại kêu con đi? Còn nữa, sao con lại chạy đến đây cứu ta vậy, nơi này là khu Địa Ngục đó?”

“Lão đại, à không, cha vợ à, nơi này không phải chỗ để nói chuyện!” Triệu Ngọc lôi kéo Miêu Khôn đi tới trước cửa: “Đợi chúng ta ra ngoài rồi, con từ từ nói với cha, đi thôi!”

“Đợi… Đợi chút…” Ai ngờ, Miêu Khôn đột nhiên túm Triệu Ngọc lại hỏi: “Con mau nói cho ta biết, con chắc chắn con có thể dẫn ta ra ngoài sao?”

“Cha không sao chứ?” Triệu Ngọc buồn bực: “Con không thể dẫn cha ra ngoài thì con còn tới cứu cha làm gì? Mau lên!”

“Không… Không không không…” Nhưng mà Miêu Khôn lại không chịu đi, bỗng nhiên ông nắm lấy cánh tay của Triệu Ngọc, kích động nói: “Triệu Ngọc, nếu như… Nếu như dẫn thêm một người nữa thì sao?”

“What?” Câu này khiến cho Triệu Ngọc ngẩn người: “Cha có ý gì? Cái gì gọi là dẫn thêm một người? Mình cha đã phiền lắm rồi, còn dẫn thêm…”

Triệu Ngọc vừa nói tới đây, thì trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong lòng run lên nhất thời ngây người ra đó.

“Triệu Ngọc, Lundy, là Lundy đó…” Miêu Khôn run giọng nói: “Trong phòng giam số mười tám, con nghĩ… Chúng ta có thể tiện thể cứu ông ta ra luôn không?”

“Bà nội gấu nhà nó!” Triệu Ngọc cảm thấy trái tim đột nhiên đập điên cuồng, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Miêu Khôn hỏi: “Lúc này chắc cha không nói đùa với con chứ?”

“Không… Không đùa đâu!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Ta dám khẳng định, Lundy ở trong phòng giam số mười tám!”

“Tại sao?” Triệu Ngọc buồn bực: “Cha nhìn thấy ông ta rồi à? Sao cha lại dám khẳng định như vậy?”

“Ta không nhìn thấy” Miêu Khôn thở hổn hển trả lời: “Nhưng mà lúc nãy ta bị giam vào phòng, nghe thấy có người dùng cục đá gõ vào vòi nước, tiết tấu gõ là mã Morse thông dụng nhất!”

“Cho nên ta cũng dùng xích gõ vào vòi nước, trò chuyện với ông ta, Triệu Ngọc…” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Người kia nói ông ta chính là Lundy! Bị nhốt trong phòng giam số mười tám, bảo ta cứu ông ta!”

“Chuyện này…” Triệu Ngọc nhíu mày: “Cha vợ, cha phải suy nghĩ kĩ, đây rất có thể là cái bẫy!”

“Được rồi” Miêu Khôn ra sức gật đầu: “Vậy thôi đi! Xem như ta chưa nói gì cả, để cho người giàu nhất thế giới và tiền thưởng một tỷ đô la của ông ta lướt qua chúng ta vậy! Đi thôi!”

“Đệch…” Triệu Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Miêu Khôn, nhưng mà trong bóng tối, Miêu Khôn vốn không nhìn thấy đôi mắt của hắn.

Trong phút chốc, Triệu Ngọc cảm thấy lỗ chân lông trên người mình giãn ra. Bởi vì câu nói “một tỷ đô la” kia của Miêu Khôn bỗng nhiên nhắc nhở hắn.

Phải biết rằng, quẻ văn mà hôm nay mình mở được là một quẻ siêu cấp biến dị “Khôn Càn – Đoài Khảm”!

Bây giờ, cuối cùng hắn cũng bắt đầu lĩnh ngộ được quẻ văn thể hiện điều gì rồi?

Quẻ “Khảm” không chỉ đại diện cho ba cô gái xinh đẹp nhóm Đinh Lam, mà còn có khả năng thể hiện kẻ thao túng phía sau màn – Tịch Mộng Na!!

Mà “Đoài” đứng trước “Khảm”, có nghĩa là uy lực của “Đoài” lớn hơn “Khảm”.

Ông trời ơi bà nội ơi…

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, máu nóng sôi trào, chẳng lẽ người giàu nhất thế giới đã mất tích sáu năm kia thật sự đang ở… nơi này!!?