← Quay lại trang sách

Chương 1705 Cuồng long vượt ngục (20)

“Này! Này này này… Đinh Lam…” Triệu Ngọc ra sức hét vào bộ đàm vài lần, nhưng đối phương vẫn không có hồi âm, với âm thanh vừa nãy có lẽ bọn họ đã bị vũ khí hạng nặng tấn công“Đáng chết!” Triệu Ngọc hung hăng nắm chặt quả đấm, hôm nay đúng là xui xẻo, không có một việc nào đi theo kế hoạch ban đầu của mình cả.

“Sao… Sao vậy?” Miêu Khôn lo lắng hỏi: “Đinh Lam… Đinh Lam, bọn họ không sao chứ? Máy bay của chúng ta…”

“Đừng nói nữa!” Triệu Ngọc nhắm mắt lại thở hổn hển: “Để cho con yên!”

Nhìn thấy khuôn mặt Triệu Ngọc u sầu, Miêu Khôn không dám lên tiếng hỏi nữa.

“Như vậy đi!” Nhưng mà Triệu Ngọc chỉ suy nghĩ không tới hai giây, lập tức giơ tay ra hiệu cho hai người: “Đi, đi theo tôi, đi ra ngoài trước rồi tính!”

Nói xong, hắn dẫn Miêu Khôn và Lundy ra cửa, đi đến bên ngoài.

Giờ khắc này, bởi vì ngọn lửa càng lúc càng lớn, hầu hết các quản giáo đều phải chạy qua bên nhà ăn cứu hoả, nên ở cửa nhà giam không thấy có ai đứng canh gác.

Lúc nhìn thấy chiếc xe chở tù lật nghiêng và nhiều thi thể tại hiện trường, Miêu Khôn hoảng hốt nuốt nước bọt, không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Ông có lòng muốn hỏi, nhưng nhìn thấy sắc mặt Triệu Ngọc không tốt, nên không dám há mồm.

“Đây… Nơi này…” Rất nhanh, Triệu Ngọc đã dẫn hai người họ tới trước xe đẩy nhỏ, chỉ vào bên dưới xe đẩy nói: “Hai người… Hai người trốn ở chỗ này chờ tôi! Nhớ kỹ, tôi không trở lại thì đừng đi lung tung!”

“Được, được…” Miêu Khôn không dám chậm trễ, lập tức cúi đầu chui vào: “Yên tâm đi, bọn ta tuyệt đối sẽ không chạy lung tung!”

“Cha vợ…” Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ ra điều gì, lập tức đưa súng lục nhặt được từ trên người đội trưởng quản giáo cho Miêu Khôn rồi dặn dò: “Nhớ phải cẩn thận!”

“Con cũng vậy!” Miêu Khôn nhanh nhẹn nhận lấy súng lục, sau đó chui vào trong xe đẩy nhỏ, Lundy cũng đi sát theo phía sau.

Khi Miêu Khôn cúi đầu, Triệu Ngọc sử dụng áo chống đạn cuối cùng lên người ông, đồng thời cũng sử dụng điểm tích lũy kéo dài thời gian sử dụng.

Sau khi dặn dò xong xuôi, hắn nhanh chóng xoay người chạy thẳng tới phía nam của bãi đỗ xe!

Tuy đám người Đinh Lam rất có khả năng đã gặp phải bất trắc, nhưng Triệu Ngọc có thể mặc kệ bọn họ được sao? Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì hắn cũng phải qua đó xem mới được.

Bởi vì trong lòng lo lắng cho sự an nguy của đám người Đinh Lam, hắn càng chạy càng nhanh, càng chạy càng mạnh mẽ, dưới sự trợ giúp của kính nhìn xuyên đêm tàng hình, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cửa chính của bãi đỗ xe.

Kết quả, khi hắn vừa đến thì đã nghe tiếng súng nổ ầm ầm, phía nam của bãi đỗ xe quả nhiên xuất hiện một đám các binh sĩ, đang tiến hành xạ kích mãnh liệt vào chỗ nào đó!

Đệch!

Lòng Triệu Ngọc nóng như lửa đốt, nếu như bọn họ còn đang xạ kích, có nghĩa là đám người Đinh Lam có khả năng vẫn còn sống, cho nên…

Triệu Ngọc không nghĩ ngợi nhiều, vừa mới suy nghĩ thì lập tức biến thành gương mặt của đội trưởng quản giáo, sau đó chạy như điên tới chỗ đang nổ súng.

Chờ đến lúc hắn chạy đến nhìn cho rõ, thì trong lòng lại càng nôn nóng như lửa đổ thêm dầu vào, chỉ thấy mười mấy tên binh sĩ đang bao vây một tòa nhà nhỏ hai tầng, điên cuồng nổ súng!

Chỉ thấy kết cấu mái ngói của căn nhà nhỏ đó đã bị bắn đến vỡ nát, giống như tổ ong vò vẽ, hơn nữa, một góc ngôi nhà đã bị nổ thành cái lỗ, nửa phần nóc nhà đã sụp, đang trong tình trạng nguy hiểm.

“Dừng! Dừng! Dừng!” Nhìn thấy tình huống nguy cấp, Triệu Ngọc lập tức chạy vào trong đám người, cao giọng hô: “Dừng bắn hết cho tôi, dừng bắn! Đừng bắn nữa!!!”

Lúc nhìn thấy một binh sĩ nào đó đang dùng súng máy hạng nhẹ tiếp tục bắn, Triệu Ngọc đi lên đạp cho hắn ta một phát khiến người này ngã lăn dưới đất.

Xôn xao…

Đám người bắt đầu xôn xao, bọn binh sĩ còn tưởng rằng bị tập kích, vội vàng chuyển họng súng về phía Triệu Ngọc.

Nhưng mà sau khi thấy rõ ràng gương mặt của Triệu Ngọc, thì tất cả bọn họ đều hoảng hốt, vội vàng cất súng.

“Đội… Đội trưởng quản giáo! Là đội trưởng quản giáo đại nhân!”

Dưới sự hô hoán của một binh sĩ nào đó, lúc này những người khác mới dừng nổ súng, tiếng súng dần dần giảm đi.

Ken két…

Sau khi dừng bắn, Triệu Ngọc nhìn thấy ở chỗ đất trống phía xa có một binh sĩ vai vác súng Bazooka, đang quỳ một gối xuống đất chuẩn bị phóng đạn hỏa tiễn vào căn nhà nhỏ.

Sau khi nhìn thấy đội trưởng quản giáo đi tới, hắn ta vội vàng thu hồi súng Bazooka, vẻ mặt lờ mờ nhìn Triệu Ngọc.

“Ai ra lệnh cho các người, điên hết rồi à? Làm cái gì thế hả?” Triệu Ngọc tức giận chống nạnh mắng to, ánh mắt căng thẳng nhìn lên ngôi nhà, lo lắng cho sự an nguy của đám người Đinh Lam.

“Đội trưởng quản giáo đại nhân” Một binh sĩ vội vàng chạy đến bên cạnh báo cáo: “Chúng tôi vừa mới phát hiện có ba kẻ địch trà trộn vào nhà giam, bọn họ có ý đồ trộm cướp xe quân dụng, còn giết binh sĩ của chúng ta nữa, bây giờ chúng tôi đã bao vây bọn họ trong căn nhà kia rồi!”

“Tôi biết, tôi biết!” Triệu Ngọc tức giận quát: “Ba người kia là phạm nhân hết sức quan trọng, bọn họ nắm giữ tình báo vô cùng quan trọng, bên trên hạ lệnh tử, nhất định phải giữ nhân chứng sống, các người không muốn sống nữa à?”

“Này!” Lời của Triệu Ngọc còn chưa dứt, phía sau đám người đột nhiên xuất hiện một người, dùng giọng điệu cực kỳ đặc biệt nói với Triệu Ngọc: “Eto, rốt cuộc anh muốn làm gì!?”

Khi đám người đứng tách ra, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một quan quân để râu, người này mặc quân trang thẳng thớm, vừa nhìn đã thấy có sự khác biệt với các quan quân bình thường.

“Anh…”

Sao Triệu Ngọc có thể biết thân phận của người này chứ? Nhưng mà mọi người trong nhà giam đều gọi hắn là đội trưởng quản giáo, nhưng người này lại dám gọi thẳng tên của hắn, chứng minh thân phận của người này rất cao.

Thình thịch…

Sự xuất hiện của người này khiến cho hệ thống điện trong nhà giam bỗng nhiên khôi phục, đèn pha xung quanh sáng lên, soi rọi cả nhà giam sáng như ban ngày.

Không hay rồi…

Nếu như điện lực khôi phục, có nghĩa là đã có người sửa đổi mệnh lệnh của mình, chẳng lẽ…

“Eto, anh điên rồi à?” Quan quân để râu cất bước đi tới trước mặt Triệu Ngọc, lớn tiếng chất vấn: “Xem anh đã làm những gì rồi?”

“Tôi… Tôi làm gì rồi hả?” Triệu Ngọc bĩu môi: “Anh muốn thế nào?”

“Người đâu, tước súng của đội trưởng quản giáo đại nhân!” Quan quân để râu la lên, bên cạnh lập tức có vài tên binh sĩ đi lên khống chế Triệu Ngọc.

“Này! Này…” Triệu Ngọc hô to: “Các người điên rồi à? Dám đụng đến đội trưởng quản giáo, muốn chết hả?”

“Qua đây, qua bên này…” Theo mệnh lệnh của tên để râu, mấy tên binh sĩ đè cánh tay của Triệu Ngọc, kéo hắn vào một căn phòng nhỏ bên cạnh.

“Eto” Lúc này, tên để râu lộ sắc mặt hung ác quát: “Anh xong đời rồi!” Nói xong, anh ta chỉ vào lỗ tai của mình: “Ông chủ đã biết anh làm chuyện gì rồi! Chuyện đơn giản như vậy mà cũng làm không xong, lại còn suýt nữa làm cho nhà giam lung tung cả lên, anh… bị cách chức rồi!

“Bây giờ…” Anh ta chỉ vào mình: “Tôi mới là quan chỉ huy cao nhất của ngôi nhà tội ác! Anh không có quyền lợi ra lệnh cho bất kỳ ai nữa, hiểu không?”

“Hả?”

Triệu Ngọc vốn dĩ chỉ hơi sững sờ, nhưng sau đó lại càng thất vọng.

Hắn cho rằng đội trưởng quản giáo chính là Thổ Hoàng Đế ở đây, có quyền uy tuyệt đối, nhưng không ngờ Tịch Mộng Na còn chuẩn bị đường lui, sắp xếp một người đứng đầu bên phía quân đội.

“Được rồi” Quan quân để râu lạnh lùng nói: “Anh cứ ở đây chờ nhận hình phạt đi! Tôi phải mau chóng đi giải quyết mớ hỗn loạn mà anh để lại!”

Nói xong, anh ta bước nhanh ra ngoài cửa, vung tay hô to với bọn binh sĩ: “Tiếp tục bắn, san bằng tòa nhà kia cho tôi, không để một nhân chứng sống nào cả!!!”