← Quay lại trang sách

Chương 1704 Cuồng long vượt ngục (19)

Rắc rắc… Rắc rắc…Trong hành lang tối đen vang lên tiếng ma sát ken két của kim loại, hóa ra là Triệu Ngọc đang tìm chìa khóa của tên quản giáo.

“Triệu Ngọc, rốt cuộc có tìm được không?” Miêu Khôn không nhìn thấy rõ tình huống cụ thể, đứng trước nhà giam số mười tám lo lắng hỏi: “Không phải con có súng à? Dùng súng bắn một phát mở nó ra?”

“Là cha điên rồi hay là con điên rồi?” Triệu Ngọc buồn bực: “Nổ súng có thể mở khóa ra à? Hơn nữa, có phải cha sợ không ai phát hiện ra chúng ta không? Lại còn nổ súng, cha thật là!”

Nói xong, Triệu Ngọc lấy cây đèn pin ra, bật lên rồi chiếu vào chùm chìa khóa.

“Đệch!” Miêu Khôn suýt nữa ngã quỵ, lập tức mắng: “Thằng nhóc này, rõ ràng con có đèn pin sao không lấy ra từ sớm?”

Cây đèn pin này do Triệu Ngọc lấy từ trên người hai tên quản giáo vừa rồi, bởi vì mình có kính nhìn xuyên đêm tàng hình cho nên không sử dụng.

Nhưng mà kính nhìn xuyên đêm không thể nhìn thấy những thứ quá nhỏ, hắn chỉ đành bật đèn pin lên chiếu sáng hai chùm chìa khóa.

“Trên chìa khóa có đánh số!” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng thấy rõ, trên từng chiếc chìa khóa đều có đánh số, nhanh chóng gọi Miêu Khôn: “Nhanh, tìm đi!”

“Hầy…” Miêu Khôn nén giận, gấp gáp ngồi xổm xuống cùng tìm chìa khóa với Triệu Ngọc.

Thật ra Triệu Ngọc còn không ít chìa khóa vạn năng trên người, nhưng mà hắn cảm thấy sử dụng hai đạo cụ quý giá chỉ để mở hai ổ khóa như vậy, thật sự có hơi lãng phí.

“Tìm được, tìm được rồi…”

Hai người hợp sức rất nhanh đã tìm ra hai chiếc chìa khóa có đánh số mười tám.

Đút chìa khóa vào trong ổ khóa, hoàn toàn khớp với nhau.

Rắc rắc rắc rắc… Cùng với tiếng kêu thanh thúy, cửa phòng giam số mười tám đã bị hai người họ mở ra.

Miêu Khôn vừa định bước vào, Triệu Ngọc lại đẩy ông sang một bên dặn dò: “Cha đừng cử động, để con vào!”

Trên người Triệu Ngọc có áo chống đạn, còn có máy báo động, nếu như đây là cái bẫy thì mình cũng có thể ứng phó được.

“Là ai?” Nhưng mà Triệu Ngọc còn chưa hành động thì trong phòng giam bỗng nhiên vang lên giọng nói già nua: “Có phải mất điện không? Chuyện này rất hiếm gặp…”

“Lun… Lundy…” Nghe thấy giọng nói này, Miêu Khôn không thể tự chủ nữa, căng thẳng hỏi một câu: “Là ông sao?”

“Hả…” Người bên trong hoảng sợ, vội vàng kích động hỏi: “Là ai? Ông là ai!?”

Triệu Ngọc cầm đèn pin lên chiếu vào bên trong thì thấy có một người mặc áo tù, tóc bạc phơ đang ngồi trên giường.

Ái chà…

Triệu Ngọc và Miêu Khôn đồng thời hốt hoảng, chỉ thấy người này tóc tai bù xù, râu ria xồm xoàm, giống hệt như Nhậm Ngã Hành trong “Tiếu ngạo giang hồ” vậy.

Có điều trên người ông ta không có quá nhiều xích sắt, thậm chí ngay cả còng tay và xiềng chân cũng không có.

“Là ông ta!” Miêu Khôn kích động nói: “Lundy, cuối cùng tôi cũng tìm được ông rồi!”

“Người này…” Triệu Ngọc nhướng lông mày phải, lòng đầy hoài nghi nhìn Miêu Khôn, trong lòng thầm nói, ông ta đã thành ra thế này rồi mà cha chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra ngay sao?

“Ai vậy?” Ông lão tóc bạc vén mái tóc bạc che khuất khuôn mặt lên, chăm chú nhìn nhưng không nhìn thấy gì cả.

“Không sai đâu!” Miêu Khôn cất bước đi về phía trước, dùng tiếng Anh kích động nói: “Lundy, là tôi Female Miêu đây, trước kia chúng ta từng làm ăn với nhau! Mới nãy người dùng mã Morse liên lạc với ông cũng là tôi!”

“Female Miêu… Female Miêu…” Nhưng mà, Lundy suy nghĩ mãi, hình như không có ấn tượng gì, nhưng vẫn vô cùng kích động hỏi: “Ông… Các ông có thể dẫn tôi rời khỏi nơi này không? Chỉ cần có thể đưa tôi về nhà, các người muốn bao nhiêu tiền cũng được hết! Tôi… Tôi đã chịu khổ ở trong này sáu năm rồi, van xin… Van xin các người đó…”

“Ông… Ông có thể đi được không?” Triệu Ngọc nhìn dáng vẻ suy yếu của người này, trong lòng không yên tâm. Nếu người này đúng là Lundy – người giàu nhất thế giới, vậy bây giờ ông ta cũng đã là một ông lão hơn sáu mươi tuổi rồi.

“Không… Không thành vấn đề…” Lundy vội vàng đứng lên, đi vài bước trước mặt hai người: “Tuy tôi bị nhốt trong này, nhưng ngày nào cũng rèn luyện, chỉ mong là, chỉ mong là có một ngày có thể ra ngoài…”

Lundy đi lại rất cố sức, bởi vì kích động nên giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

“Vậy được…” Triệu Ngọc vẫy tay với Miêu Khôn: “Chúng ta đi thôi!”

“Không được!” Ai ngờ, lần này Miêu Khôn lại gây chuyện nữa, ông làm động tác ngừng lại, sau đó cầm đèn pin chiếu vào mặt mình và nói với Lundy: “Ông hãy nhìn cho thật kỹ, ông thật sự không biết tôi sao?”

“Ông… Ừm…” Lundy cắn chặt răng, sắc mặt có vẻ vô cùng khó xử.

“Lundy” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Tôi đến cứu ông, không phải vì muốn thù lao, mà là vì lời hẹn của chúng ta năm xưa!!”

“Hu… Hu…” Ai ngờ, nghe đến đây, Lundy đột nhiên khóc lóc nức nở, quỳ trước mặt Miêu Khôn: “Tôi van xin… Van xin các người, tôi sống thê thảm như vậy, chính là vì hẹn ước đó với các người, tôi van xin các người, đừng nói chuyện với tôi nữa!”

“…” Triệu Ngọc cảm thấy hơi hồ đồ.

“Được rồi!” Miêu Khôn vỗ vào cánh tay của Triệu Ngọc: “Chúng ta đi thôi! Để cho ngài Lundy an hưởng tuổi già ở trong này đi! Đi!”

“Đừng… Đừng đừng đừng…” Lundy sợ hãi, vội vàng kéo lấy cánh tay còn lại của Triệu Ngọc: “Đừng đi, tôi… Tôi tôi tôi… Tôi đồng ý với các người là được!”

Hai ông già mỗi người túm lấy một cánh tay của Triệu Ngọc, cảnh tượng này rất kỳ lạ, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

“Nhưng mà… Vật đổi sao dời” Lundy lại nói: “Tôi không biết bây giờ tình hình ở công ty như thế nào, sau khi tôi trở về xem có thể tuân thủ lời hứa hay không…”

“Yên tâm đi! Mọi chuyện tốt hơn tưởng tượng của ông nhiều!” Miêu Khôn buông cánh tay của Triệu Ngọc ra gật đầu nói: “Chỉ cần ông đồng ý…”

“Đủ rồi! Đủ rồi!” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng nóng lòng: “Các ông xem nơi này là nhà mình à? Nơi này có hơn một nghìn kẻ địch, rất nhanh chúng ta sẽ bị bao vây, hai người còn tâm trạng nói nhảm ở trong này sao!?”

“Đúng đúng đúng…” Miêu Khôn vỗ đầu: “Suýt nữa ta quên mất, đi, mau đi…”

Nói xong, hai người nhanh chóng đưa Lundy ra khỏi phòng giam, chạy tới cửa của khu Địa Ngục.

“Có chuyện này tôi không hiểu” Nhưng mà, Miêu Khôn vẫn không nhịn được mở miệng hỏi Lundy: “Ông bị nhốt trong thời gian dài như vậy, đến bây giờ cuối cùng có biết là ai nhốt ông vào đây không?”

“Không biết nữa!” Lundy trả lời rất dứt khoát: “Tôi chỉ biết nơi này chắc là châu Phi, bởi vì tôi từng nghe bọn họ nói tiếng Berber, lại còn thấy người da đen…”

“Đệch…” Miêu Khôn bất ngờ hỏi: “Không ai thẩm vấn ông à?”

“Có chứ” Lundy gật đầu: “Có một người Ả Rập thường xuyên đến thẩm vấn tôi”

“Thẩm vấn cái gì vậy?” Miêu Khôn lại hỏi.

“Ừm… Thông thường là bí mật thương mại, rồi một số bí mật giới chính trị này nọ, đương nhiên còn có sản phẩm khoa học kỹ thuật của công ty tôi gì đó nữa…”

“Suỵt!”

Lundy còn chưa nói xong, Triệu Ngọc bỗng nhiên suỵt một tiếng.

Lúc này, bọn họ đã chạy ra khỏi nhà giam của khu Địa Ngục, đang đi dọc theo hành lang của cửa chính nhà tù. Bởi vì nghe thấy có tiếng bước chân dồn dập, Triệu Ngọc vội vàng ra hiệu cho bọn họ im lặng.

Có điều cũng may, tiếng bước chân đó từ gần rồi lại ra xa, nhanh chóng biến mất không còn nữa.

Thừa cơ hội này, Triệu Ngọc vội bật bộ đàm, dùng tiếng Trung liên lạc với Đinh Lam: “Này này, Đinh Lam, Đinh Lam… Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, xin trả lời, xin trả lời!”

Sau vài tiếng rè rè, bộ đàm nhanh chóng có hồi đáp, nhưng mà vừa nghe thấy tiếng hồi đáp này, Triệu Ngọc bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, cảm giác bất ổn xuất hiện.

Bởi vì trong bộ đàm không chỉ có tiếng trả lời của Đinh Lam mà còn có tiếng đạn gào rít.

“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc…” Đinh Lam bất lực nói: “Chúng tôi bại lộ rồi, bị kẹt trong căn nhà ở phía nam của bãi đỗ xe, không thể tiếp ứng cho các anh được! Anh rể, anh đưa cha nuôi đi trước đi! Chúng tôi sẽ nghĩ cách…”

⚝ ✽ ⚝

Trong bộ đàm đột nhiên có tiếng nổ tung, tín hiệu lập tức gián đoạn…