Chương 1716 Thành giao
“Ha ha ha” Miêu Khôn nghe thấy lời uy hiếp của Juliet thì sảng khoái cười to. Sau đó mới thấp giọng nói: “Anh biết là em cố ý tha anh một mạng, chứ nếu không thì lúc trên máy bay, anh đã không có cơ hội rồi!”“Hừ, xem như anh thức thời” Juliet nheo mắt lại nói: “Trên máy bay có quá nhiều người cho nên em cũng chỉ có thể giúp anh đến thế thôi! Giác quan thứ sáu của anh rất chính xác, nếu như về Libya với bọn em thì chắc chắn không thể không mang Lundy đi được. Bởi vì ông chủ của chúng em rất có hứng thú với ông ta!”
“Đây không phải là giác quan thứ sáu, mà là một loại tất yếu vì lợi ích…” Miêu Khôn có vẻ đắc ý nói một câu, rồi sau đó lại nói: “Vậy cũng được, anh biết tiền thưởng của Lundy không thỏa mãn được em cho nên đưa ra điều kiện đi!”
“Rất sảng khoái” Juliet không hề do dự đưa hai ngón tay ra: “Thứ nhất, em cần tài liệu liên quan tới Lundy và Tịch Vĩ từ anh để giao cho ông chủ của em!”
“Không thành vấn đề!” Miêu Khôn sảng khoái đáp ứng.
“Thứ hai” Juliet nhìn Triệu Ngọc: “Để Triệu Ngọc đi phá những vụ án ly kỳ trên thế giới với em, giúp Grimm hoàn thành ước nguyện của ông ấy!”
“Không được” Triệu Ngọc còn chưa phát biểu thì Miêu Khôn đã gạt bỏ trước: “Triệu Ngọc bề bộn nhiều việc, một, hai cái thì được chứ tất cả thì không được, cậu ta không có nhiều thời gian đến vậy!”
“Được thôi” Juliet cũng rất sảng khoái: “Em cứu hai người các anh, vậy hãy để Triệu Ngọc giúp em phá hai vụ án đi! Lưu ý, vụ án giết người tranh sơn dầu không tính!”
“Chuyện này…” Lần này Miêu Khôn không tùy tiện quyết định thay, mà là nhìn Triệu Ngọc.
“Không thành vấn đề!” Triệu Ngọc búng tay cái tách: “Sư tỷ cho thể diện như vậy thì tiểu đệ không thể chối từ được! Nhưng mà trước khi phá án, chúng ta cần phải giải quyết hết vấn đề Tịch Mộng Na trước, chứ không thì mọi thứ chỉ đều là lý luận suông thôi!”
“Được, thành giao!” Juliet như có suy nghĩ gì đó nhìn hai người, rồi mới sâu kín nói: “Thuộc hạ của tôi đang trên máy bay nhìn, cho nên chúng ta không thể bắt tay được!”
“Được, vậy thì hôn môi một cái đi!”
Miêu Khôn áp cái mặt già nua tới gần nhưng chỉ đổi lấy một bàn tay nhẹ nhàng yêu kiều, chứ không phải là đôi môi của Juliet.
“Mong hai người có thể tuân thủ cam kết!” Juliet nhướng chân mày lên, dặn dò một câu: “Tiền thưởng của Lundy nhất định phải gửi tới tài khoản riêng của em, lát nữa em sẽ gửi tài khoản cho anh!”
Sư tỷ nước Pháp nói xong mới xoay người rời đi, thân hình cô ta vốn đã đầy đặn lại càng có vẻ cao lớn hơn…
Phù…
Phù…
Thấy Juliet bước lên máy bay, Triệu Ngọc và Miêu Khôn cùng thở phào một hơi.
Chẳng bao lâu sau, máy bay trực thăng được trang bị vũ trang bay vài vòng trên không trung một lúc rồi mới bay về phía trời cao, xa xa rời đi…
“Cha vợ à” Triệu Ngọc chỉ chỉ gò má Miêu Khôn: “Nếu như con là Juliet thì ban nãy sẽ càng dùng nhiều sức để tát cha hơn!”
“Con cút đi!” Nhưng Miêu Khôn lại vô cùng đắc ý: “Không nghe cô ấy nói à? Nếu như không trở mặt với cô ấy thì sẽ không dẫn Lundy đi được. Trước là tiểu nhân sau là quân tử, cho nên ta làm tiểu nhân cũng không oan uổng chút nào! Với lại, con có biết không? Mặc dù Tịch Mộng Na đã thẩm vấn Lundy sáu năm nhưng ông ta vẫn là chiếc bánh thơm ngon vô cùng có tiềm lực với chính phủ các nước, giá trị có thể vượt xa chút ít tiền công của chúng ta đó!”
“Vậy thì…” Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu: “Lúc trước, cha đã đạt thành hiệp nghị gì với Lundy vậy? Cớ sao lại liều mạng đến thế?”
“Ha ha…” Miêu Khôn vỗ lên bả vai Triệu Ngọc rồi cười vô cùng bí ẩn: “Sau này con sẽ biết! Lúc đầu ta chỉ cho rằng sự mất tích của Lundy là do phía chính phủ giở trò, nhưng bây giờ biết được đó là ân oán cá nhân thì ta lại càng yên tâm hơn!”
À…
Mặc dù Miêu Khôn không nói rõ nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể đoán ra được, chắc hẳn năm đó Lundy đã từng có hợp tác quan trọng với Miêu Khôn nhưng do Lundy mất tích mà gặp trở ngại.
Nếu bây giờ đã biết không phải do chính phủ xen vào cản trở, vả lại công ty của Lundy vẫn hoạt động bình thường thì đương nhiên vẫn còn khả năng tiếp tục hợp tác.
“Được rồi!” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi lại hỏi: “Nếu chúng ta chỉ vì Lundy thì tại sao cũng phải dẫn Amerola với Jenna theo? Sao không để cho Juliet đưa bọn họ về nhà đi?”
“Khà khà, thằng nhóc này, con biết rồi còn hỏi nữa!” Miêu Khôn cười nói: “Cậu liếc mắt đưa tình với hai cô gái đó thì chắc chắn là có qua lại với nhau, nếu tôi để Juliet đưa hai người đó về nhà thì cậu có yên tâm không?”
“Hừ…” Triệu Ngọc lộ ra ánh mắt khinh bỉ: “Theo con thấy thì cha không muốn để hai cô ấy ở bên cạnh Juliet quá lâu mới đúng? Sợ Juliet biết được nhiều hơn sao?”
“Ha ha, con nghĩ hay lắm!” Miêu Khôn cười xấu xa, sau đó giải thích: “Cô Amerola đó là người của Yusuf, ta phải bảo vệ cô ấy! Còn cô Jenna kia, dù gì ta cũng có làm ăn ở Maroc cho nên muốn giải thích với cô ta, không thể làm căng mối quan hệ với bọn họ quá được!”
“À… Vậy sao?” Triệu Ngọc thầm nói, cha còn không biết con với Đinh Lam đã gây bao nhiêu chuyện ở Maroc đâu! Nếu là biết thì chắc chắn cha sẽ phát điên mất thôi.
“Được rồi, con đường dài đằng đẵng, chúng ta còn một đoạn đường rất dài phải đi nữa!” Miêu Khôn quàng lấy bả vai Triệu Ngọc đi về phía xe Jeep tới tiếp viện.
“Sếp” Sau khi hai người đi tới bên cạnh, một đặc công của phòng Đặc Cần cầm điện thoại di động nói với Miêu Khôn: “Điện thoại của sếp Lê Tịnh!”
“Được!” Miêu Khôn nghe điện thoại, sau đó chui thẳng vào buồng xe, những người khác cũng lục tục lên xe, ngay sau đó xe cũng khởi động.
“Đúng, tôi ra tù rồi…” Miêu Khôn ngồi ngay ngắn trên ghế, mặc dù mặc quần áo nhà tù nhưng đã lấy lại phong thái sếp lớn ngày xưa, bắt đầu thuật lại những chuyện đã xảy ra…
Lúc này, xe hơi chạy theo con đường chính của nhà máy tới cửa, nhưng trước khi đi ngang qua cửa sẽ phải qua một cửa tò vò hẹp dài.
Nhưng không ngờ sau khi xe hơi chạy vào cửa tò vò thì chợt rẽ sang bên phải, rồi đi vào con đường dưới lòng đất!
Thế này…
Triệu Ngọc nhìn thấy, lúc hai chiếc xe hơi mà bọn họ ngồi rẽ vào con đường dưới lòng đất thì lại có hai chiếc xe hơi khác nhưng giống nhau như đúc đi ngang qua cửa tò vò, rồi chạy ra bên ngoài nhà máy…
À…
Triệu Ngọc vừa nhìn đã hiểu rõ, các đặc công tiếp viện sợ máy bay của Juliet theo dõi vị trí của bọn họ cho nên đã dùng hai chiếc xe khác để ngụy trang, mà bọn họ vẫn ở lại nhà máy.
Nơi nối liền dưới lòng đất cũng không phải là tầng hầm ngầm hoặc bãi đỗ xe, mà là một nhà xưởng vô cùng to lớn trống trải, giữa nhà xưởng này có đậu một chiếc máy bay loại nhỏ!
Ồ…
Lợi hại, lợi hại!
Sau khi nhìn thấy máy bay, Triệu Ngọc không khỏi âm thầm bội phục, cha vợ đúng là nhìn xa trông rộng. Bề ngoài thì giả vờ nã một phát súng khoa trương nhưng kế hoạch rút lui thật sự lại nằm ở chỗ này đây!
Chẳng bao lâu sau, mấy người Triệu Ngọc, bao gồm cả Amerola và Jenna được đặc công tiếp viện hướng dẫn lên máy bay.
Nhưng sau khi mọi người lên máy bay, máy bay lại không cất cánh ngay, mà là chờ xe hơi yểm trợ bên ngoài chạy đi xa hơn một chút nữa.
Chờ hơn mười phút, sau khi đã xác nhận an toàn thì máy bay mới chở đoàn người Triệu Ngọc chạy ra khỏi xưởng, rồi bay lên trời xanh!
Máy bay càng bay càng cao, Triệu Ngọc nhìn qua ô cửa sổ xuống dưới chỉ thấy nơi này tuy thuộc về biên giới của Algeria, nhưng xung quanh đều bị vây bởi sa mạc Sahara hoang vu hùng vĩ.
Triệu Ngọc nhìn sa mạc rộng lớn mà trong lòng không khỏi trào dâng cảm xúc bùi ngùi, nhớ lại hành trình ở ngôi nhà tội ác dường như cũng không kém hơn ở Vaqueria lúc trước bao nhiêu nhỉ?
Chỉ có bị giam cầm mới có thể càng quý trọng tự do, mặc dù tính chất của ngôi nhà tội ác không giống nhưng dù gì cũng là một nhà tù.
Hắn không muốn lại vào nơi quỷ quái như vậy lần nào nữa đâu!
Trong lúc Triệu Ngọc nghĩ đến đây thì trong đầu chợt lóe lên, thì ra là kỳ ngộ lần này đã kết thúc.
Chao ôi!
Ngay tại lúc quẻ văn kết thúc thì Triệu Ngọc cũng thấy phiền muộn, lúc này hắn mới nhớ tới, khó khăn lắm mình mới gặp được một quẻ đặc biệt thế mà lúc gieo quẻ lại quên cược điểm tích lũy và đạo cụ rồi!
Nhưng may là khi nhìn thấy độ hoàn thành, cùng với điểm tích lũy và đạo cụ của kỳ ngộ lần này thì Triệu Ngọc vẫn nở một nụ cười thỏa mãn…