← Quay lại trang sách

Chương 1729 Ai nói không có manh mối?

“Thưa sếp” Sau khi mọi người đi tới bên cạnh giếng nước, một nhân viên cảnh sát thành phố Chương Trạch nói với Triệu Ngọc: “Chúng tôi cho rằng, nếu thi thể xuất hiện ở đây thì hung thủ và người bị hại rất có thể đều là người của thôn xóm xung quanh, cho nên đã cho nhân viên đi tìm kiếm người mất tích có điểm chung với thi thể được tìm thấy rồi!”Nghe cảnh sát đó báo cáo xong, Triệu Ngọc vẫn không trả lời, mà là tập trung tinh thần nhìn chằm chằm giếng nước xuất hiện ở giữa sườn núi đó.

Giếng nước đúng là được đắp bằng gạch viên và xi măng, trông rất cẩu thả. Phần xung quanh giếng đã được trát xi măng nhiều hơn một chút nhưng không phải là rất đều đặn, có nhiều chỗ đã lộ viên gạch bên trong ra ngoài rồi.

“Rốt cuộc cái giếng này từ đâu mà ra?” Miêu Anh hỏi: “Không có một người nào biết sao?”

“Không có” Cảnh sát địa phương trả lời: “Chúng tôi đã hỏi mọi người ở lâm trường nhưng ai cũng nói trước nay chưa từng để ý tới”

“Cái giếng này…” Trương Diệu Huy nói: “Trông như được xây vào những năm tám mươi, chín mươi của thế kỷ trước vậy. Loại gạch đỏ đó trông rất quen mắt, quê của tôi đều dùng loại gạch này”

“Đúng vậy…” Một người dẫn đường nói bằng tiếng địa phương: “Bây giờ chúng tôi vẫn dùng nó xây nhà! Nhưng mà… Nếu muốn đào một cái giếng ở trong rừng thì chúng tôi thường sẽ dùng hòn đá, lấy nguyên vật liệu ngay tại chỗ!”

“Hòn đá?” Triệu Ngọc hỏi lại một câu: “Giếng đá sao?”

“Đúng vậy” Người dẫn đường này trả lời: “Anh nhìn thử xem, trong núi đều là giếng đá thôi. Bởi vì có thể tìm thấy đá ở khắp nơi trong núi, nhưng gạch thì lại khó vận chuyển!”

“Cũng đúng…” Miêu Anh đứng sau lưng Triệu Ngọc nói: “Một cái giếng sâu thế này phải dùng rất nhiều gạch, mà giao thông chỗ này lại bất tiện, nếu muốn dùng gạch xây giếng thì nhất định sẽ rất phiền phức!”

“Đúng vậy, thưa sếp” Cảnh sát địa phương còn nói: “Cái giếng này xuất hiện rất kỳ lạ, từ chỗ này đi tới khe núi đều là dòng suối nhỏ, hàng năm đều có nước, nếu như không phải sống lâu dài ở đây thì không cần phải đào giếng ở chỗ này!”

“Quan trọng là sao trong giếng lại không có nước?” Trương Diệu Huy thở dài nói.

Triệu Ngọc vẫn không lên tiếng đáp lại, mà là cúi đầu nhìn vào trong giếng.

“Sếp cẩn thận chút nhé” Có cảnh sát nhắc nhở: “Do phải đào thi thể lên cho nên chúng tôi đã đào tới tận cùng giếng rồi, nó sâu hơn năm mét, nhất định phải cẩn thận!”

Triệu Ngọc nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong giếng tối đen như mực, đúng là có hơi đáng sợ.

Trương Bồi Bồi có đem công cụ theo, vội vàng bật một chiếc đèn pin có công suất lớn, rọi xuống dưới giếng.

Khoảng cách năm mét rưỡi ở trên đất bằng không có gì nhưng khi nhìn xuống miệng giếng sâu thăm thẳm thì lại không hề nông chút nào!

Nếu như có người rơi từ chỗ cao xuống đáy giếng, cho dù không chết cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

“Đã… đào tới đáy rồi sao?” Triệu Ngọc nhìn đáy giếng rồi lại nhìn một đống đất đá bùn lầy đã được đào ra ở bên cạnh, hỏi một cảnh sát địa phương.

“Vâng, đã đào tới điểm cuối rồi” Cảnh sát địa phương trả lời: “Xuống dưới thêm chút nữa thì không có giếng, tính chất của đất cũng có thay đổi rõ ràng, cứng rắn hơn. Chúng tôi đã đào thêm mấy cái nữa nhưng không phát hiện thêm bộ hài cốt nào cho nên đã ngừng lại”

“Còn nữa” Một cảnh sát địa phương bổ sung thêm: “Chúng tôi không dám đào thêm xuống dưới nữa, bởi vì cái giếng này đã hơi biến dạng rồi, chúng tôi sợ nó sẽ đổ sụp xuống!”

“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu trầm ngâm suy nghĩ.

“Tổ trưởng” Trương Bồi Bồi nói: “Có cần lát nữa chúng tôi đem radar tới thăm dò thử không?”

Radar mà Trương Bồi Bồi nói chính là radar mạch xung điện tử mà cảnh sát dùng để tìm hài cốt, lúc trước họ đã từng sử dụng trong vụ án video giết người rồi.

“Tạm thời chưa cần dùng tới” Triệu Ngọc nói: “Vẫn nên chờ xác định lai lịch của người chết rồi nói sau!”

“Vâng, nhưng mà…” Trương Bồi Bồi nói tiếp: “Tôi đã xem phân tích xét nghiệm của trưởng khoa Vương rồi, đất đai dưới đáy giếng khác nhau rõ rệt với đất đai chôn giấu thi thể, có lẽ phía dưới không còn thứ gì nữa đâu!”

“Được…” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm đáy giếng, vẫn còn đang cố gắng suy nghĩ cái gì đó.

“Tôi thấy trong báo cáo có viết” Miêu Anh lại hỏi cảnh sát địa phương: “Miệng giếng bị người ta dùng tảng đá lớn đậy kín lại?”

“Đúng vậy” Cảnh sát địa phương vội vàng ra dấu, lúc này mọi người mới nhìn thấy một tảng đá lớn có hình chữ nhật.

“Có lấy được dấu vân tay trên đá không?” Miêu Anh vội hỏi.

“Không có” Đối phương trả lời: “Chỉ lấy được dấu vân tay của nhân chứng thôi. Lúc ấy có đoàn nghiên cứu cắm trại ở chỗ này, muốn xem thử bên trong giếng có nước hay không cho nên đã đẩy tảng đá ra, đào thêm một chút thì không ngờ phát hiện hài cốt!”

“Đoàn nghiên cứu?” Miêu Anh hỏi lại: “Đoàn nghiên cứu ở đâu vậy?”

“Đoàn nghiên cứu của Đại học Nông nghiệp Tây Bắc” Đối phương trả lời: “Họ nghiên cứu sinh vật, một vị giáo sư dẫn theo một nhóm sinh viên! Họ vốn phải ở lại chỗ này một tuần lễ, lần này vừa hay có thể kết thúc sớm”

“Được rồi” Miêu Anh nói: “Anh báo với họ là ngày mai đến Cục Cảnh sát Tần Sơn một chuyến, chúng tôi muốn hỏi họ mấy chuyện”

“Được!”

Dù gì Miêu Anh cũng là chuyên viên của Tổng cục Hình sự cho nên cảnh sát địa phương không dám thờ ơ.

“Các anh đã lùng tìm ở… xung quanh đây chưa?” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng rời khỏi giếng, hỏi cảnh sát địa phương một câu.

“Chúng tôi đã tìm kiếm rồi. Sau khi phát hiện vụ án thì chúng tôi đã lục soát cả đỉnh núi” Cảnh sát địa phương trả lời: “Nhưng không phát hiện ra thứ gì cả! Dấu chân tìm được đều là của đoàn nghiên cứu kia!”

“Tổ trưởng” Trương Bồi Bồi nhắc nhở: “Thi thể cuối cùng được chôn vào ba năm trước, nếu như trong thời gian ấy, hung thủ không quay trở lại lần nào thì có lẽ không còn dấu vết của gã ta nữa rồi!”

Pháp y Trương vừa nói như vậy thì tất cả mọi người đều gật đầu tán thành.

Ba năm dài đằng đẵng đúng là đủ để xóa sạch bất kỳ dấu vết nào.

Nhưng Triệu Ngọc lại khẽ mỉm cười, lắc đầu nói với vẻ rất thần bí: “Không, cũng chưa chắc đâu! Theo tôi thấy thì chắc mọi người đều chưa từng làm công việc nặng phải dùng tới thể lực rồi!”

“Hả?” Triệu Ngọc vừa nói như vậy thì mọi người đều trở nên hoang mang.

“Trẻ con nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà” Triệu Ngọc đi tới bên cạnh hai người dẫn đường da ngăm đen, vỗ nhẹ lên bả vai bọn họ: “Năm tôi tám tuổi đã theo cha mẹ làm gạch mộc xây nhà, còn các anh thì sao?”

“Chúng tôi?” Một người dẫn đường trong đó suy nghĩ rồi nói: “Tôi là học cấp hai mới đi làm việc với cha mẹ”

“Tôi thì không…” Một người khác lắc đầu.

“Ha ha… Không có gì… Tôi nói như vậy không phải muốn hỏi các anh đã từng làm lao động hay chưa, mà chỉ là…” Triệu Ngọc lại đi trở về bên cạnh giếng nước nói với Trương Bồi Bồi: “Pháp y Trương, tiếp theo đây, tôi sẽ cho người phá dỡ cái giếng này đi!”

“Hả?” Triệu Ngọc luôn hành động bất ngờ khiến cho mọi người không theo kịp suy nghĩ của hắn.

“Đến lúc đó, tôi cần cô tự mình chỉ huy toàn bộ quá trình tháo dỡ giếng nước!” Triệu Ngọc thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Cô cần phải dẫn người của cô tập trung kiểm tra mỗi một viên gạch, lấy dấu vân tay trên mỗi một viên gạch và xi măng ra cho tôi, có được không?”

“À…” Cuối cùng Trương Bồi Bồi đã hiểu ra: “Ý của anh là muốn tìm người đã xây cái giếng nước này?”

“Vận chuyển gạch, trộn xi măng, cho dù là xây tường, hay là xây giếng đều như nhau!” Triệu Ngọc làm ra động tác trát xi măng: “Dấu vân tay sẽ được niêm phong trọn vẹn vào trong xi măng, đó chính là một khuôn mẫu vân tay sẵn có! Cho nên dù đã qua bao nhiêu năm thì dấu vết vẫn sẽ ở đó!”

“Tôi đã hiểu rồi” Trương Diệu Huy như đã hiểu ra được gì đó, nói: “Tìm được người xây cái giếng này thì vụ án đã dễ giải quyết hơn rồi đúng không?”

“Không chỉ có vậy thôi đâu” Miêu Anh nói: “Chúng ta thấy được cái giếng này được chuyên dùng để chôn người! Cho nên, người xây giếng nước này rất có thể chính là hung thủ của vụ án này!!!”