← Quay lại trang sách

Chương 1713 Cuồng long vượt ngục (28)

“Không ngờ ông già này còn giấu một chiêu!” Triệu Ngọc gãi đầu buồn bực tự lẩm bẩm: “Tôi không nhớ… Là mình đã đưa máy liên lạc cho ông ấy mà? Vậy ông ấy liên lạc với cô từ lúc nào?”“Là sau khi anh dùng máy truyền tin để trò chuyện điện thoại lần đầu với tôi đấy” Đinh Lam nói: “Cha nuôi nhận cuộc gọi rồi sau đó dùng mã Morse để trao đổi với tôi!”

“Mã Morse?” Triệu Ngọc nhíu mày lại.

“Ông ấy không nói quá nhiều, chỉ nói kế hoạch của anh không được chắc chắn lắm, ông ấy sợ vượt ngục thất bại cho nên bảo tôi liên lạc với sư tỷ nước Pháp! Nói là chỉ có chị ta mới có thể giúp đỡ được!”

“Tại sao?” Triệu Ngọc vẫn không hiểu nổi. Hắn cứ tưởng quan hệ giữa Miêu Khôn và Jacob sẽ thân thiết hơn, cho nên nếu muốn tìm giúp đỡ thì hẳn là nên đi tìm Jacob mới đúng, tại sao phải liên lạc với Juliet?

“Tôi cũng không biết cụ thể thế nào” Đinh Lam lắc đầu: “Tôi cứ tưởng là ông ấy đã nói với anh rồi chứ! Nhưng mà…” Đinh Lam chỉ tay vào máy bay trực thăng, nói như trút được gánh nặng: “Cho dù thế nào thì cha nuôi ra nước cờ này là đúng rồi, chúng ta đã đánh giá thấp đối thủ”

“Khà khà khà, nhóc con…” Miêu Khôn nghe thấy cuộc thảo luận của hai người thì lập tức ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngọc, vô cùng đắc ý cười nói: “Gừng càng già càng cay! May mà cha mua bảo hiểm cho chúng ta, chứ nếu như chỉ nghe theo lời con thì hai chúng ta không thể nào trốn ra được đâu!”

“Anh hai, à không, cha vợ…” Triệu Ngọc chỉ Juliet ở phía xa xa hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Tại sao cha muốn liên lạc với cô ta?”

“Ha ha…” Miêu Khôn nhìn Juliet rồi sau đó dùng tiếng Trung nhỏ giọng nói: “Chuyện này rất là dài dòng. Đầu tiên, ta hiểu rất rõ Tây Sahara là một vùng đất rất nhạy cảm với quốc gia chúng ta, cho nên phòng Đặc Cần sẽ không phê duyệt tiến hành hành động quân sự ở chỗ này đâu! Mà ta cho rằng người nhốt ta vào tù cũng rất hiểu điểm này, cho nên mới vu oan cho ta. Thứ hai, tù trưởng chỉ có cái tên thôi chứ không có thực quyền, không thể nào làm chính sự được, không thể gánh vác trọng trách quan trọng. Mà Jacob và Lee Bon Seong ở xa quá không kịp cứu chúng ta, vả lại cũng không đủ cấp bậc! Cho nên, sau một hồi suy nghĩ thì ta mới nghĩ đến cô Juliet của chúng ta!”

Miêu Khôn vừa nhắc tới cái tên Juliet thì Juliet ở phía xa xa đã lập tức gật đầu với Miêu Khôn, Miêu Khôn thì trả lại một cái hôn gió mờ ám.

“Vậy… Tại sao lại là cô ta?” Triệu Ngọc không hiểu được: “Nước Pháp cách nơi này không gần mà?”

“Ha ha ha, nhóc con, sau này con cần phải học thêm rất nhiều thứ nữa!” Miêu Khôn khẽ mỉm cười, vô cùng đắc ý nói: “Tuy nước Pháp ở xa, nhưng Libya lại rất gần!”

“Cái gì? Libya?” Triệu Ngọc càng không hiểu hơn.

“Đúng vậy!” Miêu Khôn gật đầu nói: “Sau khi Libya thua trận, nước Pháp đã phái quân đội tới đó đóng quân. Trong những bạn bè mà ta biết thì chỉ có mấy người Juliet là có quan hệ đối địch với Tây Sahara thôi. Bọn họ đã từng đào tạo một ít thế lực nhỏ định lật đổ người nắm quyền hiện giờ, trong đó cũng bao gồm khống chế phần tử vũ trang tội ác, nhưng cuối cùng đều thất bại… Ngoài ra, ta còn biết căn cứ quân sự của bọn họ ở Libya đang trong trạng thái rất lúng túng, thiếu hụt vốn, đã từng tiếp nhận rất nhiều nhiệm vụ ngoài biên chế. Còn có một điểm chính là, Juliet có đầy đủ quyền hạn và lý do để thuyết phục ông chủ phê duyệt nhiệm vụ cứu viện lần này, cho nên cô ấy mới là người được chọn phù hợp nhất của ta! Mà sự thật cũng đã chứng minh được điểm này, có đúng không hả em yêu?” Miêu Khôn vừa nói đã không thèm để ý tới cái mặt già lại hôn gió với người ta.

“Vậy thì…” Triệu Ngọc hỏi: “Cha phải trả cho bọn họ bao nhiêu tiền vậy?”

“Ha ha… Không sao, bọn ta nói là giá trị thường, không có gì đáng ngại cả” Miêu Khôn cười nói: “Vả lại, cho dù phải dùng hết toàn bộ số tiền tích góp để đổi lấy tự do cho hai chúng ta thì cũng đáng giá mà!”

“À…” Triệu Ngọc nghe tới đây thì len lén nhìn Lundy bỗng nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên, vội vàng hỏi tiếp: “Vậy… Cũng có nghĩa là bây giờ, chúng ta phải bay tới Libya sao?”

“Ha ha” Miêu Khôn gật đầu, khẽ vỗ lên bả vai Triệu Ngọc: “Đương nhiên, nhập gia tùy tục, con cứ yên tâm đi! Ta vẫn trả tiền nổi, ha ha ha…”

Lúc này, Đinh Lam há miệng ra như còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng cô cảm thấy khác thường cho nên cuối cùng vẫn kiềm chế không lên tiếng.

Đúng rồi!

Triệu Ngọc chợt nhớ tới một thứ, vội vàng sờ lên lỗ tai mình.

Nhưng máy liên lạc mà hắn giành được trong lỗ tai của cai ngục đã bị mất từ lâu rồi!

Haiz!

Triệu Ngọc buông tiếng thở dài, phải biết rằng cái máy liên lạc đó có thể liên lạc với Tịch Mộng Na, hắn vốn định dùng máy liên lạc để làm chút văn vẻ nhưng bây giờ xem ra đã vô vọng rồi.

Vậy thì…

Triệu Ngọc nhìn Juliet, lại nhìn Miêu Khôn, bắt đầu thầm suy nghĩ, bây giờ có nên nói chuyện mình đã nhìn thấy Tịch Mộng Na ra không nhỉ?

Tịch Mộng Na cũng đã nói rằng cô ta phải tìm những người đã tham gia bữa tiệc trinh thám để báo mối thù giết cha, cho nên mình phải nhắc nhở mọi người để cho bọn họ chuẩn bị mới được.

“Được rồi…” Lúc này Juliet đi tới bên cạnh mọi người rồi chỉ Amerola trên băng ca nói: “Bạn của các cậu không gặp nguy hiểm tới tính mạng, khi đến căn cứ, tôi sẽ phái bác sĩ chuyên nghiệp tiến hành chữa trị cho cô ấy”

Juliet vừa nói chuyện vừa cố ý ngồi lên đùi Triệu Ngọc, hỏi: “Sao nào thần thám Trung Quốc của tôi, ngôi nhà tội ác chơi có vui không?”

“Tránh ra, tránh ra, tránh ra, đừng trêu ghẹo Tiểu Triệu nhà chúng tôi!” Bỗng nhiên Miêu Khôn cứ như lên cơn ghen mà kéo Triệu Ngọc ra, ngồi xuống vị trí của Triệu Ngọc, sau đó ngồi sóng vai với Juliet nói: “Em cũng biết quan hệ giữa anh với Triệu Ngọc rồi đấy, ít nhất cũng đừng trắng trợn như vậy trước mặt anh! Ha ha…”

“Ha ha…” Juliet mỉm cười một tiếng mới không coi ai ra gì nắm lấy bả vai Miêu Khôn, quyến rũ hỏi: “Vậy thì để lão quỷ nhà anh nói đi, rốt cuộc sao anh lại vào tù? Trước kia em đã nói với anh rồi, cái miệng thối này của anh rất thích đắc tội với người khác, bây giờ thế nào hả, đã gặp phải báo ứng rồi đúng không?” Trong lúc nói chuyện, môi Juliet đã kề sát mặt Miêu Khôn: “May mà em nể tình cảm ngày xưa mới lấy máy bay vũ trang tới cứu cái mạng nhỏ của anh, lần này anh thiếu em một ân huệ lớn lắm đấy!”

“Đương nhiên rồi! Ha ha ha…” Miêu Khôn sảng khoái cười to: “Yên tâm đi, trừ số tiền thù lao đã hứa với ông chủ các em ra thì anh sẽ cho em thêm một cái bao lì xì to, được không?”

“Hừ hừ, như vậy còn được, nhưng mà…” Juliet khẽ vuốt ve gò má Miêu Khôn nói: “Em càng muốn biết rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì trong ngục hơn là bao lì xì đấy! Female Miêu, nói cho em biết ai đã hãm hại anh đi?”

Triệu Ngọc nghe tới câu hỏi này thì cho rằng nếu mình lại không lên tiếng nữa thì không thích hợp lắm, cho nên bèn hắng giọng chuẩn bị phát biểu.

Nhưng Miêu Khôn lại chợt đè hắn lại, sau đó cười nói với Juliet: “Được thôi! Anh cũng đang định nói một số chuyện với em đây! Nào… Làm phiền cho anh một cái bút đi!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc nghe thấy câu trả lời của Miêu Khôn thì cảm thấy hơi kỳ lạ.

Ông ấy có ý gì? Chẳng lẽ… Ông ấy không muốn để mình xen miệng vào?

“Được!” Juliet lấy một cây bút dạ màu đen từ trong túi ra nói: “Anh muốn bút làm gì?”

“Khà khà…” Miêu Khôn vừa mở nắp bút ra, vừa cười thần bí: “Đợi lát nữa là em sẽ biết ngay thôi!”

Ông ấy vừa nói đã cầm bút dạ lên, viết một dãy số lên cổ tay trái của mình.

Sau khi viết xong mới đưa cổ tay của mình tới trước mặt Juliet, nói: “Nào, em xem cho thật kỹ vào!”

“Hả?” Juliet muốn nhìn rõ hơn cho nên hơi khom lưng xuống.

Nhưng không ngờ ngay tại khoảnh khắc cô ta khom người xuống thì đã xảy ra một chuyện bất ngờ.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, sau khi Miêu Khôn giơ tay trái ra thì đã dùng tay phải đè bao súng bên hông Juliet lại, sau đó nhanh tay cướp lấy súng lục của Juliet vào trong tay!

Tiếp đó, tay trái ông ấy thuận thế siết lấy cổ Juliet, giơ tay phải lên, chĩa súng lục ngay huyệt Thái Dương của cô ta!

Mà cùng lúc đó, Đinh Lam ở phía đối diện cũng đột nhiên bắt đầu tấn công, nhân lúc một người lính không kịp đề phòng, cô đã nhanh nhẹn cướp lấy khẩu súng trường tự động trong tay anh ta rồi!