Chương 1715 Thế thân?
“Cái gì!?” Chân mày Triệu Ngọc vặn thành bánh quai chèo: “Buổi sáng hôm qua? Tôi nhìn thấy Tịch Mộng Na vào tối hôm qua, chẳng lẽ… Cô ta coi Cục Tình báo nước Anh thành khách sạn, nói đến là đến, nói đi là đi sao? Tối hôm qua, tôi nghe ra ý của cô ta là đã quan sát chúng ta từ rất lâu rồi. Vả lại, chính miệng cô ta cũng thừa nhận là cô ta giả trang thành Hu Lingye khiến Miêu Khôn bị giật điện bất tỉnh, sau đó lại giết chết Hu Lingye thật ngay tại hiện trường! Tất cả những chuyện này đều là do cô ta bày ra mà!”“Tôi không hiểu…” Juliet nhìn chằm chằm Triệu Ngọc nói: “Tại sao cậu lại phải dựng lên lời bịa đặt bất chấp lý lẽ này chứ? Tôi và tù trưởng Yusuf đã cùng tham gia Hội nghị lấy lời khai qua video, ông ta cũng có thể làm chứng! Với lại, nếu như Tịch Mộng Na thật sự đã chạy trốn thì làm sao Cục Tình báo nước Anh lại không báo cho chúng tôi biết? Bọn họ biết rất rõ Tịch Mộng Na xem chúng tôi là kẻ thù giết cha mà!”
“Khoan đã… Khoan đã…” Bỗng nhiên Lundy nghe ra vấn đề gì đó cho nên vội vàng hỏi: “Ý của cô là… Tịch Vĩ chết rồi sao?”
Mọi người nhìn Lundy nhưng không có ai trả lời câu hỏi của ông ta cả.
À…
Nhưng Triệu Ngọc lại đột nhiên nghĩ tới gì đó, cả người lập tức nổi da gà, vội vàng hỏi mọi người: “Đậu xanh rau má, chẳng lẽ… Tịch Vĩ có hai cô con gái? Sinh… Sinh đôi!?”
“Cái gì?” Suýt chút nữa là Miêu Khôn không cầm chắc được súng lục, lập tức nói: “Chưa từng nghe Tịch Vĩ nói? Hồi ông ta sinh con còn trễ hơn ta, hình như năm ấy, ta còn tặng quà cho ông ta đấy…”
“Ý của anh là…” Juliet trừng hai mắt hỏi: “Tịch Mộng Na bị giam ở Cục Tình báo Anh nước là một thế thân? Còn người thật đã trốn đi rồi hả? Ôi Chúa ơi, đừng để cho người của Cục Tình báo nghe thấy những lời này, bọn họ sẽ cho rằng đây là một loại sỉ nhục đó!”
“Không… Không, không, không….” Triệu Ngọc nắm lấy tóc của mình cố gắng nhớ lại tình huống lúc mình gặp mặt Tịch Mộng Na rồi lẩm bẩm: “Hình như… Có gì đó không đúng!”
“Đương nhiên là không đúng rồi” Juliet cười nhạt: “Hoặc là có một Tịch Mộng Na giả, hoặc chính là sinh đôi, lại hoặc là cậu đang bịa chuyện. Nhưng dựa vào chỉ số thông minh của thần thám Trung Quốc đây thì không thể nào bịa ra lời nói dối cấp thấp như vậy được. Cho nên tôi nghĩ ra một khả năng cuối cùng!”
“Nếu như… Nếu như…” Triệu Ngọc gọi trí nhớ trên đảo Kỳ Tích rất lâu trước đây về, nhớ lại hoàn cảnh lần đầu gặp Tịch Mộng Na, dường như… Có rất nhiều chỗ không đúng!
Trên đảo Kỳ Tích, Tịch Mộng Na mập mờ với hắn ngay trước mắt mọi người, đã từng hôn môi với mình vô cùng mãnh liệt ngay trước mặt rất nhiều thám tử!
Nhưng sau ân oán xích mích dưới nước thì thái độ của Tịch Mộng Na phải phức tạp hơn trước một chút mới đúng.
Còn đằng này, Tịch Mộng Na trong ngôi nhà tội ác lại càng ân oán rõ ràng, nói chuyện cứng nhắc, thái độ kiêu căng ngạo mạn, không hề quyến rũ như trong ấn tượng.
Mới đầu, Triệu Ngọc đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi nhưng chỉ cho là thù hận khiến cho tính cách của cô ta thay đổi nhưng bây giờ nghĩ lại thì rất có thể là có nguyên nhân khác.
Tịch Mộng Na trong ngôi nhà tội ác này càng nham hiểm ác độc, vả lại khi nói chuyện với mình thì rất ít khi nhắc tới những chi tiết trên đảo Kỳ Tích, chỉ là luôn nhấn mạnh thù hận của cô ta mà thôi.
Cho nên… Tịch Mộng Na ở ngôi nhà tội ác này là chị em sinh đôi của Tịch Mộng Na, hoặc là có một người là thế thân!
Ồ…
Xem ra Tịch Vĩ đã để lại người kế nhiệm để bảo đảm sau khi ông ta chết vẫn sẽ có người vận hành đế quốc tội ác của ông ta.
Ngay cả một nơi như ngôi nhà tội ác cũng bị ông ta khống chế, ngay cả người giàu nhất thế giới cũng bị ông ta bắt cóc thì đã đủ để thấy đế quốc tội ác của ông ta lớn mạnh tới cỡ nào rồi!
Người này đúng là một con cá sấu lớn trong giới phạm tội.
“Được rồi” Juliet xoay đầu nói với Triệu Ngọc: “Mặc kệ là thế thân hay sinh đôi thì vẫn phải cảm ơn cậu! Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ chú ý an toàn của bản thân, nhất là phải lưu ý những… Kẻ hèn hạ giả danh bạn bè đó!”
Lời Juliet nói có hai nghĩa, mang theo thâm ý khiến cho Miêu Khôn đỏ mặt, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng vậy! Trừ em, anh, Triệu Ngọc, tù trưởng, anh còn phải thông báo tin tức này tới mấy người Jacob nữa…”
“Còn có Cục Tình báo nước Anh, mặc dù Grimm không có ở đây nhưng ân huệ vẫn còn, tôi phải thông báo cho Buckley, để ông ta cũng đề cao cảnh giác mới được!”
“Đúng vậy” Miêu Khôn phụ họa theo: “Tuy nhiên, mặc kệ đây có phải một loại sỉ nhục hay không thì tốt nhất phải để bọn họ tra xét Tịch Mộng Na lại lần nữa xem có bị thay đổi rồi hay không?”
“Haiz” Lúc này Amerola nằm trên cáng, bất đắc dĩ nói: “Xem ra ông chủ của tôi lại phải dùng một số tiền thuê càng nhiều vệ sĩ hơn rồi! Các vị có điện thoại không? Bây giờ tôi muốn thông báo cho tù trưởng đại nhân của tôi!”
“Đừng nôn nóng chứ cô bé!” Miêu Khôn khuyên nhủ: “Chẳng bao lâu nữa là chúng ta sẽ đến mục tiêu, đến lúc đó sẽ có điện thoại cho cô! Nhưng mà cô cứ yên tâm đi, nếu như có thứ tự báo thù thì ông chủ nhà các cô nhất định sẽ xếp hạng cuối cùng!”
“Chú à” Mặc dù Amerola đang bị thương nhưng vẫn không nhường nhịn chút nào: “Tôi sẽ truyền đạt nguyên văn lời nói của chú tới ông chủ của tôi!”
“Cô muốn làm gì thì làm…” Miêu Không không sao cả nói: “Nhất định phải nói như vậy ngay trước mặt ông ta đấy nhé. Bản thân tôi rất thích nói thật! Ha ha…”
“Tôi cho rằng” Triệu Ngọc nói: “Vẫn luôn né tránh cũng không phải cách. Lần này, Female Miêu có thể giữ được tính mạng là bởi vì Tịch Mộng Na muốn hành hạ ông ấy đến chết. Nhưng bây giờ, chúng ta đã phá sập ngôi nhà tội ác thành ra thế kia rồi, cô ta nhất định sẽ tức giận đến vỡ phổi! Tôi cho rằng lần tiếp theo cô ta sẽ lựa chọn phương thức báo thù càng trực tiếp, càng quyết liệt hơn nữa. Trung Quốc chúng tôi có một thành ngữ gọi là khó mà đề phòng được!”
“Cậu nói đúng” Juliet gật đầu: “Nếu đã biết thân phận của kẻ địch thì nên chủ động ra tay, chúng ta phải hợp tác loại bỏ mối họa ngầm này!”
“Tôi thích nghe lời này” Miêu Khôn gật đầu: “Dù gì con cáo già Tịch Vĩ đã không còn ở đây nữa, cho dù là con gái nhà ai thì cũng sẽ ít kinh nghiệm hơn chúng ta, nhờ vậy cũng là cơ hội tốt để chúng ta chủ động ra tay…”
“Vậy anh còn chĩa súng vào tôi làm cái gì?” Juliet tức giận bĩu môi lên.
“Không, đây là hai chuyện khác nhau!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Anh không phủ nhận chúng ta vẫn luôn là đồng đội cùng một chiến tuyến hơn bất kỳ người nào, nhưng mà… Hôm nay, anh không thể để cho bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào ảnh hưởng tới nhiệm vụ của anh!”
“Được rồi, tôi không tham dự vào chuyện của các người!” Lúc này bỗng nhiên Jenna đứng ở giữa nói: “Tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề, các người có định đưa tôi về nhà không?”
“Còn có tôi nữa…” Amerola trên cáng góp thêm một câu.
⚝ ✽ ⚝
Nửa tiếng sau, máy bay trực thăng có trang bị vũ trang đã tới địa điểm Miêu Khôn chỉ định, nơi đó là biên giới thuộc về Algeria.
Máy bay theo sự chỉ huy của Miêu Khôn đáp xuống một nhà máy có rất nhiều nhà xưởng bị bỏ hoang.
Chỉ thấy nơi đó đã đậu rất nhiều xe Jeep màu đen, rõ ràng là đám người tới tiếp viện Miêu Khôn.
Sau khi máy bay đáp xuống, Đinh Lam đi đầu, dẫn Lundy rời đi. Sau đó, mấy người Triệu Ngọc cũng lần lượt bước xuống máy bay. Để đề phòng chuyện ngoài ý muốn cho nên Miêu Khôn vẫn phải áp giải Juliet cùng đi ra bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, nhân viên phụ trách tiếp viện mang cáng cứu thương của Amerola đi, cũng dẫn Jenna tới xe hơi.
“Được rồi” Miêu Khôn thấy trước mắt chỉ còn lại Juliet và Triệu Ngọc cho nên mới buông súng lục xuống, nói với Juliet: “Em yêu, năm phút nữa anh sẽ gửi tiền thù lao của em tới tài khoản cho em! Để bày tỏ áy náy trong lòng…” Ông ấy áp sát tới lỗ tai Juliet rồi nhỏ giọng nói: “Anh sẽ tính thêm một phần trong tiền thưởng của Lundy cho em!”
“Hừ!” Juliet hừ lạnh một tiếng rồi oán trách: “Anh cứ vậy mà muốn đuổi em đi sao? Chẳng lẽ… Anh không lo lắng lát nữa em sẽ để máy bay của em nã súng vào các anh sao!?”