Chương 1730 Người bị hại từ đâu tới?
Mười giờ trưa, tiếng khoan đục leng keng leng keng từ trong rừng núi truyền tớiCảnh sát địa phương gọi thêm rất nhiều nhân viên kiểm lâm của khu rừng tới dỡ giếng nước dưới sự hướng dẫn của Trương Bồi Bồi.
Theo ý của Triệu Ngọc thì chỉ cần có thể tìm ra dấu vân tay thôi. Cho nên bọn họ không cần dỡ hết cả giếng nước, chỉ cần phá bỏ một bộ phận phía trên là được.
“Này… Này, cậu đợi một chút…” Tuy nhiên, Triệu Ngọc lúc này lại đứng ở trong khu rừng ở phía sau khá xa giếng nước, đang gọi điện thoại với Vương Xán ở tận Diệu Danh: “Mạng mẽo ở chỗ tôi chẳng ra làm sao cả, cậu đợi một chút…”
“Được, được” Vương Xán ở trong điện thoại nói: “Sư phụ à, anh không tới thì tôi thấy không tự tin chút nào hết! Hôm nay tôi đã tìm các bạn tù của Nông Chí Phát để hỏi thăm tình huống, bọn họ nói trạng thái tinh thần của Nông Chí Phát vẫn luôn không được ổn định lắm, trí nhớ cũng có vấn đề cho nên thường hay quên này quên kia. Tôi sợ là lúc hắn ta viết hồi ký đã quên mất cái gì đó rồi viết vớ vẩn thì chúng ta gặp phiền toái to rồi!”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc khom người xuống nói: “Tôi đọc thử quyển hồi ký kia cảm thấy rất rõ ràng, mạch lạc, chắc sẽ không viết vớ vẩn đâu nhỉ?”
“Nhưng mà… Anh chỉ thấy bề ngoài thôi” Vương Xán nói: “Đến tận bây giờ, bọn tôi đã đối chiếu xong năm vụ trong đó rồi, còn tám vụ còn lại thì đều không khớp!”
“Không phải chứ? Bị chênh lệch nhiều vậy sao?” Triệu Ngọc rất bất ngờ.
“Đúng vậy” Vương Xán nói: “Mấy vụ án ban đầu đối chiếu thấy rất phù hợp, nhưng sau khi điều tra cặn kẽ thì lại bị loại bỏ, đúng là làm người ta phải đau đầu mà! Có lẽ vụ án này không dễ tra đâu, mười ba vụ gần như trải rộng toàn bộ khu vực duyên hải phía Đông. Vả lại, mỗi một vụ đều cách nhau chừng hai mươi năm trở lên, đúng là…”
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi. Cậu đấy, đừng có than khóc với tôi, đây là tật xấu gì vậy hả?” Triệu Ngọc nghiêm khắc trách cứ: “Tôi dạy cậu phải có bền bỉ, phải có tính nhẫn nại, sao chỉ mới mấy ngày gặp phải chuyện khó khăn đã hoảng sợ đến vậy rồi? Thằng nhóc kia, cậu đừng tưởng hai chúng ta quen biết thì tôi sẽ nói tốt giúp cậu nhé. Nếu như cậu không làm được vụ án này thì cậu xem tôi sẽ giải quyết cậu thế nào!”
“Vâng, à không phải, ý của tôi không phải là như thế đâu sư phụ” Vương Xán lúng túng nói: “Vì anh là người thân nên tôi mới kể lể một chút ấy mà! Tôi chỉ muốn Tổng cục Hình sự tham gia thôi! Nếu làm vậy sẽ đạt được quyền hạn cao hơn, để cho cảnh sát những nơi khác dốc sức giúp đỡ, cũng là vì phá án thôi mà phải không?”
“Nhóc con, vụ án này đã được quan tâm cao độ rồi” Triệu Ngọc nói: “Nhưng bởi vì hồi ký giết người này khá nhạy cảm với công chúng cho nên phía trên cũng đang cẩn thận xử lý. Các cậu nhất định phải làm có chừng mực! Một khi bị truyền thông đưa ra ngoài thì các cậu sẽ không chịu nổi đâu!”
“Tôi biết, tôi biết” Vương Xán rõ ràng đã đổ mồ hôi: “Cũng chính là vì như vậy cho nên tôi mới như đi trên lớp băng mỏng đây này!”
“Cậu đừng lo lắng quá, nhắc nhở cậu một câu” Triệu Ngọc nói: “Mặc dù Nông Chí Phát đã ở tù hơn mười năm, nhưng mà cậu cũng không thể bỏ qua người thân của hắn ta được. Tìm thêm một vài người quen Nông Chí Phát để hỏi thử xem, sau đó cố gắng tìm lại quỹ tích di chuyển trước đây của hắn ta xem có tìm được manh mối hay không?”
“Ồ… Anh thật là lợi hại!” Vương Xán nói: “Tôi biết rồi, anh cứ yên tâm đi sư phụ, cho dù kết quả cuối cùng thế nào thì tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức!”
“Haiz, được rồi!” Triệu Ngọc hài lòng nói: “Chấn chỉnh lại thái độ của mình, đừng có vừa gặp khó khăn đã than thở. Đợi tôi làm xong công việc bên này, tôi sẽ qua bên cậu xem thử!”
“Được đấy sư phụ, anh nhớ tới sớm chút nhé!”
Vương Xán lại khen Triệu Ngọc mấy câu rồi Triệu Ngọc mới cúp điện thoại.
Nhưng vừa mới buông điện thoại xuống thì Miêu Anh đã đi nhanh tới báo cáo với Triệu Ngọc:
“Tổ trưởng, bên Trương Cảnh Phong gọi điện thoại tới nói đã đối chiếu được lai lịch của một thi thể rồi” Vẻ mặt của Miêu Anh bỗng nhiên trở nên phức tạp: “E rằng chuyện này còn phiền toái hơn chúng ta tưởng tượng nhiều!”
“Hả? Tại sao?” Triệu Ngọc thấy khó hiểu.
“Người được tra ra lai lịch chính là nạn nhân ở phía trên cùng trong vụ án giếng nước. Tên của ông ấy là Ba Hồng Tuyết, người thành phố Bạch Cừ, tỉnh Mông Hương!” Miêu Anh nặng nề nói: “Lúc mất tích, ông ấy vẫn ở trong thành phố Bạch Cừ, là nhân viên bảo vệ buổi tối của công ty nào đó”
“Mẹ kiếp…” Triệu Ngọc cứng họng, cảm thấy đầu óc mình bị rối loạn.
“Đúng vậy, thành phố Bạch Cừ ở phía Tây Nam của Mông Hương, cách núi Đà hơn sáu trăm cây số!” Miêu Anh nói: “Hung thủ đưa người bị hại từ hơn sáu trăm cây số tới chỗ này rồi chôn sống dưới đáy giếng… Có phải chuyện này có gì đó kỳ lạ lắm không?”
“Không ngờ… lại là như thế…” Triệu Ngọc nhíu chặt chân mày lại, nhưng chưa qua mấy giây đã hiểu rõ: “Nhưng điều này cũng đã chứng tỏ tầm quan trọng của giếng nước. Có lẽ cái giếng nước này chính là nhân tố quyết định để phá án!”
Triệu Ngọc vừa nói tới đây thì hai người đã cùng quay đầu nhìn giếng nước ở phía xa xa.
“Đúng rồi, em vẫn chưa nói hết đâu!” Miêu Anh nói tiếp: “Không phải chúng ta tìm được lai lịch của Ba Hồng Tuyết qua dữ liệu người mất tích đâu”
“Hả? Là sao?” Triệu Ngọc bất ngờ.
“Vào năm 2007, Ba Hồng Tuyết từng bị cảnh sát bắt, để lại tiền án” Miêu Anh trả lời: “Tội danh bị bắt là đánh nhau, cố ý gây thương tích, nhưng do bồi thường tiền cho nên đối phương đã rút đơn kiện, cũng không bị xử hình phạt”
“Có hy vọng” Triệu Ngọc vừa nghe được tin tức này thì hai mắt lập tức sáng lên, nói: “Phải gọi điện thoại cho Nhiễm Đào ngay, bảo cậu ta đi tới Bạch Cừ một chuyến!”
“Được” Miêu Anh nói: “Vụ án này rõ ràng là báo thù, chỉ cần có thể biết được kẻ thù của Ba Hồng Tuyết là vụ án sẽ có bước phát triển mới thôi”
“À phải rồi” Triệu Ngọc chợt nhớ tới gì đó bèn hỏi: “Người đã bị mất tích ba năm mà không có ai báo án sao?”
“Đúng vậy” Miêu Anh nói: “Không có người báo án nhưng chưa rõ nguyên nhân cụ thể. Em đã bảo Tăng Khả liên lạc với Cục Cảnh sát địa phương rồi”
“Ừm” Triệu Ngọc gật đầu còn không quên dặn dò: “Phải để Tăng Khả nói với bên kia giữ kín bí mật, không được để cho người ngoài biết được. Hung thủ có khả năng là người có quan hệ thân thiết với Ba Hồng Tuyết cho nên không thể bứt dây động rừng”
“Đã rõ!” Miêu Anh nói xong liền đi gọi điện thoại cho Nhiễm Đào và Tăng Khả.
Triệu Ngọc thì chắp tay sau lưng đi trở về bên cạnh giếng nước, quan sát đoàn người pháp y Trương thu thập chứng cứ.
Nhưng không ngờ khi Triệu Ngọc vừa mới tới gần thì Trương Bồi Bồi đã vô cùng hưng phấn nói với hắn: “Tổ trưởng Triệu đúng là có kinh nghiệm cuộc sống, anh nhìn xem…” Cô cầm một viên gạch có dính xi măng, nói: “Không chỉ có dấu vân tay, mà nắm tay cũng có thể nhìn thấy rất rõ. Tuy bề ngoài hơi xù xì nhưng vẫn có thể lấy được dấu tay hoàn chỉnh, không có bất kỳ vấn đề gì cả!”
“Tổ trưởng” Trương Bồi Bồi chỉ dấu vân tay đó, nói: “Bởi vì dấu vân tay xuất hiện trên xi măng đã chứng tỏ được dấu vân tay này là của người xây giếng nước để lại, chứ không phải là một người bình thường chạm tới viên gạch!”
“À…” Nhưng Triệu Ngọc không hưng phấn như Trương Bồi Bồi mà hắn nhìn viên gạch bị đập vỡ hỏi: “Còn nữa không?”
“Còn” Trương Bồi Bồi nói: “Chúng tôi đã phát hiện chừng ba bốn viên nhưng chỉ có cái này là rõ ràng nhất”
“Được” Triệu Ngọc lại nói: “Cho dù là trên viên gạch hay là trên xi măng thì cũng phải cố gắng thu thập nhiều thêm một chút, để tiện cho sau này tiến hành so sánh đối chiếu!”
“OK!” Trương Bồi Bồi kiên định gật đầu, tiếp tục làm việc.
Triệu Ngọc thì nhìn giếng nước rồi chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Mặc dù đã tìm thấy dấu vân tay trên viên gạch, nhưng chưa có nghĩa là sẽ nhanh chóng phá được vụ án này.
Bởi vì hắn không thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng người đắp giếng chính là hung thủ giết người!
Tuy nhiên, có phải chỉ cần có thể tìm được người xây giếng nước là có thể vạch trần được câu đố này không?