← Quay lại trang sách

Chương 1727 Đa nghi

Trong phòng khách sạn, Miêu Anh ngồi trước bàn trang điểm vừa tẩy trang, vừa nói chuyện với Triệu Ngọc đang nằm sấp trên giường:“Nếu đúng là báo thù thì vụ án này sẽ không khó khăn lắm! Chỉ cần có thể xác nhận được lai lịch của người chết thì rất dễ để tra ra được hung thủ”

“Cũng chưa chắc, bây giờ còn mấy điểm đáng ngờ cần phải làm sáng tỏ mới có thể biết vụ án này có khó hay không” Triệu Ngọc nhìn điện thoại di động nói.

“Vừa mới bắt đầu điều tra mà đã có điểm đáng ngờ rồi à?” Miêu Anh tò mò: “Anh nói em nghe thử đi”

“Thứ nhất, nếu như chỉ là để chôn sống thì chẳng phải chỉ cần tìm đại một chỗ trong núi rồi đào hố là được mà?” Lúc Triệu Ngọc nói chuyện thì ánh mắt vẫn luôn nhìn điện thoại: “Bọn giết người này kỵ nhất là giấu xác dưới giếng nước, bởi vì thi thể có tỷ lệ bị bại lộ rất cao! Chỉ có những tay mơ không có kinh nghiệm, hoặc là khá vội vàng hốt hoảng mới có thể làm như vậy”

“Đúng vậy” Miêu Anh gật đầu: “Nếu như không phải là giếng nước thì bốn người này chưa chắc đã bị phát hiện. Vả lại, bốn người này là bị luân phiên giết hại, chắc chắn hung thủ không phải là tay mơ!”

“Thứ hai, rốt cuộc giếng nước đó có nguồn gốc thế nào?” Triệu Ngọc nói tiếp: “Bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra, núi Đà đều là rừng rậm nguyên sinh, lượng nước mưa rất nhiều, bên trong khe núi đều là sông ngòi, dòng suối nhỏ, nếu như không có hộ gia đình thì tại sao phải đào một cái giếng chứ? Kỳ lạ hơn chính là bên trong giếng lại không có nước? Nếu là di tích thời cổ để lại thì còn có thể giải thích được, nhưng mà… Được xây lên bằng gạch với xi măng thì không thể nào là người cổ đại làm ra được!”

“Đúng thật” Miêu Anh gật đầu: “Từ lúc ban đầu, em đã đã cảm thấy nguồn gốc của cái giếng này rất kỳ lạ rồi”

“Thứ ba, về tuổi tác của người chết!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Vương Phi nói, người chết đều là đàn ông trung niên khoảng sáu mươi tuổi, vấn đề này chôn tai họa ngầm cho quá trình điều tra phá án của chúng ta. Tỷ lệ người lớn tuổi bị trả thù rất thấp, mà tìm liên tục bốn người đàn ông lớn tuổi để trả thù lại càng bất thường!”

“À…” Miêu Anh hiểu ra: “Anh đang lo lắng đây là mối thù đã rất lâu trước đây, chúng ta không dễ điều tra ra?”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc bình tĩnh nói: “Giống như vụ án giết người ví tiền mà anh kể cho em nghe ấy, do mối thù đã từ rất lâu trong quá khứ cho nên công tác điều tra rất vất vả! Anh thật sự không muốn vụ án giếng nước này cũng là kiểu như vậy!”

“Vậy thì… Còn nữa không?” Miêu Anh hỏi tiếp: “Còn có điểm thứ tư không?”

“Còn” Triệu Ngọc nói: “Điểm thứ tư chính là, núi Đà đều là rừng rậm nguyên sinh vốn không có đường đi! Đừng nói là xe hơi, cho dù là xe ba bánh cũng không vào được thì làm sao hung thủ có thể chuyển một người sống sờ sờ tới chôn sống trong giếng nước ở giữa sườn núi chứ?”

“Chẳng lẽ… Có đồng bọn?” Miêu Anh suy đoán.

“Vác người vào núi không phải là chuyện giỡn chơi, có đồng bọn thì bọn họ cũng chịu khổ thôi. Nhưng mà…” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta còn chưa tới hiện trường cho nên nói lời này có hơi sớm! Biết đâu tình hình ở nơi đó không giống như trong ấn tượng của anh thì sao?”

“Ừm…” Miêu Anh gật đầu: “Sáng sớm ngày mai, Cục Cảnh sát Tần Sơn sẽ phái máy bay trực thăng tới đưa chúng ta đến hiện trường xảy ra vụ án!”

“Anh biết, nhưng anh chỉ tò mò máy bay bay tới đó thì làm sao mà đáp xuống được?”

“Máy bay sẽ dừng trên một đỉnh núi gần nhất” Miêu Anh trả lời: “Rồi chúng ta sẽ đi bộ hết quãng đường còn lại! Này, anh đang xem cái gì mà nghiêm túc thế?”

Tiểu thư Miêu thấy Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại bèn tiến đến gần.

“Không có gì” Triệu Ngọc không hề tránh né mà chỉ lên màn hình điện thoại nói: “Anh vừa mới trò chuyện cả buổi với thằng nhóc Vương Xán kia!”

“Không phải chứ? Anh đứng núi này trông núi nọ kìa!” Miêu Anh nhíu mày lại: “Không đi tới hiện trường vụ án giếng nước mà còn nhớ đến vụ án hồi ký giết người sao?”

“Đâu có, anh chỉ hỏi thử tiến triển rồi hướng dẫn cậu ta chút thôi!” Triệu Ngọc hờ hững nói: “Dù sao thì thằng nhóc này còn chưa học thành nghề, sư phụ anh đây phải góp chút sức lực chứ!”

“Lại đắc ý rồi” Miêu Anh tò mò nhìn điện thoại di động: “Sao vậy… Chẳng lẽ có tình huống mới?”

“Không có” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nhưng Vương Xán cảm thấy có chỗ nào đó bất thường”

“Ồ, chỗ nào?”

“Kẻ bị tình nghi Nông Chí Phát đã mang tội giết người cưỡng hiếp vào tù, tội danh này có tính chất giống như đúc với mười ba vụ án trong hồi ký giết người, nhưng các chi tiết hiện ra lại khác biệt rõ ràng” Triệu Ngọc nói: “Trong hồi ký của hắn ta thì tất cả người bị hại của mười ba vụ án mạng đều là lựa chọn ngẫu nhiên, không có liên quan gì với bản thân hung thủ cả cho nên cảnh sát mới không thể nào tìm ra hắn ta qua quan hệ giữa người với người. Nhưng mà trong vụ án khiến hắn ta vào tù, thì hắn ta lại có quan hệ tình nhân lâu dài với người chết, vả lại còn có động cơ giết người rất rõ ràng, điểm này không khớp với vụ án trong hồi ký. Còn nữa, mặc dù vụ án trong hồi ký giết người có thủ đoạn giết người tàn nhẫn nhưng hung thủ xử lý vô cùng cẩn thận, điểm này cũng không quá phù hợp với tính cách của Nông Chí Phát…”

“Vậy sao?” Miêu Anh ôm lấy cả bả vai Triệu Ngọc nói: “Xem ra Vương Xán đã học được ưu điểm đa nghi nhạy cảm, cùng với trí tưởng tượng phong phú của anh rồi. Chẳng lẽ các anh cho rằng Nông Chí Phát đang bịa chuyện? Chẳng phải cảnh sát đã chứng thực được vụ án trong hồi ký là có thật rồi sao?”

“Chỉ có phần lớn vụ án được chứng thực thôi, còn một số vẫn đang được kiểm tra” Triệu Ngọc trả lời.

“Vậy còn có biến cố gì không?” Miêu Anh nói: “Chẳng lẽ anh cho là Nông Chí Phát không phải hung thủ giết người? Mà là một người khác? Chỉ là vì tính cách không khớp?”

“Không phải vậy, anh chỉ cảm thấy vụ án này hơi kỳ lạ thôi!” Triệu Ngọc nhíu chặt chân mày lại.

“Anh yêu, đừng tự tìm phiền não nữa!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Một sát thủ giết người hàng loạt vì một lần sai lầm mà bị xử tù chung thân, sau khi ở trong tù mười mấy năm mới phát hiện mình mắc bệnh nan y, sống không còn gì luyến tiếc nữa, cho nên trước khi chết, hắn ta mới muốn khai báo tội ác của mình, viết ra hồi ký giết người.

Em nói anh nghe, mục đích hắn ta khai báo tội ác không phải là vì lương tâm lên tiếng hoặc là chuộc tội, mà là vì hắn ta không muốn mang theo bí mật này xuống mồ, hắn ta muốn cho người đời nhớ tên ác ma tội ác tày trời này là hắn ta. Đây là một loại khác của khoe khoang!”

“Lúc trước, em đã từng đề nghị Sở trưởng Tiêu” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Tốt nhất là nên áp dụng phương thức xử lý lạnh với vụ án hồi ký giết người, cứ để Vương Xán từ từ đi thăm dò, từ từ đi xác minh vụ án bên trong hồi ký là được, chứ nhất định không được làm quá khoa trương. Nếu làm lớn thì chẳng khác nào thỏa mãn ham muốn của hung thủ cả! Mặc dù hắn ta đã chết rồi nhưng linh hồn vẫn còn tồn tại. Hắn ta để hồi ký giết người lại chính là một quả bom vô cùng nguy hiểm!”

“Ồ…” Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn Miêu Anh: “Em không sao chứ? Sao lại phản ứng mạnh mẽ thế? Anh cứ cảm thấy em còn căng thẳng với vụ án hồi ký giết người này hơn anh nữa ấy?”

“Đương nhiên rồi!” Miêu Anh nói: “Anh không tham gia vào công tác thẩm tra xử lý hậu kỳ của vụ án video giết người cho nên anh không nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của người thân các nạn nhân đáng thương kia! Nông Chí Phát giết mười ba người có nghĩa là hắn ta đã hủy hoại mười ba gia đình, mà quyển ‘Hồi ký giết người’ kia là dùng nỗi đau khổ vô tận của người thân nạn nhân chồng chất lên! Anh nói thử xem, trong lòng em có thể dễ chịu sao?”

“Nếu đã vậy thì…” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta càng phải điều tra rõ sự thật, không để lại bất kỳ điểm đáng nghi nào! Mặc dù người đã chết, mặc dù đã quá lâu rồi nhưng chúng ta vẫn phải tra tới cùng”

“Ừm, cũng đúng” Miêu Anh nói: “Vậy chúng ta vẫn phải chú ý theo dõi tiến triển bên phía Vương Xán! Chỉ mong là đừng xảy ra hiệu ứng bươm bướm gì đó thôi…”

“Vậy chúng ta nghỉ ngơi sớm chút đi” Triệu Ngọc ôm tiểu thư Miêu vào lòng, dịu dàng nói: “Ngày mai lên tinh thần nhìn xem có thể giải quyết vụ án giếng nước này sớm hơn chút không?”