Chương 1724 Áo gấm về làng
Trên máy bay, Triệu Ngọc vẫn đang đọc tài liệu mà Sở trưởng Tiêu đưa cho hắn“Anh cảm thấy chuyện này hơi khoa trương” Triệu Ngọc nhìn tài liệu, nói với Miêu Anh ngồi kế bên: “Giết mười ba người, phát rồ đến vậy sao? Cho dù đã lâu lắm rồi, cho dù mỗi lần giết người đều dùng cách thức khác nhau nhưng chẳng lẽ cho tới bây giờ vẫn chưa có ai nghi ngờ hắn ta ư? Đến mấy vụ án cuối cùng thì đã có kỹ thuật đối chiếu ADN rồi, nhưng… Tại sao vẫn không bắt được hắn ta?”
“Này” Miêu Anh dẩu cái miệng nhỏ nhắn: “Anh có nhầm lẫn hay không vậy? Sao mà chần chừ thế? Bây giờ chúng ta đang đến Tần Sơn để điều tra vụ án giết người ở giếng nước, tại sao trong đầu anh chỉ nghĩ tới vụ hồi ký giết người vậy?”
“Ừm… Anh chỉ thấy hơi tò mò thôi!” Triệu Ngọc nói, nhưng mắt vẫn vô cùng tập trung đọc tài liệu.
“Nếu không thì thế này đi!” Miêu Anh đặt tay mình lên cổ tay Triệu Ngọc: “Chúng ta chia ra điều tra không phải là được à? Cứ giao vụ án giếng nước cho em, còn anh đến Diệu Danh tìm cậu Vương Xán đó đi!”
“Không thể làm như vậy được!” Triệu Ngọc thở dài nói: “Nhìn thì thấy hai vụ án này đều không cần gấp nhưng sự thật là vụ án giếng nước này càng khẩn cấp hơn một chút, bởi vì hung thủ vẫn còn là một ẩn số, rất thích hợp để người quét sạch những vụ án chưa giải quyết là anh đây phát huy tác dụng! Còn chuyện hồi ký giết người này thì rõ ràng không cần gấp đến vậy, bởi vì người trong cuộc đều đã chết cả rồi! Vả lại…” Triệu Ngọc nói tiếp: “Thằng nhóc Vương Xán đó đã học được rất nhiều thứ từ anh cho nên cũng có thể ứng phó được. Vả lại, em đã nói rồi mà, muốn làm rõ tất cả mười ba vụ án không phải là chuyện một sớm một chiều, cho nên đợi khi nào chúng ta xử lý xong vụ án giếng nước rồi lại đi giúp cậu ta cũng chưa muộn!”
“Hừ” Miêu Anh nheo mắt lại: “Theo em thấy, anh không tin tưởng năng lực của em thì có!”
“Em nói gì vậy chứ?” Triệu Ngọc nghe thấy tiểu thư Miêu oán trách mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Anh đã giúp em vào phòng Đặc Cần rồi, vậy mà còn chưa tin năng lực của em sao? Thật ra thì lần này anh chọn vụ án giếng nước cũng là vì nhớ nhà, muốn trở về thăm cha mẹ và cả những người bạn cũ của chúng ta nữa. Em đừng nghĩ nhiều!”
“Đúng vậy” Miêu Anh ôm lấy cánh tay Triệu Ngọc, nói thật: “Em cũng giống anh thôi, nếu như vụ án giếng nước không xảy ra ở Tần Sơn thì em cũng sẽ chọn vụ hồi ký giết người! Nếu như hồi ký là thật thì vụ án đó nhất định sẽ còn gây xôn xao hơn vụ án video giết người nhiều. Ngay cả năm vụ án chưa giải quyết cũng phải sửa lại!”
“Đúng vậy…” Triệu Ngọc thừa nhận: “Trong thời đại trình độ và kỹ thuật trinh sát hình sự lạc hậu, tin tức chưa phát triển thì chắc chắn còn có rất nhiều vụ án giết người chưa được giải quyết, chỉ là vì đủ loại nguyên nhân nên đến tận hôm nay mới không có người khác biết mà thôi! Giống vụ án video giết người trước đó vậy, nếu như không phải Khang Tử Thanh vô tình thấy được video của Vân Đóa Nhi thì e rằng tới tận ngày hôm nay vẫn không có người nào phát hiện ra vụ án đó cả! Mà tính chất và mức độ của vụ án video giết người hoàn toàn có thể so với năm vụ án chưa được giải quyết!”
“Cho nên, chú Kim cho anh quyển sổ bìa vàng không phải là điểm kết thúc, nó mới chỉ là bước khởi đầu mà thôi!” Ánh mắt Miêu Anh rất kiên định, cô nói: “Con đường chúng ta phải đi vẫn còn dài lắm!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc vỗ lên bả vai tiểu thư Miêu, trong mắt cũng vô cùng kiên quyết: “Cho dù chúng ta đã đến phòng Đặc Cần rồi nhưng công việc ở Tổng cục Hình sự vẫn là trọng điểm sau này của chúng ta!”
⚝ ✽ ⚝
Mấy tiếng sau, Triệu Ngọc dẫn theo các đội viên liên quan của tổ điều tra đặc biệt tới Cục Cảnh sát Dung Dương, thành phố Tần Sơn.
Mặc dù địa điểm xảy ra án mạng của vụ án giếng nước nằm ở thành phố Chương Trạch, tỉnh Tây Hạ, nhưng suy xét tới điều kiện phá án ở thành phố Chương Trạch còn hạn chế cho nên cấp trên quyết định đưa hài cốt đã được phát hiện tới Tần Sơn xử lý.
Do trình độ của nhân viên pháp y và nhân viên giám chứng của Cục Cảnh sát Dung Dương cũng cao hơn, cho nên Cục Cảnh sát Tần Sơn đã giao lại nhiệm vụ khám nghiệm thi thể cho Cục Cảnh sát Dung Dương xử lý.
Mà vừa hay, Cục Cảnh sát Dung Dương chính là quê của Triệu Ngọc và Miêu Anh, cho nên lần điều tra này xem như là bọn họ áo gấm về làng, làm rạng rỡ quê hương.
Bây giờ đã không giống ngày xưa nữa. Triệu Ngọc trước đây chỉ là một cảnh sát quèn mà bây giờ đã trở thành tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt của Tổng cục Hình sự trung ương, chẳng những cấp bậc cao, mà còn là siêu sao chói mắt nhất của giới cảnh sát hình sự.
Cho nên hắn vừa đến đã gây nên tiếng vang không nhỏ.
Ở sân bay, hai vị Phó cục là Châu An Đông và Liêu Cảnh Hiền đã sớm tự mình tới đón, sau đó hộ tống đoàn người Triệu Ngọc tới Cục Cảnh sát Dung Dương.
Đợi tới khi đi vào tòa cao ốc văn phòng, họ lại nhận được nghi thức chào đón cao cấp nhất. Tất cả nhân viên cảnh sát đều xếp hàng chào đón, mà người đứng đầu Cục thành phố – Cục trưởng Hồng Kiến Vinh cũng tự mình cung kính chờ đợi, phía sau còn có đội trưởng cảnh sát thành phố Phùng Tiêu, Cục trưởng Cục Cảnh sát Dung Dương – Loan Tiêu Tiêu…
“Ôi trời ơi” Triệu Ngọc thấy nghi thức chào đón nhiệt liệt như vậy thì lập tức quay sang oán trách Liêu Cảnh Hiền: “Ông Liêu à, tôi đã nói với ông thế nào trong điện thoại hả? Khiêm tốn, khiêm tốn một chút không được sao? Mặc dù Triệu Ngọc tôi bây giờ rất nổi tiếng nhưng mà tôi đi làm việc chứ không phải đi thị sát! Ông xem…” Triệu Ngọc chỉ mọi người: “Tất cả mọi người đều bận rộn bao nhiều sao còn gọi tới đây hết vậy? Thật đúng là!”
Triệu Ngọc vừa mới oán trách một tiếng lại chợt thấy có nhiếp ảnh gia chụp hình thì vội vàng bày ra dáng vẻ hớn hở…
“…” Trên trán Liêu Cảnh Hiền cháy đen, không hề muốn tâng bốc chút nào: “Không phải tôi không muốn khiêm tốn, mà là mọi người đều muốn nhìn được thấy phong thái siêu sao của cậu thôi!”
“Ha ha ha…” Lúc này, Cục trưởng Hồng tiến lên bắt tay với Triệu Ngọc nói: “Chào mừng, chào mừng, chào mừng siêu sao trinh sát của chúng ta đã về nhà!”
“Ôi, Cục trưởng Hồng!?” Triệu Ngọc vội vàng bắt tay, sau đó lại hạ bút thành văn nói: “Ngài nói quá lời rồi, tôi cũng không phải là siêu sao gì đó, tất cả thành tích tôi nhận được đều là nhờ trước đây ngài đã bồi dưỡng nên! Ha ha ha ha…”
Triệu Ngọc đã làm việc trong tổ điều tra đặc biệt lâu rồi cho nên cũng đã thông thạo với loại xã giao này. Bây giờ trò chuyện với các lãnh đạo rất vui vẻ, tự nhiên, biểu dương uy phong của tổ điều tra đặc biệt.
Mặc dù trong lòng Triệu Ngọc vẫn có mâu thuẫn với chuyện xã giao, không thích bệnh hình thức của mấy Cục Cảnh sát địa phương, nhưng dù sao đây cũng là trở về quê nhà cho nên hơi khoe khoang một chút cũng không quá đáng.
Tuy nhiên, sau khi trò chuyện vài câu với các vị lãnh đạo rồi giới thiệu mỗi đội viên của mình thì Triệu Ngọc vẫn mau chóng nói vào vấn đề chính.
Dựa theo lẽ thường thì tiếp theo sẽ do Đại đội trưởng trinh sát Phùng Tiêu giảng giải vụ án lại cho Triệu Ngọc nghe. Nhưng bởi vì đã giao vụ án lại cho phân cục Dung Dương cho nên nhiệm vụ này cũng được giao lại cho đội trưởng đội trinh sát phân cục Dung Dương.
Điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy vui mừng chính là người đảm nhiệm vai trò đội trưởng đội cảnh sát phân cục Dung Dương hiện giờ không phải là ai khác, mà chính là Trương Diệu Huy, người anh em tốt của mình.
Sau khi Triệu Ngọc và Miêu Anh cùng nhau rời khỏi phân cục Dung Dương, phân cục Dung Dương đã hủy bỏ bố trí hai tổ A và B trước đây, rồi hợp nhất lại thành đại đội cảnh sát, do Mao Vĩ làm lâu nhất đảm nhiệm chức vị đội trưởng, còn Trương Diệu Huy trở thành đội phó.
Nhưng sau đó bởi vì vấn đề sức khỏe cho nên Mao Vĩ đã rời khỏi đội cảnh sát, Trương Diệu Huy thành thục dày dạn kinh nghiệm theo lẽ thường lên làm đội trưởng.
Vào giờ phút này, bạn cũ gặp lại nhau vô cùng thân thiết, sau một hồi ôn chuyện xưa thì Trương Diệu Huy vội vàng dẫn đoàn người Triệu Ngọc đi đến khoa Giám định Pháp y nghiệm xác.
Trưởng khoa Giám định Pháp y hiện giờ của Cục Cảnh sát Dung Dương vẫn là trưởng khoa Vương Phi quyến rũ, hấp dẫn đó.
Trưởng khoa Vương cũng là người quen cũ của Triệu Ngọc, nhớ năm đó lúc Triệu Ngọc bị Lưu Trường Hổ loại ra khỏi đội thì Vương Phi đã nói thay Triệu Ngọc rất nhiều.
Triệu Ngọc là người ân oán rõ ràng, đến nay vẫn luôn biết ơn trưởng khoa Vương Phi từ tận đáy lòng. Sau khi gặp mặt cũng không thiếu thân thiết thăm hỏi sức khỏe một phen.
Bởi vì trong tay Triệu Ngọc có tổ pháp y chuyên nghiệp, cho nên Triệu Ngọc cũng giới thiệu Trương Bồi Bồi cho Vương Phi làm quen.
Sau này sẽ giao nhiệm vụ nghiệm xác và xét nghiệm cho Trương Bồi Bồi phụ trách, còn Vương Phi chỉ cần giúp đỡ một tay là được rồi.
Theo lẽ thường thì Vương Phi phải giảng giải tình hình nghiệm xác cho đoàn người Triệu Ngọc nghe.
Nhưng điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ chính là Vương Phi không lập tức dẫn bọn họ đến phòng nghiệm xác xem hài cốt, mà là cầm một mô hình giếng nước ra cho bọn họ xem…