Chương 1726 Anh em đồng lòng
Buổi tối, trong quán lẩu Lục Hợp Thuận, Tần Sơn“Tới đây…” Nhân viên phục vụ quán lẩu bưng một đĩa thức ăn nguội ngon miệng vào phòng riêng, nói với đoàn người Triệu Ngọc: “Mấy vị lãnh đạo, đây là thức ăn nguội mà ông chủ chúng tôi cố ý đưa tặng, mấy vị ăn uống ngon miệng nhé!”
“Ha ha ha…” Trong cả phòng riêng truyền tới tiếng cười như sấm của Triệu Ngọc: “Cậu phục vụ, cảm ơn ông chủ các cậu giúp tôi nhé!”
“Vâng…” Nhân viên phục vụ đặt thức ăn nguội xuống rồi xoay người đi ra khỏi phòng riêng.
“Hừ” Triệu Ngọc bĩu môi: “Trước kia, ông đây đã giúp ông ta việc lớn chừng nào mà bây giờ chỉ tặng mấy miếng thức ăn nguội thế này, đúng là keo kiệt! Dù thế nào cũng phải tặng mấy đĩa thịt chứ?”
“Người ta làm ăn nhỏ mà” Miêu Anh vỗ Triệu Ngọc: “Anh cũng có nhiều tiền như vậy rồi, còn để ý mấy đĩa thịt dê sao?”
“Ha ha, đùa thôi, đùa thôi!” Triệu Ngọc bật cười.
Vào lúc này, người ngồi trong phòng riêng đều là đồng nghiệp cũ của Triệu Ngọc và Miêu Anh, có Trương Diệu Huy, Lý Bối Ni, Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Lan Bác, Hồ Bân, cùng với học trò Tô Kim Muội.
Do lần này là tụ họp mấy người bạn cũ cho nên Triệu Ngọc không gọi các thành viên của tổ điều tra đặc biệt là Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn.
“Ha ha ha, vẫn là anh Ngọc có tình nghĩa nhất” Lan Bác đứng lên rót một ly rượu cho Triệu Ngọc, nói: “Có nhiều lãnh đạo mời dự tiệc thế mà anh ấy đều từ chối không đi, lại tự rút tiền túi ra mời mấy anh em chúng ta ra ăn cơm, thật là cảm động quá!”
“Hừ, chỉ thằng nhóc cậu biết nịnh nọt thôi” Triệu Ngọc nói: “Nghe nói sau khi tôi đi thì thằng nhóc cậu cũng làm việc tốt lắm, bây giờ đã lăn đến Cục thành phố rồi à?”
“Khụ, không có gì để kiêu ngạo cả, là nhờ có một người cha tốt mà thôi, nào nào nào… Anh Ngọc, em trai kính anh một ly…” Lan Bác vội vàng mượn hoa hiến Phật cụng ly với Triệu Ngọc.
“Ôi trời ơi chị Miêu” Lý Bối Ni ngồi bên cạnh kéo lấy cánh tay Miêu Anh nói: “Em thật sự không ngờ tới vụ án diệt môn ở núi Hoa Vân lại có kết cục như vậy! Thế này đi chị, chị nói cho em biết tư liệu và tài khoản của quỹ từ thiện Quý Khải đi, để tụi em cống hiến một chút sức lực cho quỹ, tiện thể cũng tuyên truyền một chút!”
“Ừ, em cũng vậy!” Tô Kim Muội gật đầu nói: “Biến đau thương thành sức mạnh, mẹ của Quý Khải thật là vĩ đại!”
Tô Kim Muội nói tới chuyện xúc động thì hốc mắt lập tức ươn ướt.
“Được!” Miêu Anh nói: “Bà Thẩm nói rất đúng, xã hội chúng ta cần tòa án và nhà tù nhưng càng cần sự giúp đỡ, giáo dục và lòng yêu thương hơn! Chúng ta thân là người thi hành pháp luật thì phải luôn ghi nhớ sứ mệnh, cố gắng hết sức mình”
“Đúng!” Lý Bối Ni chân thành gật đầu: “Em đã ghi nhớ rồi, nhờ vụ án này mà em đã hiểu ra được rất nhiều chuyện!”
“Sư phụ à” Tô Kim Muội nói với Triệu Ngọc: “Em cảm thấy anh phải tuyên truyền nhiều vụ án mang năng lượng tích cực như vụ án núi Hoa Vân! Sau này khi huấn luyện các nhân viên cảnh sát thì anh phải giảng giải với mọi người đấy!”
“Ha ha, tôi đang làm đây!” Triệu Ngọc trả lời: “Một người ngay thẳng chính trực, tình yêu thương rộng lớn bao la như tôi thì làm sao có thể không cố gắng tuyên truyền chứ?”
“Đúng, đúng, đúng…” Mọi người vội vàng phụ họa theo.
“Ừm…” Trương Cảnh Phong chợt nhớ tới gì đó rồi nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu Nhi, có phải những vụ án cậu gặp sau này không cần tìm người nữa không? Sao lại không tới tìm tôi? Tôi còn đang mong chờ có thể dính chút ánh sáng của cậu rồi tiến vào tổ điều tra đặc biệt đây này!”
“Được rồi anh Trương” Trương Diệu Huy cười nói: “Ai cũng biết anh là cao thủ tìm người, bây giờ chính là cơ hội tốt để anh biểu hiện đây, vụ án giết người ở giếng nước có bốn thi thể đang chờ anh đi tìm lai lịch đấy!”
“Đúng đó anh Trương” Triệu Ngọc nói: “Giải quyết xong vụ án này thì tôi sẽ cho anh một chứng nhận xuất sắc! Chẳng phải đã có cơ hội để vào tổ điều tra đặc biệt rồi sao?”
“Được, được, được…” Trương Cảnh Phong vội vàng nâng ly rượu lên: “Vậy thì tôi xin cảm ơn Triệu đại thần thám trước nhé.
Nào, anh kính cậu một ly!” Vừa nói, Trương Cảnh Phong đã cạn ly trước…
“Nói tóm lại” Trương Diệu Huy nói với Triệu Ngọc: “Chúng ta phải phá vụ án này sớm một chút để tăng thể diện cho Triệu đại thần thám! Phải biết rằng vụ án giếng nước này vốn là của bên tỉnh Tây Hạ, bây giờ lại bị chúng ta cướp đi thì chắc là bọn họ sẽ rất ấm ức, đang đợi cười nhạo chúng ta đấy! Cho nên, chúng ta phải cố gắng, chẳng những để Triệu đại thần thám nở mày nở mặt, mà cũng không thể khiến giới cảnh sát Tần Sơn chúng ta mất mặt được!”
“Khụ, chuyện này thì có gì mà phải lo lắng?” Lăng Hoan nói: “Đừng quên Triệu đại thần thám của chúng ta có thể phá được cả năm vụ án bí ẩn chưa được giải quyết, chứ nói gì một vụ án giấu xác trong giếng nước chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy! Anh em đồng lòng có thể làm nên điều phi thường” Lan Bác bưng ly rượu lên: “Phải phá được vụ án này!”
Cùng với một tiếng thét to của Lan Bác, mọi người đều nâng ly ăn uống no say…
Hôm nay Triệu Ngọc cũng rất là vui vẻ, có thể gặp lại nhiều người bạn cũ là một cảm giác rất rất dễ chịu.
Nhớ lại ngày tháng xanh tươi ở Tần Sơn những năm đó cũng khiến hắn xúc động không thôi.
Thật sự không nghĩ tới chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà một thằng nhóc tính cách bồng bột, không sợ trời không sợ đất của năm đó bây giờ chẳng những trở thành trinh thám nổi tiếng trong nước, mà còn tiến quân tới võ đài quốc tế rồi.
Những điều này, làm hắn cứ như đang nằm mơ vậy.
Sau khi ăn uống no say, mọi người còn chưa thỏa mãn cho nên lại kéo đến KTV chơi mãi đến mười giờ đêm mới tan cuộc.
Triệu Ngọc vốn muốn trở về nhà cũ trên đường Thuận Phong nhưng sau khi nghĩ thấy nhà cũ đã bỏ trống một thời gian, không thích hợp ở lại cho nên Triệu Ngọc và Miêu Anh đành đi đến khách sạn mà Cục Cảnh sát địa phương sắp xếp cho họ.
Bởi vì khách sạn rất gần KTV cho nên hai người không gọi xe, mà bước chậm rãi đi trên đường.
Đầu mùa xuân nhưng Tần Sơn lại hơi lạnh, đường phố cũng quạnh quẽ vắng tanh.
Nhưng hai người Triệu Miêu lại hưng phấn bừng bừng, tay trong tay bước chậm trên đường Tần Sơn. Mặc dù đã là đêm khuya nhưng vô cùng thanh thản dễ chịu.
“Anh yêu, chỗ cao không chịu nổi lạnh” Miêu Anh ôm lấy cánh tay Triệu Ngọc, nghiêm túc nói: “Mặc dù mọi người đều lên tinh thần nhưng anh vẫn phải chuẩn bị tâm lý trước đấy. Có lẽ vụ án giếng nước này không đơn giản như chúng ta tưởng tượng đâu!”
“Ha ha…” Triệu Ngọc cười nói: “Đương nhiên là anh đã chuẩn bị tâm lý rồi! Hôm nay Trương Bồi Bồi có nói với anh, dựa vào hình ảnh khai quật hiện trường thì xương ống chân, xương mắt cá chân, còn có toàn bộ xương bàn chân của bốn thi thể đều chồng lên trên xương đùi! Trước đây anh cũng từng nhìn thấy tình huống như vậy rồi, cái giếng đó có lẽ là hiện trường tử hình!”
“Thì ra anh đã chú ý tới điểm đó rồi” Miêu Anh nói: “Sao lúc mở hội nghị phân tích anh lại không nói?”
“Bởi vì anh cẩn thận đấy” Triệu Ngọc nói: “Anh còn chưa đi đến hiện trường mà! Trước khi nắm giữ được tất cả tình huống thì anh không thể đưa ra kết luận bừa bãi được”
“Mèo khen mèo dài đuôi! Anh nói trước đây anh đã từng nhìn thấy tình huống như vậy rồi” Miêu Anh tò mò: “Đã gặp ở chỗ nào? Chẳng lẽ anh còn thấy nước ngoài hành hình tội phạm sao?”
“Không phải, anh nhìn thấy trong phim hành động đảo quốc!” Triệu Ngọc trả lời rất nghiêm túc.
“Shit…” Miêu Anh suýt chút đã cúi gập thắt lưng.
“Anh không hề nói đùa” Triệu Ngọc dừng lại, dùng tay chạm tới mắt cá chân của mình rồi làm động tác tay: “Trước khi chết, người chết bị người dùng dây thừng bó cổ tay và mắt cá chân lại với nhau, loại tư thế trói kinh điển này rất hay gặp trong phim tài liệu!”
“Biến thái…” Miêu Anh mắng một câu.
“Do người chết là nam, cho nên anh chỉ có thể hiểu như vậy…” Triệu Ngọc tiếp tục vừa giơ tay ra hiệu vừa nói: “Hung thủ trói bọn họ thành tư thế này rồi đẩy xuống giếng, sau đó chôn sống bọn họ!!”
“Cũng có khả năng lắm…” Miêu Anh nói: “Em cũng cho là như vậy! Độ sâu của giếng nước có hạn, hung thủ sử dụng cách trói như vậy có thể khiến người bị hại không đứng dậy được, càng chôn thuận lợi hơn!”
“Nếu như người đã chết thì không cần phiền phức đến vậy! Cho nên…” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Những người này đã bị chôn sống! Một cái giếng nước, chôn sống bốn người” Hắn nheo mắt lại nói: “Đây là kiểu báo thù điển hình!!!”