← Quay lại trang sách

Chương 1723 Hồi ký giết người

“Hiện giờ có hai vụ án…” Trong phòng làm việc của Sở trưởng Tiêu, Tiêu Quốc Phượng nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Nhưng hai vụ án này đều không cần gấp lắm, nếu như hai cô cậu không muốn nhận thì tôi sẽ tìm tổ khác giải quyết là được!”“Ừm…” Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn nhau, rồi Triệu Ngọc nói trước: “Sở trưởng nói nghe thử xem! Để coi có đủ cấp bậc hấp dẫn được Triệu đại thần thám tôi đây không?”

“Ha ha, nói tới…” Sở trưởng Tiêu chỉ chỉ hai phần tài liệu trên bàn làm việc, vừa chỉ chỉ Triệu Ngọc nói: “Hai vụ án này đều có liên quan tới Triệu đại thần thám cậu đấy!”

“Hả? Vậy sao?” Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, rõ ràng đã lên tinh thần.

“Cậu còn nhớ cái tên Vương Xán không?” Sở trưởng Tiêu đưa một tập tài liệu cho Triệu Ngọc: “Cục Cảnh sát ở Diệu Danh gặp một vụ án khó giải quyết…”

“Vương Xán? À…” Triệu Ngọc vỗ tay: “Là cái cậu cảnh sát trẻ ở Diệu Danh, chuyện liếc mắt đưa tình với Thôi Lệ Châu đấy hả? Trước đây, tôi còn định làm mối cho hai người họ nữa đấy! Nhưng thằng nhóc đó rất thông minh, mỗi lần gọi điện thoại cho tôi đều gọi tôi là sư phụ. Thằng nhóc này… gặp phải vụ án gì vậy?”

“Để em xem thử…” Miêu Anh giật lấy tài liệu, mở ra xem thế nào.

“Tôi muốn đưa vụ án này cho hai người xem là do bây giờ có người gọi nó là hồi ký giết người phiên bản Trung Quốc” Vẻ mặt Sở trưởng Tiêu rất nghiêm túc, bà ấy nói: “Cấp trên không muốn vụ án này bị mở rộng quá mức, cho nên mới muốn Tổng cục Hình sự có thể tham gia điều tra, tìm ra sự thật”

“Ồ…” Triệu Ngọc kinh ngạc hô một tiếng rồi sau đó mới nghiêm túc hỏi một câu: “Hồi ký giết người là cái gì vậy?”

“Cái gì? Mười ba người sao?” Miêu Anh nhìn tài liệu lắc đầu lia lịa: “Nếu như là thật thì người bị hại còn nhiều hơn vụ án video giết người rồi còn gì!?”

“Đúng là tính chất vụ án khá nghiêm trọng” Sở trưởng Tiêu nói: “Hung thủ tuyên bố trong vòng mười năm, hắn ta đã điên cuồng giết hại mười ba người phụ nữ ở khu vực duyên hải Đông Nam nước ta!!”

“Khoan đã…” Triệu Ngọc nghe ra chỗ có vấn đề: “Vừa rồi chị nói hung thủ tuyên bố? Tức là hắn đã… đã bị bắt rồi?”

“Hung thủ là một tên tội phạm trong tù, do mắc phải bệnh nan y, cảm thấy không còn hy vọng được thả ra nữa cho nên hắn ta đã tuyên bố mình là một ác ma giết người điên cuồng. Vả lại, hắn ta còn tự đặt bút xuống viết một quyển hồi ký giết người nữa!” Sở trưởng Tiêu giải thích: “Mới đầu, quyển hồi ký này không được nhà tù quan tâm lắm. Họ chỉ cho là tên phạm nhân này sắp chết cho nên viết linh tinh mà thôi”

“Nhưng sau đó có cai ngục vô tình phát hiện quyển hồi ký, lại đang thấy rảnh rỗi cho nên đã cẩn thận đọc nội dung bên trong. Sau đó, anh ta ngạc nhiên phát hiện nội dung trong đó rất chân thật, có rất nhiều chi tiết nếu không phải là người chuyên nghiệp thì sẽ không thể viết ra cặn kẽ chân thật đến vậy được. Vì vậy, cai ngục này đã liên lạc với đội cảnh sát địa phương. Kết quả, sau khi căn cứ vào nội dung trong hồi ký giết người thì cảnh sát đã thật sự tìm được một vụ án giết người tương tự, chi tiết cũng giống y hệt trong hồi ký!”

“Trời đất, thế mà có cả chuyện thế này sao? Nhưng mà…” Triệu Ngọc hỏi: “Cho dù thế nào thì hung thủ đã bị bắt rồi, không phải tiếp theo chỉ còn lại công tác kiểm chứng rồi làm theo quy trình thông thường thôi à?”

“Ừm…” Triệu Ngọc thấy ánh mắt Sở trưởng Tiêu tăm tối, bỗng chốc suy đoán: “Chẳng lẽ… Hung thủ đó… Đã… Đã…”

“Đúng vậy!” Sở trưởng Tiêu gật đầu: “Chúng tôi đã bỏ lỡ thời gian tra hỏi tốt nhất, đợi tới khi nhận ra không thể xem thường chuyện này thì tình trạng bệnh của hung thủ đã chuyển biến vô cùng nghiêm trọng, không thể nào trao đổi với người khác như bình thường được! Hắn ta vừa mới qua đời một tháng trước, hưởng thọ bảy mươi chín tuổi…”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc tặc lưỡi than thở: “Người tốt chết sớm, kẻ xấu sống nghìn năm!”

“Sở trưởng Tiêu” Miêu Anh khép tài liệu lại, nói: “Mặc dù kẻ tình nghi đã qua đời nhưng mà có quyển hồi ký giết người kia thì chúng ta vẫn có thể tiến hành công tác điều tra thu thập chứng cứ mà.

Miễn là tất cả chi tiết đều giống y như trong quyển sổ đó thì cho dù kẻ tình nghi có chết, chúng ta vẫn có thể định tội gã ta như thường!”

“Có lý” Triệu Ngọc gật đầu: “Vương Xán có thể đối phó với loại công việc không phí đầu óc này, chắc cũng không cần tôi đích thân ra tay đâu đúng không?”

“Nói thì nói như vậy nhưng mà…” Sở trưởng Tiêu khó xử nói: “Do vụ án đã rất lâu năm, khiến cho công tác thu thập chứng cứ trở nên không dễ dàng như trong tưởng tượng! Vả lại, hồi ký giết người không giống thực tế một trăm phần trăm, trong đó có mấy vụ án vốn không được cảnh sát lập hồ sơ, cũng chưa tìm thấy thi thể”

“Cho nên hiện giờ chúng tôi vẫn chưa thể nào khẳng định được hồi ký giết người có hoàn toàn là sự thật hay không…” Sở trưởng Tiêu hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Do quy trình xử lý trong giai đoạn đầu không ổn thỏa cho nên vụ án này đã khiến cho truyền thông địa phương chú ý tới. Nếu như không thể mau chóng điều tra ra sự thật thì e là sẽ dẫn tới ảnh hưởng xấu khó mà đoán trước được. Vì lẽ đó, Vương Xán đã đề nghị lên Tổng cục Hình sự, mong có thể tìm một chuyên gia trinh sát giỏi giải quyết những vụ án năm xưa đến Diệu Danh để chỉ huy công việc. Mà người này rõ ràng… chính là cậu!”

“Haiz! Cây cao đón gió lớn…” Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ đắc ý.

“Vụ án này…” Miêu Anh tỏ ra khổ sở: “Thật là trước đây chưa từng gặp vụ nào thế này, có thể tưởng tượng được sẽ càng khó khăn hơn vụ án video giết người!”

“Đừng gấp gáp” Triệu Ngọc chợt nhớ tới điều gì, vội hỏi: “Sở trưởng Tiêu, không phải chị nói còn có một vụ án nữa sao? Cũng có liên quan tới tôi à?”

“Đúng vậy” Sở trưởng Tiêu hỏi: “Chắc cậu đã nghe nói tới núi Đà rồi phải không?”

“Đương nhiên là tôi đã nghe tới rồi” Triệu Ngọc không hề nghĩ ngợi trả lời: “Sao vậy, núi Đà đã xảy ra chuyện gì?”

“Núi Đà?” Miêu Anh tò mò: “Là núi Đà ở Tần Sơn đó à?”

“Đúng vậy, một nửa ở Tần Sơn, một nửa ở Chương Trạch” Sở trưởng Tiêu nói: “Mấy hôm trước, một đoàn nghiên cứu sinh vật học đã phát hiện ra một giếng nước khô cằn trong khu vực dãy Ô Phong trên núi Đà. Do cần cho khảo sát nên bọn họ đã đào cái giếng đó thử tìm nguồn nước, nhưng kết quả là…”

“Rồi thế nào? Trong giếng có thi thể?” Triệu Ngọc tiếp lời, hỏi một câu.

Sở trưởng Tiêu không đáp, mà là xòe bốn ngón tay ra.

“Trúng thưởng rồi!” Triệu Ngọc đột ngột thu lại nụ cười hỏi: “Tôi đã từng nghe nói tới dãy Ô Phong rồi, nơi đó là rừng sâu núi thẳm thì lấy đâu ra giếng nước chứ?”

“Lúc mới đầu, đội viên của đoàn nghiên cứu chỉ đào ra được một ít xương người bị nát trong giếng thôi, cảm thấy có chuyện bất thường cho nên bọn họ bèn báo án lên cảnh sát huyện Lạc Long!” Sở trưởng Tiêu đưa tài liệu tương ứng cho Triệu Ngọc: “Sau đó, cảnh sát tiến hành đào giếng nước với quy mô lớn rồi đào được bốn thi thể phía dưới!”

“Ồ…” Triệu Ngọc lật nhanh tài liệu rồi gật đầu: “Đều là giới tính nam, trên hài cốt còn có quần áo…”

“Cậu cũng biết rồi đấy” Sở trưởng Tiêu nói: “Địa điểm xảy ra vụ án nằm ở khu vực giao nhau giữa hai tỉnh, sau khi suy xét đến trình độ phá án của tỉnh Tây Hạ có hạn thì phía trên mới phải giao lại cho bên Tần Sơn xử lý. Nhưng địa điểm xảy ra vụ án lại không nằm ở khu vực Tần Sơn, cho nên… chúng tôi hơi khó xử. Tôi cho rằng nên để Tổng cục Hình sự phái một tổ qua đó xử lý, còn cảnh sát hai tỉnh sẽ hợp tác giúp đỡ điều tra mới là sắp xếp tốt nhất. Còn cậu thấy thế nào?”

“Đúng là nên làm thế…” Triệu Ngọc nói: “Địa điểm xảy ra chuyện nằm ở rừng sâu núi thẳm, người chết có khả năng là người của tỉnh Tây Hạ, cũng có khả năng là người của tỉnh Lũng Tây chúng tôi, cho nên tổ điều tra đặc biệt chỉ huy, còn hai tỉnh phối hợp điều tra thì đúng là lựa chọn tốt nhất!”

“Tôi thấy thi thể này…” Miêu Anh chỉ vào hình ảnh hài cốt trong tài liệu nói: “Có lẽ đã khá lâu rồi nhỉ? Hay là…”

“Anh cũng nghĩ vậy!” Triệu Ngọc nói: “Nếu so với hồi ký giết người thì tôi vẫn thích đi tìm hung thủ giết người hơn! Vả lại…” Hắn nắm lấy tay Miêu Anh: “Cũng vừa hay, chúng ta có thể trở về thăm quê một chuyến!”