Chương 1728 Núi Đà
Sáng ngày hôm sau, Triệu Ngọc, Miêu Anh, Ngô Tú Mẫn, pháp y Trương Bồi Bồi, còn có đoàn người Trương Diệu Huy cùng ngồi máy bay trực thăng bay vào dãy núi Tần Lĩnh, đến núi Đà nơi xảy ra án mạngĐừng thấy phần lớn núi Đà thuộc địa phận thành phố Chương Trạch tỉnh Tây Hạ, nhưng nếu đi từ Tần Sơn lại gần hơn một chút.
Nhìn từ trên máy bay xuống dưới chỉ thấy chỗ sâu nhất trong núi lớn đều là rừng rậm mênh mông, xanh um tươi tốt, mang theo cảnh tượng hùng vĩ mát mẻ.
Núi Đà là khu bảo tồn động thực vật hoang dã nổi tiếng cả nước. Hàng năm đều sẽ định kỳ phong tỏa cả dãy núi, cấm du khách tiến vào, chỉ có đội nghiên cứu khoa học mới được cấp phép thôi.
Nhưng Triệu Ngọc vào giờ phút này không thưởng thức cảnh đẹp rừng rậm phía dưới, mà là tập trung tinh thần chú ý tới hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu mình.
Cũng vừa khéo, hôm nay chính là ngày hết cooldown của khu gieo quẻ của hệ thống, cũng có nghĩa là Triệu Ngọc đã có thể gieo quẻ rồi.
Hắn đã chờ thời khắc này đến từ lâu rồi, cho nên mới vừa hết cooldown thì đã lập tức khai một quẻ.
Quẻ “Cấn Tốn”, Triệu Ngọc nhìn quẻ văn hôm nay mở ra chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là “Vô cùng tiêu chuẩn”.
“Cấn” đại biểu cho vụ án, “Tốn” đại biểu cho người nhà, nhìn qua rất phù hợp với tình huống của Triệu Ngọc bây giờ.
Nếu vậy thì…
Đương nhiên Triệu Ngọc đã mất đi lòng tin với việc đặt cược điểm tích lũy và đạo cụ rồi.
Bởi vì không có hai quẻ “Càn Khôn” xuất hiện thì đương nhiên độ hoàn thành sẽ không quá cao. Mà độ hoàn thành không cao thì đặt cược điểm tích lũy không có ý nghĩa gì.
Chẳng hạn như đặt 1000 điểm mua 200% độ hoàn thành thì lợi nhuận còn chưa tới 300 điểm tích lũy nữa. Triệu Ngọc vốn thường thấy mấy nghìn, mấy chục nghìn nên giờ chẳng còn thấy nó hấp dẫn nữa rồi.
Mà đặt cược đạo cụ cũng vậy, nếu cảm thấy mình không thể có độ hoàn thành rất cao thì không cần thiết đặt tiền cược lấy một ít đạo cụ trâu bò.
Ví dụ như máy bay tàng hình, điều kiện đặt cược là tiêu hao 1483 điểm tích lũy, độ hoàn thành cần vượt quá 500% mới có thể nhận được, chẳng khác gì hơn một nghìn điểm tích lũy này đều ném hết qua cửa sổ.
Sau một hồi suy nghĩ, Triệu Ngọc chỉ lựa chọn một chìa khóa vạn năng, thứ này còn có thể chơi đùa. Chỉ cần tiêu hao hơn 300 điểm tích lũy, độ hoàn thành vượt qua 300% là nhận được rồi.
Mặc dù chìa khóa vạn năng rất rẻ nhưng tác dụng không nhỏ, dùng 300 điểm tích lũy là vô cùng có lợi cho dù chịu thiệt hại cũng không đau lòng.
Vì vậy lúc này, Triệu Ngọc đặt cược cho món đạo cụ này, chỉ cần độ hoàn thành của Kỳ Ngộ lần này vượt qua 300% thì hắn có thể nhận được một chìa khóa vạn năng, quá hời rồi.
Tốc độ của máy bay trực thăng rất nhanh, sau khi Triệu Ngọc đặt cược xong, còn chưa kịp thảo luận vụ án với các đồng nghiệp thì máy bay đã tìm địa điểm đáp xuống rồi.
Trên đỉnh núi nào đó của núi Đà có một nơi vừa mới xảy ra sạt lở núi, cây rừng không rậm rạp cho nên máy bay lợi dụng nơi này để ngừng lại trên tầng trời thấp.
Đoàn người Triệu Ngọc mượn lúc máy bay cách mặt đất khá gần đều lần lượt nhảy xuống khỏi máy bay, đi lên trên sườn núi.
Sau đó, máy bay trực thăng bay ra xa, vẫn luôn chờ tới sau khi công tác khảo sát thực địa của đoàn người Triệu Ngọc kết thúc thì mới bay trở lại đón bọn họ.
Nhưng mặc dù bọn họ đã đi tới núi Đà rồi nhưng vẫn còn cách địa điểm xảy ra án mạng một khoảng nhất định, cần phải đi bộ hơn nửa tiếng nữa mới đến được.
Trên sườn núi đã có mấy nhân viên đang đợi từ trước, trong đó bao gồm cảnh sát do thành phố Chương Trạch phái tới, còn có mấy nhân viên gác rừng địa phương đảm nhiệm dẫn đường.
Hai bên làm quen nhau một chút, rồi sau đó họ dẫn đoàn người Triệu Ngọc đến hiện trường vụ án.
Cây cối trong rừng rậm cao vút chọc trời, xanh um tươi tốt, không khí mát mẻ, mang đến cảm giác khác biệt.
“Ôi trời, thật đúng là!” Triệu Ngọc nhìn khắp xung quanh, nói: “Một khu rừng lớn thế này, nếu chôn đại thi thể ở chỗ nào đó thì đâu ai có thể tìm được? Nhưng hung thủ lại tìm giếng, thật không hiểu gã ta nghĩ thế nào nữa?”
“Đúng đấy, sếp” Một cảnh sát thành phố Chương Trạch nói: “Cho dù chôn người trong giếng nước, nếu gã ta chôn sâu thêm chút nữa thì đâu tới nỗi bị lộ, bị người ta phát hiện chứ!”
“Không phải” Trương Bồi Bồi đi phía sau nói: “Có lẽ lúc hung thủ chôn người chết cuối cùng vào, hẳn đã đủ sâu rồi, nhưng mà hắn ta lại bỏ quên vấn đề đất đai sụt lún.
Đất đai vốn rất nhẹ xốp, cho nên gặp nước sâu dưới đất hoặc là bị nước mưa giội rửa cùng với tự nhiên phân giải thì đất đai sẽ bị rửa trôi và sụt lún, như vậy mới khiến thi thể lộ ra ngoài!”
“Ồ…” Cảnh sát kia gãi đầu, có thể thấy được là anh ta chưa từng nghe kiến thức chuyên nghiệp như vậy.
“Cũng có nghĩa là…” Trương Diệu Huy phân tích nói: “Sau khi hung thủ chôn người chết cuối cùng, tới bây giờ chưa từng đến xem giếng nước này lần nào sao? Nếu như có tới thì nhất định sẽ lấp thêm chút đất vào rồi!”
⚝ ✽ ⚝
Mọi người gật đầu, bày tỏ đồng ý.
“Tôi hỏi này người anh em” Triệu Ngọc vừa đi vừa hỏi một người dẫn đường: “Có thể lái xe vào khu vực xảy ra vụ án được không?”
“Không được đâu ạ!” Người dẫn đường trả lời: “Nơi này không có đường! Nếu như lái xe thì chỉ có thể lái đến chỗ kiểm lâm ở phía Nam núi Đà, rồi sau đó đi bộ đến dãy Ô Phong thôi”
“Nếu đi như vậy thì phải mất bao nhiêu thời gian?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Nếu không quen hoàn cảnh ở nơi này thì phải mất một tiếng rưỡi tới hai tiếng” Người dẫn đường nói: “Cũng giống chúng ta vậy, nhất định phải hơn một tiếng mới được!”
Hơn một tiếng, vác theo một người…
Triệu Ngọc đang thầm suy nghĩ, xem ra điểm nghi ngờ thứ tư của mình vẫn có khả năng xảy ra.
“Thưa sếp…” Một cảnh sát khác của thành phố Chương Trạch vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Sau khi xảy ra vụ án, chúng tôi cũng đã suy nghĩ tới vấn đề này rồi, chúng tôi cho rằng hung thủ rất có thể sử dụng gia súc chuyển người bị hại vào!”
“Gia súc?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Ngựa sao?”
“Ngựa này, trâu này, lừa này, la này, đều được hết!” Người hướng dẫn bên cạnh vội vàng nói: “Bên lâm trường của chúng tôi có nuôi ngựa, nếu như cần đi rất xa thì đều sẽ cưỡi ngựa đi!”
Ồ…
Triệu Ngọc gật đầu, xem ra đã có câu trả lời cho điểm khả nghi về vận chuyển người rồi.
“Nếu vậy…” Miêu Anh ở bên cạnh hỏi: “Nếu như hung thủ sử dụng ngựa gia súc thì chẳng phải là gã ta rất hiểu biết về hoàn cảnh trong khu vực này à?”
“Tôi không thể nói chắc được!” Người hướng dẫn thật thà nói: “Có lẽ là thế, núi Đà lớn như vậy, bên trong còn không có đường, nếu như không quen thuộc hoàn cảnh thì rất dễ bị lạc đường!”
“Vậy thì… Còn cái giếng đó thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Trước đây, các anh đã từng nhìn thấy nó chưa?”
“Chưa…” Người hướng dẫn vội vàng trả lời: “Tôi đã hỏi các đồng nghiệp trong lâm trường rồi nhưng không ai biết đến cái giếng đó cả. Vả lại, do nơi đó hơi khuất cho nên họ rất ít khi đi qua!”
“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu đáp lại, trong đầu thì đang suy nghĩ thật nhanh chóng, sau đó lại hỏi người dẫn đường: “Bình thường các anh có đi tuần núi không? Có để ý thấy trong núi xuất hiện người lạ không?”
“Ngài hỏi như vậy làm tôi không biết phải trả lời thế nào” Người dẫn đường gãi đầu nói: “Chúng tôi thân là nhân viên kiểm lâm thì đương nhiên phải đi tuần núi định kỳ, cũng gặp được rất nhiều người xa lạ rồi! Có thợ săn lẻn vào núi săn thú, có khách du lịch, có đội nghiên cứu khoa học, còn có người đi đào rau dại. Ngay cả lúc ngọn núi bị phong tỏa thì không thể cấm được, rất nhiều người!”
“À…” Triệu Ngọc lại gật đầu lần nữa.
“Được rồi, sắp đến nơi rồi” Lúc này, một cảnh sát chỉ lên một đỉnh núi khá cao ở phía xa xa và nói: “Địa điểm xảy ra vụ án là ở chỗ đó!”