Chương 1707 Cuồng long vượt ngục (22)
A…Một tiếng hét thảm vang lên, một tên binh sĩ bị chùy tay của Triệu Ngọc đánh trúng, lập tức bay lên không trung, làm một động tác bơi tự do trên không trung, sau đó nặng nề đập vào một cây cột.
Ầm ầm…
Cây cột cao to gãy đoạn theo âm thanh, mái hiên được cây cột chống đỡ cũng sụp đổ trong nháy mắt, tiếng vang ầm ầm, khắp nơi nhốn nháo cả lên.
“Nổ súng! Mau nổ súng!” Tuy bản thân mình nổ súng không đánh trúng Triệu Ngọc nhưng quan quân để râu vẫn vừa lui lại, vừa ra lệnh cho bọn lính nổ súng về phía Triệu Ngọc.
Đoàng đoàng…
Rất nhanh, những binh sĩ trốn ở đằng xa bắt đầu hướng về Triệu Ngọc để nổ súng.
Rất nhiều viên đạn phóng về phía Triệu Ngọc, tuy có áo chống đạn trong người nhưng Triệu Ngọc biết áo chống đạn của mình có hạn chế nhất định, không thể nào cứ để đạn bắn vào như vậy.
Vì thế, hắn nhanh chóng túm lấy một thi thể binh sĩ làm khiên người, sau đó tiếp tục chạy như điên tới chỗ có nhiều người, mỗi lần tới chỗ nào thì giết người ngay đó!
Không còn cách nào, đạo cụ của hắn có hạn, phải cố gắng xử lý nhiều kẻ địch trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng mà kẻ địch không phải kẻ ngốc, bọn họ nhìn thấy Triệu Ngọc giống như một con mãnh thú không thể địch nổi, sau khi bị thiệt thòi thì không còn dũng mãnh đọ sức với Triệu Ngọc nữa, mà nhao nhao lui về phía sau tránh né.
Có người trốn vào công sự che chắn, có người trốn sau xe ô tô, còn có người leo lên nóc nhà, bắn lén từ trên cao…
Tất cả năng lực của Triệu Ngọc đều phụ thuộc vào cặp chùy tay kia, chỉ thích hợp tác chiến ở cự ly gần thôi, một khi cách xa đối thủ thì không thể phát huy được tác dụng.
Trong lúc đó, hắn nhặt súng trường lên để phản kích, nhưng vì hoả lực của đối phương quá mạnh nên vốn không có tác dụng nhiều.
Nhưng lần này khác với lần bắn nhau ở Vaqueria, Triệu Ngọc không có kính ngắm vạn năng, kỹ thuật bắn súng kém cỏi khiến cho hắn càng ngày càng khó khăn.
Hắn nhanh chóng hiểu ra, muốn dựa vào sức của một người mà đánh thắng nhiều kẻ địch như vậy là chuyện không thể nào.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối, đưa ra lựa chọn mới.
Bây giờ trước mặt hắn chỉ có hai con đường, một là lập tức tàng hình rồi bay lên, cao chạy xa bay; con đường khác là thừa dịp đang hỗn loạn cướp lấy một chiếc xe quân dụng, sau đó chở Miêu Khôn và Lundy chạy trốn.
Có điều, trong lúc nguy cấp như vậy, Triệu Ngọc lại bỏ qua hai lựa chọn này, liều mạng chạy ào lên tòa nhà nhỏ hai tầng kia.
Theo hắn thấy cho dù ba người Đinh Lam đã chết thì hắn cũng phải tận mắt thấy thi thể của bọn họ! Bằng không nếu cứ mặc kệ bọn họ như vậy, hắn thật sự không làm được.
Vì thế, Triệu Ngọc vừa tiếp tục liều chết chém giết trong cơn mưa bom bão đạn, vừa cố hết sức chạy tới chỗ tòa nhà sắp sụp đổ kia.
Nhưng mà thời gian càng trôi qua, càng nhiều kẻ địch ào đến đây, trong chớp mắt đã có rất nhiều binh sĩ bao vây xung quanh.
Bọn binh sĩ cùng lúc nổ súng, cho dù Triệu Ngọc đã cố gắng tránh né nhưng vẫn trúng vài viên đạn, khiến cho hệ thống phát ra cảnh báo tổn hại.
Nếu như cứ bị động chịu đánh như vậy mãi, áo chống đạn rất nhanh sẽ mất hiệu lực, cho tới bây giờ trên người Triệu Ngọc chỉ còn duy nhất một chiếc áo chống đạn này, nếu như tổn hại, mất đi hiệu lực thì mình không còn được bảo hộ nữa.
Không còn cách nào khác, Triệu Ngọc đành phải trốn vào một con ngõ nhỏ, định trốn tránh tạm thời.
Ai ngờ, hắn vừa mới chui vào con ngõ thì phát hiện trong con ngõ có ba tên binh sĩ đang ngồi chồm hổm.
⚝ ✽ ⚝
Hả!?
Ba tên binh sĩ này đang ngồi, vừa thấy Triệu Ngọc đi vào, nhất thời sợ tới nỗi gào lên thất thanh, vội vàng giơ súng lên bắn.
Nhưng mà Triệu Ngọc phản ứng rất nhanh, tung một cú về phía trước, đạp cho người đầu tiên ngã lăn ra đất. Ngay sau đó, tay trái hắn nắm lấy nòng súng của người thứ hai, tay phải thì đập mạnh vào người binh sĩ thứ ba!
⚝ ✽ ⚝
Một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy nắm đấm của Triệu Ngọc chẳng những đập cho tên binh sĩ kia ngã lảo đảo, thậm chí còn đập bể cả vách tường làm bằng gỗ, đóng cả con người vào tường!
⚝ ✽ ⚝
Hai người còn lại nhất thời sợ tới mức hồn vía lên mây, Triệu Ngọc tiến lên trước đá thêm hai cú nhẹ nhàng khiến cho hai người này choáng váng.
Nhìn thấy trong tay hai người này nắm chặt súng trường, Triệu Ngọc nhanh chóng khom lưng nhặt súng.
Ai ngờ, hắn vừa mới cúi đầu thì phía sau lại có tiếng bước chân vang lên, lúc Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn thì thấy hai tên binh sĩ cầm súng máy hạng nhẹ đang đứng ngoài đầu hẻm, hơn nữa còn nhắm họng súng vào mình!
Đệch!
Trong ngõ hẹp như vậy, một khi nổ súng thì cho dù mình có áo chống đạn cũng chẳng có tác dụng gì.
Không hay rồi!
Trong lúc nguy cấp, Triệu Ngọc thay đổi suy nghĩ, lập tức lấy khiên tay ra, chuẩn bị chống đỡ sự bắn phá mãnh liệt sắp tới.
Đoàng…
Nhưng mà ngoài đầu hẻm vang tiếng súng vang trong trẻo, chỉ thấy một trong số các binh sĩ cầm súng máy hạng nhẹ còn chưa kịp bóp cò thì trên huyệt Thái Dương đã bắn máu tung tóe, trúng đạn ngã xuống đất!
⚝ ✽ ⚝
Người còn lại hoảng sợ, vội vàng quay đầu súng, nhắm ngay hướng có đạn bắn tới. Nhưng mà hắn ta vừa mới quay người lại đã có ánh sáng lạnh lóe lên, sau đó hắn ta kinh sợ phát hiện, yết hầu của mình đã bị người ta dùng dao găm cắt thủng!
Máu tươi phun trào, người này mở to đôi mắt không thể tin nổi, từ từ ngã xuống mặt đất, súng máy hạng nhẹ trong tay cũng tuột khỏi tay rơi xuống đất!
Nhưng mà súng máy hạng nhẹ còn chưa rơi xuống đất thì đã bị một bóng người mạnh mẽ chộp vào tay!
Thình thịch thình thịch…
Thình thịch thình thịch…
Người vừa mới đoạt được súng máy hạng nhẹ đã lập tức bắn quét về phía những kẻ địch bên ngoài, trong lúc bắn quét cô không quên lớn tiếng nói với Triệu Ngọc: “Anh rể, đó là ngõ cụt! Mau ra đây! Bên này này!”
“Hả?” Triệu Ngọc kinh ngạc, cuối cùng cũng thấy rõ, người đột nhiên lao tới cứu hắn không phải người khác, mà là em vợ mình – Đinh Lam!
Wow!
Vừa thấy Đinh Lam còn sống, hơn nữa vẫn còn rất khỏe mạnh, Triệu Ngọc vui như sắp bay lên trời, nhanh chóng xách theo hai cây súng trường cướp được xông ra ngoài.
Thình thịch thình thịch…
Thình thịch thình thịch…
Giờ phút này, Đinh Lam dùng súng máy hạng nhẹ bắn quét kẻ địch, tuy chỉ là bắn quét đơn thuần nhưng vẫn đánh ngã không ít kẻ địch, hơn nữa còn ép kẻ địch phải nhao nhao bỏ trốn.
Thừa cơ hội này, Triệu Ngọc lao ra khỏi ngõ cụt, dưới sự yểm trợ của Đinh Lam, hắn phóng tới bãi đỗ xe ở đối diện, trốn sau một chiếc xe ô tô.
Đi về phía trước nữa chính là bãi đỗ xe, nhưng mà chỗ đó có một hàng rào lưới sắt chặn lấy đường đi.
Ken két…
Ngay lúc này, Đinh Lam vừa đúng lúc bắn hết đạn, cô vội ngồi xổm xuống trốn cùng Triệu Ngọc.
Kẻ địch nhìn thấy súng máy hạng nhẹ hết đạn, bắt đầu phản kích, tiếng súng nổ vang vô cùng kịch liệt.
“Không phải nói rồi à?” Đinh Lam vừa ôm một cây súng máy hạng nhẹ khác vào lòng, vừa nói với Triệu Ngọc: “Không phải bảo anh đưa cha nuôi đi trước à? Sao còn quay trở lại?”
“Nhảm nhí!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Chúng ta là người một nhà, còn phải cùng nhau đi ăn lẩu gà!”
“Ha ha ha…” Đinh Lam mỉm cười, lộ ra tư thế oai hùng: “Được rồi! Vậy chúng ta cùng xông ra ngoài đi!”
Nói xong Đinh Lam nâng súng máy hạng nhẹ lên, có ý định bắn để tạo lỗ hổng trên lưới sắt.
“Từ từ!” Triệu Ngọc nhanh chóng ngăn cản cô rồi nói: “Đừng lãng phí đạn, cô yểm hộ tôi ra mở cửa!”
“Cửa?” Đinh Lam nhìn vào lưới sắt, buồn bực: “Cửa ở đâu vậy? Hửm?”
Nhìn thấy Triệu Ngọc mạnh mẽ chạy ra khỏi công sự che chắn, Đinh Lam hoảng hốt, vội vàng đứng dậy dùng súng máy hạng nhẹ bắn quét kẻ địch.
Uy lực của súng máy hạng nhẹ không nhỏ, nhất thời bắn cho đối phương người ngã ngựa đổ, bọn lính sợ hãi lại trốn sang một bên.
Sau khi Triệu Ngọc xông ra ngoài, tung cú đấm thẳng vào lưới sắt, dưới uy lực cực mạnh của chùy tay, lưới sắt như giấy dán vỡ ra nhiều mảnh!
“Wow?” Đinh Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua, không ngờ rằng Triệu Ngọc lại dũng mãnh như vậy, không khỏi ngây người ra vài giây, sau đó mới chỉ vào chỗ sâu trong bãi đỗ xe hô lên: “Anh rể, nhanh qua bên kia! Chỗ đó có chiếc xe!”