← Quay lại trang sách

Chương 1706 Cuồng long vượt ngục (21)

Theo mệnh lệnh của quan quân để râu, các binh sĩ tại hiện trường lại giơ súng, bắt đầu bắn về phía tòa nhà mà đám người Đinh Lam đang lẩn trốnCùng lúc đó, binh sĩ vác súng Bazooka cũng bắt đầu đổi đạn hỏa tiễn, chuẩn bị nổ súng…

Mặt khác, do đèn pha được mở lại, ở vị trí nào đó trên tòa tháp của nhà giam, cũng có vài tên binh sĩ đang lên đạn cho một khẩu súng máy hạng nặng, chuẩn bị dùng súng máy hạng nặng tấn công vào tòa nhà.

Giờ khắc này, đám người Đinh Lam vẫn chưa có động tĩnh gì, sống chết không rõ, nếu như tiếp tục bị đạn hỏa tiễn và súng máy hạng nặng tấn công thì chắc chắn căn nhà nhỏ kia sẽ bị nổ tung.

Cho dù bây giờ bọn họ vẫn còn sống thì cũng sẽ không còn khả năng sống sót nữa!

Điều tuyệt vọng hơn nữa là đội trưởng quản giáo mà Triệu Ngọc tốn công sức để sắm vai đã trở nên vô ích, chẳng những bị cách chức còn trở thành tù nhân, bị bọn binh sĩ khống chế.

Nhưng mà cho dù đã đến bước đường cùng này, Triệu Ngọc cũng không gọi là lâm vào cảnh tuyệt vọng!

Bởi vì hắn chỉ cần dùng tổ hợp siêu cấp áo tàng hình và máy bay tàng hình thì có thể cao chạy xa bay ngay lập tức.

Nhưng mà hắn chạy trốn thì dễ rồi còn đám người Đinh Lam phải làm sao đây?

Miêu Khôn và Lundy phải làm sao đây?

Không được!

Không được!

Nghe thấy tiếng súng dày đặc phát ra từ bên ngoài phòng và nhớ lại tiếng nổ mãnh liệt trong bộ đàm trước đó, lòng Triệu Ngọc nóng như lửa đốt, máu sôi sùng sục.

Đinh Lam!

Amerola!

Jenna!

Bây giờ ba cô gái sống chết không rõ, tuy mình có dùng áo chống đạn cho bọn họ, nhưng dưới sự tấn công mãnh liệt như vậy, khả năng bọn họ còn sống đã trở nên rất thấp.

Bọn họ… Bọn họ đều vì mình mới rơi vào cạm bẫy…

Trong phút chốc, Triệu Ngọc nhớ lại lúc trước, bọn họ còn cổ vũ mình, bọn họ đặt tất cả kỳ vọng lên người mình, lúc này sao mình có thể lùi bước chứ?

Cho dù… Cho dù bây giờ bọn họ đã hy sinh, Triệu Ngọc này… Cũng tuyệt đối không buông tha cho đám người này!

A…

Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc giận đến nỗi tóc dựng đứng, nổi trận lôi đình, nổi gân xanh đằng đằng sát khí như tiểu vũ trụ sắp nổ tung!

Được rồi!

Là do các người ép tôi, nếu như vậy thì đừng trách Triệu Thiên Bá này ra tay độc ác!

Hôm nay định sẵn là một ngày đáng kỷ niệm, tôi muốn ngôi nhà tội ác của các người mãi mãi nhớ tên của cuồng thám Triệu Ngọc tôi đây!

Rắc rắc!

Quả đấm của Triệu Ngọc phát ra tiếng răng rắc, sau khi hắn suy nghĩ thì sử dụng đồng thời hai chùy tay tàng hình đứng cuối cùng trong cột đạo cụ lên tay trái và tay phải của mình.

“Này!”

Lúc này, mấy tên binh sĩ phụ trách trông coi Triệu Ngọc phát hiện có gì đó không ổn, lập tức giơ súng trường chỉ về phía hắn. Đồng thời có người lấy dây thừng tới muốn trói Triệu Ngọc – vị đội trưởng quản giáo giả này lại trước rồi tính.

Kết quả, ngay lúc dây thừng vừa mới chạm vào người Triệu Ngọc thì Triệu Ngọc đột nhiên bùng nổ, tung một cú đấm như sấm vào người binh sĩ đang cầm dây thừng!

⚝ ✽ ⚝

Người này bay ngược đụng tường, ngã xuống đất hôn mê, dây thừng cũng rơi xuống đất…

⚝ ✽ ⚝

Nhìn thấy Triệu Ngọc bỗng nhiên bùng nổ, những binh sĩ còn lại trong nhà hoảng sợ, vội vàng đồng loạt nhắm súng trường vào Triệu Ngọc, chuẩn bị nổ súng!

“Ha ha ha… Ha ha ha…”

Một giây sau, trong phòng nhỏ vang lên tiếng cười cuồng dã kinh điển của Triệu Ngọc, ngay sau đó, tiếng súng vang lớn, ánh lửa bùng ra, cuối cùng là tiếng đánh nhau đùng đùng, tiếng la thảm thiết, tiếng kêu rên…

Cái gì!?

Cuối cùng tiếng súng trong phòng nhỏ cũng khiến cho quan quân để râu chú ý.

Anh ta quay đầu lại vung tay, lập tức có một đội binh sĩ quay đầu súng lại, tất cả bọn họ đều bước đến trước phòng nhỏ. Nhưng lúc này phòng nhỏ đã yên tĩnh trở lại, tiếng kêu to và rên rỉ trước đó cũng không còn, yên tĩnh đến mức có hơi tà dị.

“Lên! Vào xem nào!” Quan quân để râu tò mò, lập tức ra lệnh.

Sau đó năm sáu tên binh sĩ giơ súng, cẩn thận bước tới cửa phòng nhỏ, chuẩn bị mở cửa.

Kết quả, bọn họ vừa mở cửa thì trong phòng vang lên âm thanh thật lớn, ầm ầm… Cửa phòng bị thứ gì đó nổ tung vỡ ra, một người từ bên trong bay ra!

Người này bay ngang ra từ trong nhà, bởi vì tốc độ quá nhanh nên chẳng những đụng vỡ cánh cửa, mà còn đụng vào năm sáu tên binh sĩ kia nghiêng ngả, không ngừng kêu khổ.

A…

Cửa phòng hỗn loạn, lúc này mọi người mới nhìn rõ, người bay ra từ trong nhà là một trong những binh sĩ trông coi đội trưởng quản giáo, sự va chạm mãnh liệt vừa rồi đã khiến người này mất mạng, hộc máu tử vong!

⚝ ✽ ⚝

Mọi người kinh hãi, không thể nào hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Gào!

Sau tiếng gầm thét rung trời như tiếng thú rống, chỉ thấy Triệu Ngọc đã khôi phục diện mạo vốn có của mình đi ra từ trong nhà, vừa mới lao ra thì đã chui vào đám người tựa như mãnh hổ xuống núi!

A…

Bọn binh sĩ vẫn còn chìm trong cảm giác mông muội, Triệu Ngọc sớm đã chuẩn bị sẵn hai chùy trái phải, đấu đá lung tung, gặp người là đánh!

Cạch!

Xuy… Xoạch… Ầm…

Chùy tay của Triệu Ngọc hết sức hung mãnh, cứ đánh trúng ai thì người đó sẽ bay ngược ra phía sau, sau đó ngã vào đám binh sĩ, y như đang chơi bowling.

Trong khoảnh khắc đó, các binh sĩ bị đánh đến quỷ khóc sói gào, cảnh tượng vô cùng thảm thiết.

Triệu Ngọc trong trạng thái cuồng bạo đang đánh vô cùng hưng phấn, chợt thấy một binh sĩ vác súng Bazooka đã lắp đạn hỏa tiễn xong ra đất trống, chuẩn bị nhắm vào căn nhà nhỏ phóng đạn.

Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt, vội tóm lấy một binh sĩ đã bị đánh đến hộc máu, nhắm ngay sau lưng gã rồi dùng chùy tay nện thật mạnh lên ngực gã, gã như đạn pháo bay về phía binh sĩ đang cầm súng Bazooka.

⚝ ✽ ⚝

Đạn pháo thịt người đúng lúc nện trúng súng Bazooka, thân thể của binh sĩ vác súng Bazooka nghiêng lệch, họng pháo lệch ra bên ngoài nhưng đã khởi động cò.

Sau đó mọi chuyện tựa như đã tính toán sẵn, đạn hỏa tiễn vèo một phát bay ra khỏi súng Bazooka, nhưng đạn không bay về phía căn nhà nhỏ mà bay về phía tường rào của nhà giam!

Sau tiếng nổ ầm, tường rào bị nổ đến gạch đá văng tung toé, trong chớp mắt đã sụp đổ.

Trùng hợp nhất là phần tường rào sụp đổ nối với tháp canh gác, tường rào vừa ngã xuống thì tường của tháp canh gác cũng rạn nứt theo, chưa được vài giây thì tháp canh gác cũng ầm ầm sập xuống!

A…

Mấy binh sĩ trên tháp canh gác hô lên.

⚝ ✽ ⚝

Sau khi tháp canh gác sụp đổ, súng máy hạng nặng dường như chưa bắn được một viên đạn nào đã chìm trong khói bụi mịt mù…

Hả!?

Lúc này, quan quân để râu lộ ra vẻ kinh ngạc, quả thực không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ… đội trưởng quản giáo Eto làm phản rồi hả?

Nhưng… Sao tên kia lại hung mãnh như vậy?

Ác ác…

Cuối cùng, sau khi anh ta nhìn kỹ thì suýt nữa cằm muốn rơi xuống đất, không ngờ tên như hổ vào bầy dê kia không phải đội trưởng quản giáo Eto!

Tuy hắn mặc quần áo y chang như đội trưởng quản giáo, nhưng rõ ràng vẻ ngoài đó là của người phương Đông!?

Chuyện này… Này này này…

Quan quân để râu nắm lấy bộ râu của mình, hoàn toàn không thể tin vào chuyện đang diễn ra trước mắt.

Người đàn ông hung mãnh này, giống như người sói phương Tây, lại giống như người khổng lồ xanh trong Marvel, những người bị hắn đánh trúng đều bay hết ra ngoài…

Chuyện này, chuyện này…

Mặc kệ có khó tin cỡ nào, quan quân để râu vẫn móc súng lục ra theo bản năng, nhắm về phía Triệu Ngọc!

Đoàng đoàng…

Anh ta liên tiếp bắn vài phát súng, gần như bắn hết đạn trong súng.

Sau đó chuyện khủng khiếp hơn nữa đã xảy ra, anh ta cho rằng tất cả đạn của mình đều bắn trúng mục tiêu, nhưng người dũng mạnh trước mắt không những không hề ngã xuống, mà còn hung hăng tàn bạo hơn!

A…

Cuối cùng, trên mặt quan quân để râu cũng lộ ra vẻ sợ hãi không thể giấu…