Chương 1714 Tựa như bạn không phải là địch
Chuyện đột ngột xảy ra khiến cho các binh sĩ trong khoang máy bay đều không kịp phản ứng, nhưng sau khi thấy Juliet bỗng nhiên bị khống chế thì mới vội vàng giơ súng trên tay lênTriệu Ngọc cũng sợ hết hồn, hoàn toàn không hiểu hành động của Miêu Khôn.
Mà Jenna và Lundy cũng vô cùng kinh ngạc như Triệu Ngọc, không biết vì sao bầu không khí trong khoang máy bay vừa nãy vẫn còn hòa thuận, mờ ám, mà chỉ trong phút chốc đã rơi vào tình trạng căng như dây đàn thế này rồi.
“Female Miêu…” Juliet nghiêm mặt nói: “Đây không phải phong cách làm việc của anh nhỉ? Chẳng lẽ… Anh muốn quỵt tiền thù lao?”
“Rất xin lỗi!” Miêu Khôn vô cùng chân thành nói: “Anh nhất định sẽ trả tiền nhưng mà bây giờ anh chỉ có thể làm kẻ hèn một lần! Bảo người của em đặt súng xuống hết đi!”
Juliet cố gắng nháy nháy mắt, làm ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ. Thuộc hạ của cô ta chỉ đành phải buông vũ khí trong tay xuống.
“Triệu Ngọc…” Miêu Khôn ra lệnh: “Đi thu súng lại!”
Chuyện này…
Mặc dù Triệu Ngọc không biết Miêu Khôn đang làm cái gì nhưng vẫn đi tới cướp vũ khí của đối phương.
“Female Miêu…” Juliet thất vọng nói: “Trung Quốc các anh có câu thành ngữ gọi là lấy oán báo ơn! Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì anh chỉ có thể về hưu thôi…”
“Anh đã về hưu rồi!” Miêu Khôn nói: “Xin lỗi nha em yêu, anh thật sự bất đắc dĩ mới làm vậy, em cũng biết tình hình bây giờ không giống bình thường mà!”
Lúc nói chuyện, Miêu Khôn và Juliet cùng nghiêng đầu nhìn về phía Lundy – người giàu nhất thế giới đang đứng ở bên cạnh.
À…
Cuối cùng Triệu Ngọc đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu rồi!
Lundy chắc chắn là một nhân vật vừa quan trọng lại nhạy cảm, mặc dù sau khi lên máy bay, Juliet vẫn không vạch trần nhưng Miêu Khôn đã có đề phòng.
Phải biết rằng trước đây, lúc Miêu Khôn liên lạc với Juliet thì cô ta đều không biết đến sự tồn tại của Lundy. Nhưng bây giờ, Lundy cũng đi theo lên máy bay cho nên tính chất sự việc đã hoàn toàn khác nhau.
Triệu Ngọc đã sớm đoán được Lundy này bề ngoài là thương nhân nổi tiếng, giàu nhất thế giới nhưng sự thật là một nhân vật vô cùng quan trọng, ông ta chẳng những nắm giữ rất nhiều tin tức tình báo, mà còn hiểu rất nhiều khoa học kỹ thuật tuyến đầu, đúng nghĩa là một cái bánh thơm ngon.
Chắc Tịch Mộng Na cũng vì mục đích này cho nên mới muốn bắt cóc ông ta.
Bây giờ nếu Juliet đã nhận ra ông ta, đợi tới lúc đến căn cứ, bọn họ cưỡng ép giữ Lundy lại thì mấy người Miêu Khôn sẽ không có cách nào chống đối cả.
“Juliet…” Lúc này, Miêu Khôn đưa dãy số viết trên cổ tay tới trước mặt Juliet nói: “Đây là một tọa độ, làm phiền phi công của em đổi hướng bay đi! Đợi giải quyết chuyện này xong thì anh sẽ cho em một câu giải thích hài lòng”
“Hừ, anh có thể nói rõ cho tôi biết cái gì chứ?” Juliet lắc đầu nói: “Miêu, anh làm tôi thất vọng quá. Chúng ta đã hợp tác với nhau nhiều năm vậy rồi mà chẳng lẽ… Anh vẫn không tin tôi sao?”
“Xin lỗi!” Miêu Khôn tỉnh táo nói: “Không phải anh không tin tưởng em, mà là anh không tin được ông chủ các em! Juliet, anh sẽ thực hiện giao dịch, tuân thủ cam kết giữa chúng ta thật nghiêm ngặt. Nhưng mà anh chỉ có thể thu xếp ổn thỏa cho những mối nguy không biết trước mà thôi!”
Miêu Khôn vừa nói vừa áp giải Juliet đi tới buồng lái, ra hiệu tọa độ trên cổ tay cho phi công.
Phi công không biết phải làm sao, chỉ có thể thay đổi hướng bay.
Sau đó, Miêu Khôn còn phải nhờ Juliet ra lệnh cho một chiếc máy bay trực thăng khác lui lại, sau đó lại yêu cầu điện thoại di động để gửi mấy tin nhắn đi.
Lại sau đó nữa, bên trong khoang máy bay lặng ngắt như tờ, không có người nào nói chuyện nữa.
Đợi tới hơn mười phút sau, Amerola mơ màng tỉnh lại, mới làm ra một ít tiếng động.
“Tôi… Tôi đang ở đâu vậy?” Sắc mặt Amerola nhợt nhạt, cô ta vô cùng suy yếu hỏi: “Chưa chết à?”
“Chưa, chưa…” Jenna vội vàng kéo lấy tay cô ta rồi nói: “Chúng ta đã được cứu rồi, cô không sao cả!”
“À…” Amerola cố gắng nhìn khắp xung quanh, sau khi thấy tất cả mọi người đều đang ở đây thì mới yên tâm.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Juliet đang bị Miêu Khôn chĩa súng vào đầu thì lại hơi nhíu mày lại, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Sao người Pháp này cũng gia nhập nhóm thế?”
“Ồ?” Miêu Khôn nhìn Amerola hỏi: “Hai người quen biết nhau hả?”
“Đã từng gặp một lần” Juliet giành trả lời trước: “Không phải cô ta là trợ lý của tù trưởng sao?”
“Ừm… Thôi được rồi!” Lúc này, có lẽ là thấy áy náy với Juliet cho nên Miêu Khôn bèn ôm lấy cô ta nói: “Anh nói cho em biết anh cũng không biết rốt cuộc là ai hãm hại anh, là tên chó mẹ nào nuôi ra đã bắt anh vào cái ngôi nhà tội ác đó nữa! Vừa đúng lúc” Ông ấy chỉ chỉ Jenna: “Cô thay mặt cho cảnh sát Maroc, tôi có thể thề với trời là tôi không hề giết Hu Lingye, tôi bị người khác hãm hại!”
Rồi sau đó, Miêu Khôn kể lại quá trình ông ấy bị nhốt trong ngôi nhà tội ác ngay trước mặt mọi người.
Jenna nghe xong thì không khỏi nhíu chặt mày lại, bày tỏ nghi ngờ: “Nhưng mà người chết đó đúng là Hu Lingye mà! Xem ra, người nhốt ông vào trong tù chính là đồng bọn của Hu Lingye rồi?”
“Vậy thì…” Bỗng nhiên Juliet nghiêng đầu hỏi Lundy một câu: “Còn ông thì sao? Ông có biết là ai nhốt ông vào tù không? Chắc kẻ thù của hai người phải cùng một người chứ?”
Lundy không hề do dự lập tức lắc đầu.
“Thật là thú vị” Juliet khẽ mỉm cười: “Mấy người phá sập ngôi nhà tội ác của người ta nhưng lại không biết rốt cuộc đã phá sập của ai?”
“Không! Tôi biết…” Cuối cùng, Triệu Ngọc đã đứng ra nói chuyện.
Đến nước này, Triệu Ngọc cho rằng mình đã hiểu rõ mọi chuyện cho nên cũng không cần phải giấu giếm nữa.
“Hả?” Triệu Ngọc vừa nói như vậy thì Miêu Khôn là người đầu tiên bất ngờ, nôn nóng hỏi: “Là ai? Sao… Sao ta chưa từng nghe con nhắc tới?”
“Con cũng vừa mới biết trước lúc vượt ngục thì làm sao có thời gian nói với cha được chứ?” Triệu Ngọc nhún vai, sau đó đi tới giữa khoang máy bay, đối diện mọi người nói: “Các vị! Bây giờ tôi đã biết rất rõ rằng tất cả mọi người đang có mặt trong khoang máy bay này đều là bạn! Còn người hãm hại nhốt Miêu Khôn vào tù mới là… kẻ thù thật sự của mọi người!”
“Bạn?” Juliet ra hiệu về phía cây súng lục đang ấn trên huyệt Thái Dương của mình: “Có bạn như vậy sao?”
“Không phải, sư tỷ nghe tôi nói xong là hiểu ngay thôi!” Triệu Ngọc vô cùng nghiêm túc nói: “Trước khi chúng tôi vượt ngục, tôi đã gặp được một người quen, mà người đó đã tự mình thừa nhận cô ta mới là chủ của ngôi nhà tội ác! Người này chính là… Tịch Mộng Na, con gái của Tịch Vĩ, mà chúng ta đã từng quen biết!!!”
Sau khi Triệu Ngọc nói xong, trong khoang máy bay lập tức lặng ngắt như tờ, rồi sau đó mỗi người đều có phản ứng khác nhau.
Đầu tiên là ông Lundy kia hơi run rẩy, hỏi lại một câu: “Cậu nói là… Tịch Vĩ sao? Thì ra là ông ta…”
“Là ai vậy?” Trên mặt Jenna lộ vẻ tò mò: “Chưa từng nghe tới!”
“Triệu Ngọc” Juliet trừng hai mắt trách cứ: “Chuyện cười này không hề buồn cười chút nào cả!”
“Không thể nào?” Miêu Khôn vô cùng bất ngờ: “Tịch Mộng Na trốn rồi hả? Sao Cục Tình báo gà thế hả? Có kiểu làm việc như vậy sao? Không báo cho chúng ta biết một tiếng?”
“…” Đinh Lam há miệng nhưng không nói gì.
“À…” Amerola lười để ý tới cho nên quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Tôi không hề nói chuyện cười” Triệu Ngọc nói với Juliet: “Quả thật chính là Tịch Mộng Na! Mặc bộ vest trắng, vẻ mặt kiêu ngạo đó giống Tịch Vĩ như đúc!”
Tiếp theo, Triệu Ngọc kể tóm gọn lại những điểm quan trọng trong khi gặp mặt Tịch Mộng Na cho mọi người nghe. Mọi người nghe xong, vẫn có phản ứng khác nhau.
“Ta không hiểu…” Miêu Khôn khó hiểu hỏi: “Nếu cô ta đã biết tỏng kế hoạch của chúng ta thì… Tại sao… Con còn có thể trốn ra được rồi đến cứu ta?”
“Đây không phải là vấn đề quan trọng” Triệu Ngọc thờ ơ xua tay rồi bịa chuyện nói: “Con chỉ một mình đánh ngã ba mươi tuyển thủ đấu vật, sau đó lại cướp súng của cai ngục đại chiến với bọn họ một trận, sau khi đánh lùi hết tất cả bọn họ rồi mới đi cứu mọi người!”
“…” Mọi người xấu hổ không còn gì để nói.
“Được rồi” Triệu Ngọc đổi giọng: “Là do tôi đã sớm biết được các tù nhân có kế hoạch vượt ngục, chuẩn bị lợi dụng thi đấu vật để phát động bạo loạn, mà tôi chỉ đi cướp súng của cai ngục, sau đó nhân lúc rối loạn trốn ra ngoài thôi!”
“À…” Miêu Khôn gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, thảo nào nhà tù lại bị cháy! Còn nữa, ra là vì như vậy cho nên con mới luôn không chịu nói kế hoạch vượt ngục của con cho ta biết…”
“Được rồi, được rồi!” Juliet ngắt lời Miêu Khôn rồi nghiêm nghị nói: “Hay là để cho chúng tôi nói vấn đề chính đi! Buổi sáng ngày hôm qua tôi mới vừa gặp Tịch Mộng Na, cô ta đang ở trong nhà tù Cục Tình báo! Triệu Ngọc, người mà cậu nhìn thấy không thể nào là… cô ta được!!!”