← Quay lại trang sách

Chương 1721 Người một nhà (3)

“Ồ!” Triệu Ngọc nâng tấm thẻ màu đen đó trong lòng bàn tay, tán thưởng từ tận đáy lòng: “Bên trong một tấm thẻ nhỏ thế này mà lại chứa một trăm năm mươi triệu đô la cơ à? Tỷ giá chuyển đổi đô la Mỹ sang nhân dân tệ là bao nhiêu vậy? Đây là mấy trăm triệu phải không? Chẳng… Chẳng phải là con phất lên rồi à?”Ngoài miệng thì Triệu Ngọc tán thưởng nhưng trong lòng lại thầm oán trách vì hôm nay hệ thống không thể gieo quẻ, nếu như hôm nay có thể gieo ra quẻ thì nhất định sẽ là một quẻ siêu “Đoài Khôn”, đương nhiên điểm tích lũy và đạo cụ có thể kiếm được đầy bồn rồi.

Tuy nhiên, nhiều tiền như vậy… cũng rất dữ dội rồi!

“Ta là người công bằng nhất đấy. Một tỷ đô la Mỹ được chia thành mười phần” Miêu Khôn giải thích: “Amerola, Jenna, Juliet, Đinh Lam, mỗi người nhận một phần. Yusuf và phòng Đặc Cần chia nhau một phần. Con và ta có công lao lớn nhất cho nên đương nhiên sẽ chiếm được nhiều hơn một chút, mỗi người một phần rưỡi”

“Khoan đã…” Triệu Ngọc bẻ đầu ngón tay tính thử: “Hình như… Còn dư lại hai phần mà?”

“Đóng thuế” Miêu khôn thản nhiên nói: “Còn chi phí thuê đội quân nước Pháp nữa, không thể bắt một mình ta bỏ tiền túi ra đúng không?”

“Cái gì?” Triệu Ngọc không tin: “Biếu tặng cá nhân, treo thưởng tư nhân cũng cần phải đóng thuế sao?”

“Nước chúng ta không cần nhưng nước Mỹ thì phải có!” Miêu Khôn nói: “Ngoài ra, còn có chi phí mời luật sư và phí công chứng… Phải biết khoản tiền thưởng lớn như vậy mà muốn hợp pháp hóa là rất phiền phức! Còn nữa, Yusuf nói cũng đúng, tặng một khoản tiền trợ cấp cho bên phía Hu Lingye, bởi vì nếu không có cô ta thì không có người nào chú ý tới ngôi nhà tội ác cả. Sao nào?” Miêu Khôn phun ra một làn khói mù: “Chẳng lẽ thằng nhóc con còn chê ít à?”

“Không phải con chê ít, mà là sợ cha chia chiến lợi phẩm không đều, à không phải, kiếm lời từ giữa!” Triệu Ngọc nói thẳng không hề e sợ.

“Cút đi” Miêu Khôn nhíu mày: “Miêu Khôn ta luôn minh bạch rõ ràng. Vả lại ta cũng đâu thiếu tiền, có cần vì chút tiền lẻ này mà làm vậy không?”

“Nếu nói vậy thì…” Triệu Ngọc nói: “Đã giải quyết xong hết chuyện của Lundy rồi hả?”

“Đúng vậy, con không xem tivi à?” Miêu Khôn gật đầu: “Ổn thỏa hết rồi! Bọn ta cũng đã ký hợp đồng xong, lần này, hai chúng ta làm nhiệm vụ này thật sự quá đẹp! Không phải khen con đâu, nhưng nếu cứ tiếp tục theo đà này thì chẳng bao lâu nữa, con đã có thể đuổi kịp ta rồi!”

“…” Triệu Ngọc khinh bỉ, thầm nói, dường như là cha đang tự khen chính mình kiểu trá hình phải không?

“Đương nhiên những thứ này đều không phải là quan trọng nhất!” Miêu Khôn nhìn xung quanh rồi mới tiến tới gần bên tai Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Quan trọng là chắc chắn Tịch Mộng Na xong đời rồi! Cho dù… Tịch Mộng Na mà con nhìn thấy trong nhà tù có phải là Tịch Mộng Na thật sự hay không thì đế quốc phạm tội mà cha cô ta – Tịch Vĩ sáng lập nên đã sụp đổ rồi! Bọn ta còn cố ý tiết lộ cho Lundy tin tức, nói bên trong ngôi nhà tội ác còn nhốt đặc công, gián điệp của các nước. Bây giờ, tổ chức tình báo trên toàn thế giới đều đang tìm cô ta tính sổ đó! Hiện giờ, cô ta đã trở thành cái đích của trăm mũi tên rồi, không thể duỗi cái đuôi thỏ ra được nữa!”

“Ồ…” Triệu Ngọc nghe xong cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, rồi lại hỏi: “Vậy thì… Bên nước Anh có phản ứng thế nào? Đã xác minh thân phận của Tịch Mộng Na chưa?”

“Đã hỏi rồi, Tịch Mộng Na đúng là đang ở trong Cục Tình báo nước Anh đấy, đối chiếu ADN cũng hoàn toàn chính xác, cô ta chính là con gái của Tịch Vĩ.

Ngoài ra” Miêu Khôn lại nói: “Bọn họ đã phái người đến đảo Kỳ Tích để tìm kiếm số liệu rồi, chẳng bao lâu nữa là có thể xác minh Tịch Mộng Na bị bọn họ nhốt có phải là Tịch Mộng Na trên đảo Kỳ Tích hay không!”

“Vậy… Còn thẩm vấn thì sao?” Triệu Ngọc không hiểu: “Không phải chỉ cần thẩm vấn Tịch Mộng Na là có thể biết có sinh đôi hay không rồi à?”

“Thẩm vấn rồi đấy chứ” Miêu Khôn trả lời: “Nhưng cô ta vẫn khăng khăng tuyên bố, Tịch Vĩ chỉ có một đứa con gái là cô ta thôi! Còn những chuyện khác thì đều từ chối không mở miệng!”

“Ồ… Ra là vậy!” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì chúng ta phải cẩn thận hơn nữa, càng trong thời điểm này thì càng không thể xem thường, biết đâu người đàn bà đó bị dồn tới bước đường cùng, ôm hy vọng được ăn cả ngã về không mà tới tìm chúng ta báo thù đấy! Cũng nhờ chuyện ngôi nhà tội ác lần này mới thấy được cô ta hận chúng ta muốn chết, chúng ta vẫn phải cẩn thận hơn mới được!”

“Rất thận trọng, giống cha!” Miêu Khôn khen ngợi: “Qua cầu rút ván, ta cũng nghĩ như vậy, một ngày còn chưa nhổ sạch cả gốc lẫn rễ bọn chúng thì chúng ta không thể buông lỏng được! Tuy nhiên, con cứ yên tâm, ngày này không còn xa nữa đâu! Lee Bon Seong, Yusuf, Jacob và Juliet đều đã bắt tay hành động rồi, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy có một kẻ thù nguy hiểm như vậy tồn tại đe dọa bọn họ đâu!”

“Được, chỉ mong có thể giải quyết được cô ta sớm một chút!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Không biết cô gái đó là sinh đôi, hay là thế thân nữa!”

“Thôi được rồi, nhiệm vụ của phòng Đặc Cần sẽ tạm thời chấm dứt ở đây” Miêu Khôn nói: “Tiếp theo, nếu như Tổng cục Hình sự không có vụ án nào thì con hãy nghỉ ngơi cho tốt vào! Khi nào nghỉ ngơi đủ thì ta sẽ sắp xếp cho con và Miêu Anh tới tham dự huấn luyện đặc biệt của phòng Đặc Cần. Mặc dù con đã rất xuất sắc nhưng nên luyện thì cần phải luyện! Nhất là Miêu Miêu, con bé còn cần phải học thêm rất nhiều thứ!”

“Vâng…” Triệu Ngọc bưng ly rượu lên, lại cạn ly với cha vợ.

“Được rồi, bọn con đã trở lại!” Hai người vừa mới đặt ly xuống thì Đinh Lam và Miêu Anh đã cùng trở về phòng riêng.

“May quá, trông hai người trò chuyện rất hòa hợp, ít nhất cũng không lật bàn!” Miêu Anh hài lòng quay về chỗ ngồi, gắp một cái đùi gà cho Đinh Lam: “Nào em gái, nếm thử đi, ăn ngon lắm đó!”

“Cảm ơn chị…” Đinh Lam bắt đầu thưởng thức nhưng tầm mắt lại vẫn luôn nhìn Miêu Khôn và Triệu Ngọc, trên mặt còn treo nụ cười khó che giấu.

“Sao vậy?” Miêu Khôn trừng mắt: “Trên mặt ta có nốt ruồi à?”

“Không phải, không phải…” Đinh Lam vừa gặm đùi gà vừa nói: “Con chỉ đang suy nghĩ, cảnh tượng lúc hai người đánh nhau khi trước chắc kịch liệt lắm nhỉ? Ha ha ha… Không phải oan gia thì sẽ không gặp gỡ, khi đó, hai người thật sự không biết quan hệ của hai người là thế nào sao?”

“Mẹ nó…” Miêu Khôn che mặt lại, sau đó chỉ vào Miêu Anh mà trách cứ: “Không thể truyền chuyện xấu trong nhà ra ngoài được, con đúng là con gái ngoan của cha đó! Còn chê cha chưa đủ mất mặt à?”

“Cái này gọi là không phải người một nhà sẽ không vào một cửa!” Miêu Anh cười nói: “Đánh nhau cũng là duyên phận mà!”

“Nhưng mà cha cũng phải nói rõ ràng một chút” Miêu Khôn nói: “Lần đó cha đâu có thua, là do thằng nhóc này gian trá, không biết làm cách nào mà làm cho cánh tay xoay một vòng, mới khiến cha bị thua đó! Đúng không, Triệu Ngọc?”

“Cha nói cái gì vậy?” Triệu Ngọc giả ngu nói: “Cánh tay của ai mà có thể xoay vòng chứ? Cha xem con là người có cơ bắp ma quỷ sao? Thua chính là thua, tìm nhiều cớ như vậy làm cái gì?”

“Shit!” Miêu Khôn khóc không ra nước mắt: “Thằng nhóc nhà con! Hay là bây giờ chúng ta lại… Ừm…”

Miêu Khôn vốn định nói đợi ăn xong sẽ so chiêu nhưng lại nghĩ tới biểu hiện cuồng nộ của Triệu Ngọc trong ngôi nhà tội ác thì vẫn gắng gượng nuốt ngược lời nói vào trong.

“Hay là…” Bỗng nhiên, Đinh Lam đặt đũa xuống, trầm ngâm nhìn Triệu Ngọc nói: “Con báo thù thay cha nuôi nhé?”

“Thôi, thôi, thôi, chỗ nào cũng có cô! Ngay cả anh rể mà cũng muốn đánh, đây là lời mà em vợ nên nói sao?” Triệu Ngọc trách cứ Đinh Lam vài câu rồi vội vàng tươi cười cầm cốc bia lên nói với Miêu Khôn: “Cha vợ à, lần trước là do con sai, con chẳng những vô lý mà còn dùng mánh lới nữa! Vậy thì để tỏ thành ý, con sẽ tự phạt ba ly, phạt ba ly nhé!”

Triệu Ngọc nói xong đã uống ừng ực cạn ba cốc bia rồi.

“Haiz, thật là đáng tiếc…” Đinh Lam siết chặt quả đấm nói: “Tôi vẫn luôn muốn so tài với siêu cao thủ như anh rể một lần mà tiếc là không có cơ hội…”

“Hay là…” Không ngờ Đinh Lam vừa nói như vậy thì Miêu Anh cũng lên tinh thần: “Hay là chờ cơm nước xong, chúng ta tìm một võ quán…”

“Thôi, thôi thôi… Hai người uống say rồi hả? Còn tìm võ quán…” Triệu Ngọc cũng sắp khóc tới nơi rồi, hắn đã từng nhìn thấy tài nghệ của Đinh Lam rồi thì sao dám so chiêu với cô nữa chứ? Cho nên lại vô cùng bất đắc dĩ mà giơ ly lên: “Hôm nay hiếm khi người một nhà mới hợp mặt thì phải ôn chuyện, uống bia mới đúng chứ? Nào… Cạn ly, cạn ly…”

Triệu Ngọc nói xong lại uống cạn trong một hơi…