← Quay lại trang sách

Chương 1722 Giếng trong núi

Núi Đà nằm ở huyện Lạc Long, thành phố Chương Trạch tỉnh Tây Hạ, tiếp giáp với thành phố Tần Sơn ở tỉnh Lũng Tây, thuộc về một bộ phận dãy núi Tần LĩnhVào giờ phút này, bên trong rừng cây um tùm nguyên thủy nào đó của núi Đà, một nhóm nghiên cứu sinh vật đến từ Đại học Nông nghiệp ở Tây Bắc đang dựng lều trại trên sườn núi làm nơi cắm trại.

Tổ trưởng của nhóm này là một người trung niên vóc dáng cao gầy, tên của ông ta là Trương Tân Dã, là một giáo sư Sinh vật học, hướng dẫn các nghiên cứu sinh tiến sĩ.

Ông ta nhìn thấy nhóm sinh viên đang dựng lều trại bèn đi xung quanh quan sát tình hình, tính toán hoạt động trong mấy ngày tiếp theo.

Khi ông ta đi tới một vùng đất trũng ở phía Nam doanh trại thì ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, vội vàng gọi đồng nghiệp tới.

Chỉ thấy ở giữa bãi đất trũng có một cái giếng nước, trên giếng còn bị một tảng đá lớn chặn lại.

“Tốt quá rồi, nơi này có một giếng nước!” Trương Tân Dã nói với nhóm sinh viên: “Nếu như chúng ta có thể lấy nước từ nơi này thì sẽ không cần phải xuống sông nhỏ dưới chân núi để lấy nước nữa! Nào, Tiểu Bân, Đại Huy, hai cậu nhấc tảng đá ra xem thử bên trong đó có nước hay không?”

“Giáo sư Trương” Lúc này, một sinh viên da đen hỏi: “Tại sao chúng ta không cắm trại ở phía dưới chứ?”

“Không phải thầy đã nói rồi à?” Trương Tân Dã giải thích: “Khu vực núi Đà này thường xuyên có lũ quét bất ngờ, vả lại, do tính chất đất đai tơi xốp nên sẽ có đá rơi hoặc là sạt lở núi, nếu cắm trại phía dưới thì rất nguy hiểm!”

Trong lúc Trương Tân Dã nói chuyện thì Tiểu Bân và Đại Huy đang cố gắng di dời tảng đá trên miệng giếng.

“Trông thế này, ha ha…” Tiểu Bân sờ tảng đá nói: “Có giống như cảnh ở nước Ô Kê trong ‘Tây du ký’ không? Quốc vương bị nhốt trong giếng, chúng ta vừa mới đẩy tảng đá ra thì ông ta đã nhảy tới kể oan ức với chúng ta rồi!”

“Cút đi!” Đại Huy nhếch mép: “Rõ ràng là sợ con nít đi ngang qua sẽ vô tình rơi xuống giếng chết chìm, cho nên mới kê đá chặn lại! Mà miệng giếng này quá lớn, chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, nhỡ rơi vào trong đó thì không thể leo lên được đâu!”

Đại Huy nói xong, hai người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ hợp lực đẩy tảng đá ra, để lộ một miệng giếng trống rỗng tối đen.

Tảng đá đó trông thì rất lớn nhưng lại không nặng như trong tưởng tượng.

Các thành viên vừa nhìn thấy miệng giếng lộ ra thì đều bước tới bên cạnh.

Chỉ thấy trong giếng không tỏa ra khói đen, cũng không có yêu quái gì xuất hiện cả.

“Hình như… Không có nước? Không hề cảm nhận được chút hơi ẩm nào cả!” Tiểu Bân lắng tai nghe thử miệng giếng, rồi sau đó nhặt tảng đá ném xuống dưới, quả nhiên không nghe thấy tiếng nước.

Trương Tân Dã lập tức lấy điện thoại, mở chức năng đèn pin ra rọi xuống dưới, chỉ thấy phía dưới sâu khoảng một mét rưỡi đều là bùn đất ẩm ướt, không có dấu vết của nguồn nước xuất hiện.

“Hay là…” Đại Huy nói: “Chúng ta đào thêm thử xem? Tôi nhớ trong chương trình ‘Sinh tồn nơi hoang dã’ có nói nếu gặp loại giếng này thì chỉ cần đào thêm một chút là có thể phun nước rồi”

“Cũng đúng…” Trương Tân Dã nhìn xuống núi: “Nếu như chúng ta đi đến bờ sông múc nước thì đi về cũng mất hơn một tiếng, mà đường còn không dễ đi nữa!”

“Được rồi” Đại Huy nói với Tiểu Bân: “Lấy xẻng tới đây, chúng ta đào thử xem sao…”

Thế là Tiểu Bân xách cái xẻng tới, hai người bèn đứng bên cạnh miệng giếng đào.

Nhưng do giếng nước đó không rộng rãi lắm, nếu muốn đào đất bùn dưới đáy giếng cũng không dễ cho nên Đại Huy đành phải thò người xuống dưới giếng, miễn cưỡng đào.

“Giáo sư Trương” Lúc này, một bạn học nữ đi tới hỏi Trương Tân Dã: “Kỳ lạ quá đúng không? Khu vực này vắng lặng như vậy thì tại sao lại có một giếng nước chứ?”

“Có lẽ…” Trương Tân Dã cẩn thận nhìn mép giếng rồi suy đoán: “Trước kia, chắc ở xung quanh đây từng có thôn xóm? Thầy cũng không biết nữa!”

“Vậy thì…” Nữ sinh lại hỏi: “Chúng ta phải ở lại chỗ này bao lâu vậy?”

“Vậy phải xem số của chúng ta có may mắn hay không!” Trương Tân Dã nhìn rừng rậm nguyên thủy đứng san sát nhau, nói: “Mong là có thể tìm được côn trùng mà chúng ta muốn rồi hoàn thành đề tài sớm một chút!”

“Vâng!” Nữ sinh hào hứng nói: “Em mong đợi quá! Nếu như có thể phát hiện một con bướm phượng hoàng núi Đà thì càng không uổng công đi chuyến này!”

“Mẹ kiếp… Đây là thứ gì vậy?” Nữ sinh vừa nói hết câu thì bên kia giếng nước bỗng nhiên truyền tới tiếng hô của Tiểu Bân.

Trương Tân Dã và nữ sinh kia vội vàng chạy tới.

“Sao vậy? Sao vậy?” Nữ sinh tò mò hỏi.

“Tổ trưởng…” Lúc này, Tiểu Bân đổ thứ trên xẻng của cậu ta xuống đất, ngoài bùn đất ẩm ướt ra thì bên trong còn xuất hiện một… khúc xương ố vàng đã dần chuyển đen!

“Cái này…” Mọi người quá đỗi ngạc nhiên, Đại Thạch nhìn xương, nói: “Đây là của động vật à?”

“Động vật gì chứ!” Sắc mặt của Trương Tân Dã cũng thay đổi: “Còn không biết ngượng nói mình nghiên cứu sinh vật, vậy mà không nhìn ra được à? Đây là… xương ngón chân của loài người!”

“Á!?”

Giáo sư Trương vừa nói ra thì mọi người đều vô cùng hoảng sợ. Tiểu Bân không đứng vững, loạng choạng ngã xuống đất…

⚝ ✽ ⚝

Mấy ngày sau.

Phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt ở Kinh Châu.

“Không phải chứ?” Nhiễm Đào thấy Triệu Ngọc và Miêu Anh trở về thì vô cùng bất ngờ nói: “Sao hai tổ trưởng lại về sớm vậy? Ở Hải Lan chơi thêm vài ngày không được à?”

“Làm sao vậy?” Triệu Ngọc nhướng mày lên: “Nghe ý của cậu cứ như không muốn chúng tôi trở về ấy!”

“Đâu có, đâu có” Nhiễm Đào ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ cảm thấy hai người cực khổ quá, nên nghỉ ngơi cho tốt mới đúng!”

“Chúng tôi nghỉ đủ rồi!” Miêu Anh nói: “Cũng nên bàn chuyện chính nữa chứ!”

“Không phải chứ? Anh chị không mua quà cho tụi em à?” Tăng Khả chỉ Triệu Ngọc và Miêu Anh, hỏi: “Sao hai tay lại trống trơn thế?”

“Đều ở trên xe rồi!” Miêu Anh ném chìa khóa cho Tăng Khả: “Cậu tự đi lấy đi! À phải rồi, trong đó cũng có một phần của pháp y Trương đấy!”

“Được rồi” Tăng Khả mừng rỡ: “Cảm ơn hai tổ trưởng, em biết hai người là người hào phóng nhất thế giới này mà!”

“Ủa?” Triệu Ngọc nhìn khắp xung quanh, nói: “Thôi Lệ Châu đâu rồi?”

“À, cô ấy vẫn còn ở Bắc Thương!” Ngô Tú Mẫn trả lời: “Vụ án video giết người còn có mấy phần tổng kết cần chúng ta làm, phía trên đều giao lại cho Tiểu Thôi làm rồi!”

“Không phải chứ?” Triệu Ngọc ngạc nhiên: “Cô ấy cũng có thể chủ trì hội nghị à?”

“Ừ, biểu hiện của Tiểu Thôi trong vụ án video nhận được sự tán thành của các lãnh đạo cho nên bây giờ cũng là nhân vật đỏ thẫm trong tổ chúng ta!” Nhiễm Đào nhân tiện nịnh nọt: “Cái này gọi là dưới tay tướng mạnh sẽ không có binh hèn, đều nhờ sếp dẫn đội tài tình mà ra!”

“Nói vậy…” Triệu Ngọc nói tiếp: “Vụ án video giết người có thể kết án rồi?”

“Đúng vậy, đã tìm được toàn bộ thi thể rồi, Vân Đóa Nhi cũng đã xác nhận tất cả hiện trường vụ án” Ngô Tú Mẫn nói: “Bây giờ chỉ còn lại một số công tác sửa sang hậu kỳ thì xem như kết thúc công việc rồi!”

“Mọi người làm tốt lắm” Triệu Ngọc hài lòng gật đầu: “Còn nhanh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều! Đợi Tiểu Thôi trở lại, tôi sẽ tổ chức ăn mừng cho mọi người!”

“Oa!” Nhiễm Đào và Tăng Khả vỗ tay.

“Vậy thì…” Miêu Anh nhìn phòng làm việc hỏi: “Trong mấy ngày chúng tôi rời đi, có tình huống mới gì không?”

“Có chứ, có chứ!” Nhiễm Đào nói: “Lundy – người giàu nhất thế giới tổ chức họp báo, nói là sáu năm trước, ông ta đã bị côn đồ bắt cóc rồi bị nhốt vào tù, cho đến mấy ngày gần đây mới được người ta giải cứu! Thật không ngờ tới” Nhiễm Đào kích động nói: “Người mà chúng ta thường nhìn thấy trong tivi lại là giả!”

“Tôi có xem tin tức này rồi!” Miêu Anh híp mắt lại rồi nghiêm túc nói: “Ý tôi là gần đây có vụ án gì mới không?!”

“Không có… Không có…” Nhiễm Đào xua tay, Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả cũng lắc đầu.

“Vậy thì tốt…” Miêu Anh mừng rỡ vỗ Triệu Ngọc, hưng phấn nói: “Em phải đi tham gia huấn luyện đặc biệt đây!”

Cốc cốc cốc…

Nhưng không ngờ Miêu Anh vừa nói xong thì phòng làm việc đã bị gõ cửa.

“Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu” Chỉ thấy một đồng nghiệp đi tới: “Sở trưởng Tiêu gọi các anh tới phòng làm việc của bà ấy”

“Hả?” Triệu Ngọc hỏi một câu: “Anh có biết là chuyện gì không?”

“Tôi không biết…” Cảnh sát này lắc đầu nói: “Hình như là… có vụ án mới!”