← Quay lại trang sách

Chương 1725 Niêm phong vĩnh viễn

“Cái giếng này sâu 5,5 mét, dùng gạch và xi măng xây thành, có dạng hình trụ, đường kính 1,1 mét…” Vương Phi giới thiệu: “Phát hiện tổng cộng có bốn thi thể nam trong giếng, bốn thi thể này được xếp hàng lần lượt từ trên xuống dưới, có phân tầng rõ rệt. Càng xuống dưới thì tuổi của hài cốt bị chôn càng cổ xưa!”“Phân tầng?” Triệu Ngọc chỉ vào mô hình giếng nước nói: “Tôi không hiểu lắm? Mỗi khi vứt một người tiếp theo xuống thì hung thủ sẽ dùng đất lấp lại sao?”

“Không chỉ là đất mà còn có đá nữa…” Vương Phi nói: “Càng xuống dưới thì dấu vết hư hại trên hài cốt càng rõ ràng!”

“Ồ…” Triệu Ngọc đã hiểu tại sao trước khi kiểm tra hài cốt thì Vương Phi phải bày một cái mô hình rồi. Hóa ra là để cho hắn càng hiểu được tình huống một cách trực quan hơn.

“Thời đại của mỗi thi thể đều khác nhau” Vương Phi tiếp tục giới thiệu: “Chúng tôi đã phân tích qua đất đai rồi phát hiện hài cốt đầu tiên được chôn sâu nhất phía dưới ước chừng được chôn vào năm năm trước; Hai cốt ở tầng thứ ba là vào bốn năm trước; Hài cốt ở tầng thứ hai cũng là bốn năm trước, cách tầng thứ ba chừng nửa năm; Còn thi thể phía trên cùng là ba năm trước”

“Trong đó…” Vương Phi chỉ lên mô hình: “Độ dày lớp đất cũng không giống nhau, hai lớp ở giữa dày hơn một chút. Nhưng bởi vì hai bộ hài cốt bị chôn ở giữa có thời gian khá gần, lúc ấy, thi thể ở tầng thứ ba còn chưa bị thối rữa hoàn toàn”

“Khoan đã…” Triệu Ngọc nghe nói tới đây thì chợt phát hiện một vấn đề, bèn chỉ vào mô hình nói: “Trong giếng không có nước à? Chôn từng tầng từng tầng dễ dàng như vậy sao?”

“Không có nước” Vương Phi nói: “Mặc dù trong giếng ẩm ướt nhưng đa số đều là nước mưa thấm vào, mà hài cốt cũng không có dấu vết bị ngâm nước!”

“Chậc chậc… Giếng nước này được xây vào thời kỳ nào vậy?” Triệu Ngọc hỏi: “Hình như tôi chưa từng nghe nói ở khu vực đó có thôn xóm hay trấn nhỏ gì cả?”

“Chúng tôi vẫn còn đang làm xét nghiệm” Vương Phi nói: “Nhưng mà dựa vào tài liệu thì chắc cũng không lâu lắm đâu!”

“Đúng vậy” Trương Diệu Huy nói: “Thôn xóm cách địa điểm xảy ra chuyện tận mười hai cây số, nơi đó lại không có đường, vị trí vô cùng hẻo lánh!”

“Vậy thì…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Có tra ra được lai lịch của thi thể không?”

“Chưa… Tới đây… Đi theo tôi!” Vương Phi mở cửa nhỏ của khoa giám định ra, dẫn mọi người đi đến phòng nghiệm xác.

Vào giờ phút này, trên mỗi một giường nghiệm xác trong phòng có đặt một bộ hài cốt, trông rất là đáng sợ.

“Thi thể được đưa tới đây khá trễ” Vương Phi tiếp tục nói: “Chúng tôi đang lấy ADN của hài cốt, còn cần thêm chút thời gian nữa. Dựa vào kiểm nghiệm bước đầu” Cô ta chỉ vào hài cốt: “Bốn bộ hài cốt đều là nam chừng sáu mươi tuổi, chiều cao đều khoảng một mét bảy, chỉ có thi thể cuối cùng hơi thấp hơn một chút thôi”

“Vậy thì… Nguyên nhân cái chết thì sao?” Miêu Anh hỏi một câu.

Vương Phi lắc đầu nói: “Hiện giờ còn chưa tra rõ nguyên nhân cái chết. Trên hài cốt có phát hiện một ít vết rách và tổn thương nhưng rất có thể đều là tạo thành từ hòn đá và bùn đất đè ép sau khi chết”

Trong lúc Vương Phi đang nói chuyện thì Trương Bồi Bồi mẫn cảm nghề nghiệp đã sớm đi đến bên cạnh giường nghiệm thi, cẩn thận quan sát số hài cốt đó.

“Bởi vì giếng theo hướng thẳng đứng, mà cách thức chôn cất hài cốt kiểu này rất hiếm thấy cho nên việc xử lý còn chưa thông thạo lắm…” Vương Phi thản nhiên nói.

“Đúng rồi, tổ trưởng Triệu” Trương Diệu Huy bổ sung nói: “Chúng tôi có phát hiện trên người hài cốt có dây thừng, nghi ngờ lúc hung thủ chôn thi thể thì nạn chân đã bị trói lại!”

“Còn nữa…” Vương Phi nhớ ra gì đó nên vội vàng nói: “Dựa vào tư thế của hài cốt khi được đào lên thì cánh tay đều quặp ra phía sau lưng, nghi ngờ là hai tay đã bị trói ra sau lưng”

Triệu Ngọc nghe được thông tin này thì dường như đã nghĩ tới điều gì đó nhưng chỉ là suy nghĩ thôi chứ không nói ra khỏi miệng.

“Vậy còn… Di vật của người chết thì sao?” Miêu Anh lại hỏi.

“Chỉ phát hiện được một ít quần áo tùy thân của người chết thôi” Trương Diệu Huy đáp: “Nhưng mà không phát hiện di vật có liên quan tới lai lịch của người chết”

“Đều ở đây này” Vương Phi chỉ bàn làm việc phía xa xa: “Mỗi người mặc quần áo đều không giống nhau, nhưng đều rất phổ thông, không có đặc trưng rõ ràng. Chúng tôi vẫn còn đang trong quá trình làm xét nghiệm”

Lúc mọi người đang nói chuyện thì có một nhân viên xét nghiệm mặc áo blouse trắng, cao to lực lưỡng đi từ trong phòng xét nghiệm ra. Người này vừa nhìn thấy Triệu Ngọc thì đã không nén được vui mừng hô lên chào hỏi:

“Hey, đúng là anh Ngọc này!”

Triệu Ngọc vừa nhìn đã nhận ra đây chính là tiểu đệ Hồ Bân của mình ngày xưa.

“Ồ, thằng nhóc cậu còn làm nhân viên xét nghiệm nữa hả?” Triệu Ngọc vội vàng tiến lên vỗ cậu ta một cái.

“Ha ha ha… Không có anh bảo kê thì em phải đi nơi nào thăng quan chứ?” Hồ Bân đường hoàng nói: “Đúng rồi anh, bây giờ em còn một đống việc phải làm, đợi hết bận chúng ta lại đi ôn chuyện cũ nhé!”

“Được thôi” Triệu Ngọc xua tay nói: “Buổi tối tôi mời cậu đi ăn cơm, cậu nhất định phải tới đó!”

“Ừm… Chuyện này…” Hồ Bân sợ sệt nhìn Vương Phi.

“Được rồi” Vương Phi xua tay: “Có Triệu đại thần thám mời cậu ăn cơm thì đương nhiên phải nghỉ rồi!”

“Vậy tối nay trưởng khoa Vương cũng đi cùng đi!” Triệu Ngọc mời: “Đã lâu lắm rồi không gặp, phải ôn chuyện với nhau chứ!”

“Tôi thì thôi!” Vương Phi chỉ vật chứng trên bàn nói: “Dù gì thì nơi này vẫn phải có người ở lại trông giữ, các cậu chơi là được, hôm khác tôi mời cậu!”

“Được, được…” Triệu Ngọc bắt tay trưởng khoa Vương rồi sau đó đi theo Trương Diệu Huy ra khỏi phòng nghiệm xác, đi tới phòng làm việc tiến hành bàn giao công việc.

Mọi người mới vừa tiến vào phòng làm việc thì bên trong đã vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Cô em Lý Bối Ni còn ôm một bó hoa tươi tặng cho Miêu Anh rồi vô cùng hưng phấn nói: “Chào mừng đàn anh đàn chị mang vinh dự trở về!”

Hoa tươi xinh đẹp, tiếng vỗ tay như sấm vang khiến cho đoàn người Miêu Anh không kịp đề phòng.

“Khách sáo, khách sáo… Ha ha ha…” Nhưng Triệu Ngọc lại quen cửa quen nẻo mà nhéo má của Lý Bối Ni: “Lâu rồi không gặp, cô nhóc lại mập lên rồi! Ha ha ha…”

“Đàn anh thật là biết nói chuyện” Lý Bối Ni bĩu môi: “Rõ ràng là người ta đã gầy đi mấy cân rồi mà!”

“Ôi trời ơi, thật là xúc động, xúc động!” Triệu Ngọc chắp tay ra sau lưng làm bộ làm tịch đi một vòng, nhìn hoàn cảnh làm việc quen thuộc ngày xưa, nhớ tới những chuyện cũ đã từng xảy ra ở nơi này năm đó mà khó tránh khỏi xúc động: “Chao ôi, cảm giác về nhà thật là tốt! Chỉ mới hai năm không tới mà sao lại thấy như đã rời đi lâu lắm rồi, nhưng mọi thứ ở nơi này đều vẫn còn như trước đây!”

Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói như cũ nhưng nhìn quanh nhóm cảnh sát trong phòng thì chỉ có Lý Bối Ni, Trương Cảnh Phong và Trương Diệu Huy là gương mặt quen mà thôi. Còn những người khác như Lan Bác, Mao Vĩ, Lưu Học Sơn, Mã Uy đều đã được điều đến công tác trên các chức vụ khác rồi, bỗng dưng hắn cảm nhận được hương vị cảnh còn người mất.

“Đàn anh, anh nhìn xem” Lý Bối Ni chỉ bàn làm việc trước kia của Triệu Ngọc nói: “Sau khi anh nổi tiếng thì cái bàn này đã được Cục Cảnh sát niêm phong lại mãi mãi, chưa từng có ai dùng tới nó luôn á! Anh không tin cứ lật xem thử coi, trong ngăn kéo vẫn còn đồ vật trước kia anh đã từng dùng đó!”

“Vậy sao?” Triệu Ngọc mở ngăn kéo ra, quả nhiên nhìn thấy một ít tài liệu mà trước đây mình đã dùng, cùng với những quyển sổ ghi chép từng viết…

“Có khi cảnh sát vùng khác tới chỗ chúng ta huấn luyện, còn phải cố ý tới tham quan một lúc mới được đó!” Trương Cảnh Phong vội vàng giới thiệu.

“Vậy sao?” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn Trương Cảnh Phong: “Sao tôi lại thấy hai chữ ‘tham quan’ mà anh vừa dùng hình như suýt nữa là bị nói thành ‘chiêm ngưỡng’ thế?”

“Vậy ư?” Trương Cảnh Phong che ngực: “Đúng là lớn tuổi, suýt chút nữa đã nói ra lời thật lòng mất rồi!”

“Theo tôi thấy thì” Nhiễm Đào đứng phía sau, nhân cơ hội xen miệng vào: “Lãnh đạo muốn niêm phong cái bàn của anh không phải là để kỷ niệm, mà là sợ người khác không trấn áp nổi nó thôi!”

Nhiễm Đào vừa nói xong thì bên trong phòng làm việc đã lập tức cười rộ lên…