Chương 1712 Cuồng long vượt ngục (27)
Wow?Không thể nào?
Sau khi nhìn thấy máy bay, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu rõ vừa rồi có chuyện gì xảy ra, hóa ra máy bay không người lái của mình trên đường bay bị máy bay trực thăng đột nhiên bay tới đâm cháy rồi!
Có nhầm không vậy?
Mấy thứ đồ chơi tàng hình này mà cũng bị va chạm hư hỏng à?
Đúng là…
Có điều…
Lúc nhìn thấy hai chiếc máy bay trực thăng lượn vòng trên đỉnh đầu của mình, Triệu Ngọc không khỏi càng buồn bực hơn.
Hiển nhiên, hai chiếc máy bay trực thăng này là của Tịch Mộng Na!
Rõ ràng ả phụ nữ này đã nhận được tin nhà tù xảy ra bạo loạn nên đã gấp gáp trở về khống chế tình thế.
Hơn nữa, hai cái máy bay này còn không phải máy bay bình thường mà là loại trực thăng vũ trang quân dụng có trang bị súng máy và đạn đạo, trông vô cùng xa hoa!
Xong rồi, xong rồi…
Lần này ngay cả Triệu Ngọc cũng tuyệt vọng, dưới tình huống này, mình không còn bất kỳ khả năng phản kích nào nữa…
“A! Thật tốt quá, thật tốt quá!” Nhưng mà, lúc nhìn thấy máy bay trực thăng vũ trang xuất hiện, Miêu Khôn lại có vẻ mặt hoàn toàn tương phản với Triệu Ngọc, ông hưng phấn nắm chặt quả đấm múa may lên: “Cuối cùng thì cô ta cũng đến đây, chúng ta được cứu rồi!”
“Đờ mờ…” Triệu Ngọc chụp cái ót của mình, trong lòng nói, cha vợ ơi, cha thì biết cái gì chứ? Chẳng lẽ… cha còn tưởng hai chiếc máy bay trực thăng này tới cứu chúng ta à?
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Ngay lúc Triệu Ngọc cảm thấy thổn thức vì Miêu Khôn thì hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang đồng thời bắn hai viên đạn đạo ra, đạn đạo lóe lên ánh sáng chói mắt, lập tức bắn về phía kẻ địch trong nhà tù!
Đoàng…
Hai viên đạn đạo nổ tung trong đám người, một đám mây hình nấm xuất hiện, trong khoảnh khắc ánh lửa tận trời, đất đai nổ vang, nhất thời chìm vào biển lửa…
Pằng pằng pằng pằng…
Pằng pằng pằng pằng…
Ngay sau đó, súng máy hạng nặng trên hai chiếc máy bay trực thăng cũng bắt đầu bắn phá, trên mỗi một máy bay có hai khẩu súng máy hạng nặng, trên hai chiếc máy bay có tổng cộng bốn khẩu súng!
Bốn khẩu súng máy hạng nặng đồng thời bắn, uy lực đúng là nghịch thiên, chỉ một thoáng, ngọn lửa phun ra, đạn vọt vào đám người như mưa rơi, nhất thời quét ngã một mảng người!
Á!!!
Các binh sĩ trong nhà tù nào thấy qua cảnh tượng tấn công mãnh liệt như vậy, tất cả bọn họ đều sợ tới mức không còn manh giáp, chạy mất dép…
Nhưng mà máy bay trực thăng lại không có ý ngừng bắn, một chiếc trong đó vọt thẳng vào nhà tù, bắn phá loạn xạ, khiến phòng ốc sập xuống, ô tô nổ tung, rất cuồng bạo!
Ông trời của tôi ơi…
Giờ khắc này, Triệu Ngọc nhìn tới mức trợn mắt há mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, mãi mới hiểu ra, cha vợ nói không sai, hai chiếc máy bay trực thăng vũ trang này đúng là tới cứu bọn họ, chứ không phải của Tịch Mộng Na!
Chuyện này…
Ai vậy?
Là phòng Đặc Cần ư?
Triệu Ngọc nghi hoặc, trước đó không phải Tịch Mộng Na đã nói rằng máy bay do phòng Đặc Cần và Yusuf phái tới đã bị bọn họ chặn lại sao?
Ai vậy?
Triệu Ngọc cẩn thận quan sát máy bay, trên đó không có bất kỳ cờ xí hoặc là dấu hiệu gì, không thể nhận ra…
“Ha ha ha… Ha Ha!” Miêu Khôn hưng phấn quơ quơ quả đấm, một tay vỗ bả vai Đinh Lam, dùng tiếng Trung nói: “Cha đã nói rồi, tiêu tiền không vô ích mà!”
“Có điều…” Ông lại dùng cánh tay kia vỗ bả vai Lundy, dùng tiếng Anh nói: “Ngài Lundy, vì cứu ông mà tôi tốn một triệu Euro đó, ông có thể trả lại cho tôi không?”
“…” Lundy ngơ ngác sững sờ, đã sớm choáng váng rồi.
“Đây là…” Nghe thấy Miêu Khôn nói vậy, Triệu Ngọc càng nghi ngờ hơn, vừa định hỏi thì máy bay trực thăng lượn vòng trên đỉnh đầu bọn họ đã thả dây thừng xuống.
Sau đó, bốn gã bộ đội đặc chủng mặc quần áo nguỵ trang, võ trang đầy đủ tụt xuống theo dây thừng, trong tay bọn họ cầm súng, vừa từ từ hạ xuống, vừa quan sát bốn phương để ngừa có người đánh lén!
Có điều, vào lúc thế này, đám binh sĩ trong nhà tù đã sớm bị dọa tới bể mật, nào có gan tiến lên phía trước?
Bộ đội đặc chủng nhanh chóng hạ xuống trước mặt đám người Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc chú ý tới, trong bốn gã bộ đội đặc chủng, có ba người mặc quần áo ngụy trang tối màu, chỉ có một người mặc quần áo nguỵ trang màu trắng.
Sau khi hạ xuống, người mặc quần áo nguỵ trang màu trắng thần tốc đi tới trước mặt Triệu Ngọc, đồng thời lấy mũ trên đầu xuống.
“Ha ha ha…” Người này sang sảng cười với Triệu Ngọc, nói: “Thần thám Trung Quốc, chúng ta lại gặp nhau rồi, không thể tưởng tượng nổi lại ở chỗ như thế này!”
“Wow…” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng nhận ra, người này là vị sư tỷ Dagger kia của nước Pháp – Juliet!
Hóa ra là cô ta?
Lần này, Triệu Ngọc càng buồn bực hơn, hoàn toàn không nghĩ tới người tiến đến cứu viện mình lại là vị sư tỷ Dagger của nước Pháp.
Juliet nhiệt tình ôm lấy Triệu Ngọc, còn vô cùng thân thiết hôn lên mặt hắn một cái.
“Ha ha ha…” Miêu Khôn vội vàng nghênh đón Juliet: “Bạn thân à, anh biết em nhất định sẽ đến cứu anh mà!”
“Đương nhiên rồi!” Juliet cũng ôm Miêu Khôn một cái, nói: “Chỉ cần anh nhận nợ là được!”
“Yên tâm đi, yên tâm đi!” Miêu Khôn xoa xoa tay: “Chỗ này không phải chỗ nói chuyện, nhanh để bọn anh lên máy bay đi!”
“Các anh có tổng cộng bao nhiêu người?” Juliet vừa hỏi vừa nhìn.
“Đây, đều ở đây hết” Miêu Khôn chỉ vào mọi người: “Tổng cộng sáu người!”
“Được rồi!” Juliet ra hiệu cho những binh sĩ khác, sau đó kéo dây thừng và nói với Miêu Khôn: “Chiếc máy bay này đủ cho sáu người các anh đó, qua đây, lên đi! Các anh an toàn rồi!”
Ngay lúc Juliet lôi kéo thang dây buông xuống, ánh mắt của cô ta bỗng nhiên ngừng lại trên người Lundy, bỗng dưng ngớ ra một phen.
“Ha ha ha… Quá tốt rồi!”
Hình như Miêu Khôn nhận ra cái gì, vội vàng che trước người Juliet, sau đó bảo Đinh Lam hộ tống Lundy, buộc Lundy lên dây thừng đầu tiên, đưa lên máy bay.
“…” Hình như Juliet muốn mở miệng hỏi gì, nhưng lúc nhìn thấy Miêu Khôn gấp gáp như vậy, cô ta bèn không lên tiếng, sau đó đi đỡ Amerola đang hôn mê.
Thế là chưa tới mười phút, nhóm sáu người của Triệu Ngọc đã an toàn lên máy bay thông qua thang dây.
Không gian trên chiếc máy bay này rất lớn, chở hơn mười người cũng không có vấn đề gì.
Nhóm bộ đội đặc chủng bao gồm cả Juliet cũng nhanh chóng về máy bay, Juliet ra lệnh một tiếng, máy bay đột nhiên cất cánh bay lên cao, sau đó bay về nơi xa.
Mà một chiếc máy bay khác cũng hoàn thành nhiệm vụ bắn phá, xa chạy cao bay theo hướng khác rồi.
Xuyên qua cửa sổ máy bay, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy cả ngôi nhà tội ác đã chìm trong một vùng biển lửa, cảnh hoang tàn khắp nơi, gần như bị hủy hoại chỉ trong chốc lát…
Được ánh lửa chiếu rọi, hắn còn có thể lờ mờ nhìn thấy có rất nhiều tù nhân chạy qua tường rào đã bị hỏng, trốn ra khỏi thế giới tội ác.
Nhưng mà sa mạc lớn như vậy, chỉ sợ thứ đang đợi bọn họ không phải là bình minh, mà là màn đêm vĩnh cửu…
Phù…
Có điều, dù thế nào đi nữa, cuối cùng mình cũng rời khỏi đó rồi.
Sau này không cần phải vào nhà tù nữa!
Triệu Ngọc thở một hơi thật nặng, chuyển ánh mắt về khoang máy bay, lúc này mới nhìn thấy Juliet đã phái nhân viên y tế tới, kiểm tra thương tích của Amerola, Jenna thì ở bên cạnh dốc lòng chăm sóc.
Nhìn vẻ mặt của Jenna, chắc là thương tích của Amerola không có gì đáng ngại, chỉ là não bị va chạm nên mới hôn mê.
Lúc này, Miêu Khôn đang ở trong khoang điều khiển thương lượng cái gì đó với Juliet. Triệu Ngọc nhìn thấy Đinh Lam vẫn ngồi cùng Lundy, lập tức chen qua đó, hỏi Đinh Lam.
“Em vợ, chuyện máy bay là sao vậy?” Triệu Ngọc hỏi nghi ngờ của mình ra: “Miêu Khôn liên lạc với Juliet lúc nào thế?”
“Hả? Anh không biết à?” Đinh Lam tò mò, lúc này mới nói đáp án ra: “Lúc trước, sau khi anh vào nhà tù rồi bắt được liên lạc với cha nuôi, không phải chúng ta đã nói về kế hoạch vượt ngục ngay lúc đó sao?”
“Sau đó, cha nuôi của tôi cảm thấy kế hoạch của anh có phần mạo hiểm, vì bảo đảm không có sơ hở nào, ông ấy đã cho tôi một dãy số, bảo tôi liên hệ với Juliet!”
“Đờ mờ chứ…” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn Miêu Khôn đằng xa, trong lòng mắng đậu xanh rau má.