Chương 1731 Nghi thức?
Bốn giờ chiều, bên trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt ở phân cục Dung Dương, Tần Sơn“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn chủ động xin ra trận: “Nếu vậy thì tôi dẫn theo một nhóm đến Mông Hương nhé!”
“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc thì đành phải nói: “Xem ra chỉ có thể làm vậy!”
Thì ra ở nửa tiếng trước, Trương Cảnh Phong lại tra ra được lai lịch người chết thứ hai qua cơ sở dữ liệu người mất tích.
Không ngờ tới người chết thứ hai lại cũng là người Mông Hương, đến từ huyện Đan Vinh tỉnh Mông Hương. Người này tên là Vương Bằng Nghĩa, là một ông chủ mở quán mạt chược ở địa phương, đã mất tích vào bốn năm trước, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Do quan hệ của Vương Bằng Nghĩa với con gái đã rạn nứt cho nên người báo án là anh em của ông ta đã để lại số liệu ADN.
Mặc dù huyện Đan Vinh cũng ở Mông Hương nhưng vẫn cách thành phố Bạch Cừ một khoảng khá xa, nếu như giao hết nhiệm vụ thăm hỏi điều tra cho Nhiễm Đào phụ trách thì chắc chắn sẽ bị chậm trễ thời gian.
Vì vậy, Ngô Tú Mẫn mới chủ động xin đi, chia nhau hành động với Nhiễm Đào, làm vậy mới có thể tăng thêm tốc độ.
“Vậy thì vất vả chị đi một chuyến rồi, chị Ngô!” Triệu Ngọc khách sáo nói.
“Không có gì” Ngô Tú Mẫn nói: “Nhưng nếu hai người chết đều đến từ Mông Hương thì rất có khả năng hai người chết còn lại cũng tới từ Mông Hương, hoặc là một nơi khá xa! Cho nên theo tôi thấy… Tốt nhất vẫn nên mau chóng điều Thôi Lệ Châu tới đây đi, chứ không sẽ không đủ người để dùng!”
“Ừm” Triệu Ngọc gật đầu: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy. Chị Ngô, lúc chị với anh Đào điều tra thì chủ yếu cần hỏi quan hệ giữa hai người bị hại này với nhau nhé. Còn phải xem trong số những bạn bè của bọn họ có còn người bị hại có điều kiện tương tự hay không”
“Yên tâm đi!” Ngô Tú Mẫn gật đầu: “Tôi biết phải làm sao, tôi đi đặt vé máy bay đây!”
Ngô Tú Mẫn nói xong lập tức chỉnh sửa chút tài liệu mình có, rồi sau đó rời khỏi phòng làm việc.
“Tổ trưởng, đã hỏi được tình huống của Ba Hồng Tuyết rồi” Ngô Tú Mẫn vừa mới đi thì Tăng Khả đã đến báo cáo với Triệu Ngọc: “Người này là một người độc thân, cả đời không kết hôn. Do bình thường hay giao du với một số thành phần tạp nham trong xã hội cho nên sau khi mất tích thì đơn vị không báo án với cảnh sát, chỉ tưởng là ông ta đi trốn nợ thôi!”
“Ồ…” Triệu Ngọc nghe thấy Tăng Khả báo cáo bèn đi tới bên cạnh bảng trắng bắt đầu bổ sung thêm tài liệu.
Sau khi viết xong, hắn lại nghĩ tới gì đó, nói với Tăng Khả: “Bên anh Trương vẫn chưa thấy gì à? Đã gửi dấu vân tay phát hiện trong giếng nước, cùng với lai lịch của hai người chết còn lại cho anh ta mà vẫn chưa có tin tức, đây là biểu hiện của cao thủ tìm người nên có sao?”
“Em…” Tăng Khả cầm điện thoại lên, rồi sau đó lại buông xuống nói: “Hay là đừng thúc giục, chắc anh ấy còn nôn nóng hơn chúng ta nữa ấy! Nếu như tìm ra thì đương nhiên anh ấy sẽ báo ngay cho chúng ta rồi!”
“Tổ trưởng Triệu…” Tăng Khả vừa nói dứt câu thì đã thấy Trương Diệu Huy đi từ ngoài cửa vào, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ nói với Triệu Ngọc: “Không so sánh được dấu vân tay trong xi măng. Anh Trương đã so sánh qua tất cả dấu vân tay có trong cơ sở dữ liệu rồi nhưng không phát hiện ra cái nào khớp cả!”
“Haiz!” Triệu Ngọc thở dài: “Nếu nói vậy thì người xây giếng nước không có tiền án à? Vậy… Còn vân tay khác thì sao?”
“Vân tay khác thì đang điều tra, e là phải cần một thời gian rất lâu nữa mới có kết quả!”
Hôm nay, Trương Bồi Bồi đã thu thập được tổng cộng bốn dấu vân tay khác nhau từ trên tảng đá, mà dấu vân tay xuất hiện trên xi măng nhiều nhất bị nghi ngờ là của người xây giếng nước.
Mà những dấu tay khác thì nông hơn, đoán rằng chỉ là dấu vết của người nào đó chạm vào viên gạch để lại, chứ không liên quan tới xây giếng nước.
“Vậy thì…” Miêu Anh hỏi Trương Diệu Huy: “Hai người còn lại thì thế nào? Đã tìm được hai người, hai người còn lại chắc không khó lắm đâu nhỉ?”
“Ừm… Hoàn toàn ngược lại” Trương Diệu Huy không biết làm sao, nói: “Anh Trương tra hai người này trước, rồi sau đó mới tra Ba Hồng Tuyết và Vương Bằng Nghĩa, cho nên…”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Chẳng lẽ… Hai bộ hài cốt cuối cùng này, chúng ta không có cách nào xác nhận được lai lịch sao?”
“Chúng ta đều đã so sánh trong kho dữ liệu mất tích và cơ sở dữ liệu rồi, nhưng thật sự không có thông tin khớp” Trương Diệu Huy nói: “Anh Trương sẽ xác nhận lại mấy lần.
Nhưng mà… Ý của anh Trương là chúng ta nên mời chuyên gia nhận diện hình ảnh tới!”
“Chuyên gia nhận diện hình ảnh?” Tăng Khả nói: “Chẳng lẽ là muốn phục hồi xương cốt lại như mặt mũi trước đây của người bị hại? Tần Sơn, Tần Sơn có loại kỹ thuật này sao?”
“Bị cậu nói trúng rồi” Trương Diệu Huy bất đắc dĩ nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, Tổng cục Hình sự có không?”
“Có, tìm chuyên gia không khó, nhưng mà…” Triệu Ngọc lo lắng nói: “Đi qua đi lại như vậy thì chậm trễ thời gian quá!”
“Không trễ đâu” Miêu Anh nói: “Chỉ cần có thể khôi phục mặt mũi người chết như ban đầu, rồi sau đó cầm ảnh đi tìm bạn bè của Ba Hồng Tuyết và Vương Bằng Nghĩa để xác nhận là chẳng bao lâu đã có thể xác nhận được lai lịch rồi!”
“Không, em không hiểu ý của anh” Triệu Ngọc dùng tay ra dấu: “Anh nói là, thời gian làm hình ảnh 3D rất lâu!”
“Ừm… Chắc sẽ không lâu lắm đâu nhỉ?” Tăng Khả vội vàng nói: “Hạng mục công nghệ kỹ thuật này ngày càng hoàn thiện, lần trước em có nghe một vị chuyên gia giảng, sử dụng kỹ thuật mô phỏng thành ảnh mới nhất hiện nay sẽ cho ra kết quả rất nhanh, còn có thể đóng dấu 3D nữa đấy!”
“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Giao chuyện này cho cậu, mời chuyên gia giỏi nhất tới cho tôi!”
“…” Tăng Khả bịt mặt, sau đó vội vàng đi làm theo lời căn dặn của Triệu Ngọc.
“Đúng rồi” Triệu Ngọc chợt nhớ tới cái gì đó, quay sang nói với Miêu Anh: “Em còn nhớ vụ án quan tài treo trên vách núi chứ, có chuyên gia nói gì mà thông qua ADN có thể tra ra được thông tin cụ thể của người chết ấy? Người chết đến từ Mông Hương, vậy có phải có thể dựa vào sơ đồ bộ gen thu hẹp lại phạm vi đối chiếu không?”
“Chuyện này thì có thể có” Miêu Anh gật đầu: “Nhưng lần trước anh cũng thấy rồi đấy, phải có mẫu số liệu tương ứng mới được. Mà tỉnh Mông Hương lại nằm ở vị trí hẻo lánh thì sợ là số liệu mẫu sẽ không hoàn thiện!”
“Không hoàn thiện cũng phải thử xem sao” Triệu Ngọc nói: “Vậy chuyện này giao cho em nhé em yêu. Em liên lạc với mấy chuyên gia đó rồi gửi số liệu ADN chúng ta có cho bọn họ, bảo bọn họ phân tích thử xem!”
“Được thôi!” Miêu Anh gật đầu.
“Haiz!” Triệu Ngọc thở dài nặng nề.
Hắn gấp gáp như vậy là vì trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện “Hồi ký giết người”, không biết tại sao mà hắn cứ cảm thấy vụ án kia không giống như bình thường, làm hắn không thể yên lòng được.
“Haiz” Trương Diệu Huy cũng thở dài theo nói: “Vụ án này thật là kỳ lạ đến không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc thì hung thủ là vì cái gì chứ? Tại sao phải đưa người từ một nơi xa xôi như vậy tới đây, rồi sau đó chôn vào trong cái giếng đấy? Cho dù là báo thù thì có phải đã hơi rườm rà rồi không? Chẳng lẽ… Đây là một nghi thức báo thù nào đó của dân tộc thiểu số Mông Hương? Chôn người vào trong giếng sẽ niêm phong được linh hồn của người chết?”
“Nếu là vậy thì” Triệu Ngọc bĩu môi nói: “Làm gì phải ở núi Đà chứ? Dựa vào toàn bộ hiện trường vụ án, tôi có thể cảm nhận được sự thù hận của hung thủ nhưng lại không hiểu nổi hành động của gã ta…”
Tít tít… Tít tít…
Trong lúc Triệu Ngọc đang nói chuyện thì điện thoại di động của hắn bỗng nhiên vang lên.
Lần này không phải là tin tức mới gì, mà là đồng hồ báo thức mà Triệu Ngọc đã đặt reo lên.
“Ôi trời ơi, suýt chút nữa thì quên mất!” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh nói chuyện điện thoại xong và quay trở lại mới vội vàng kéo lấy cánh tay cô, nói: “Tổ phó Miêu à, tối hôm nay anh có một cuộc hẹn vô cùng quan trọng, cho nên anh giao nơi này lại cho em chủ trì nhé! Có tin tức gì mới thì nhớ phải báo cho anh ngay đấy…”
“Cuộc hẹn?” Tăng Khả ở phía xa xa tò mò hỏi một câu: “Với ai vậy?”
“Với người tình nhỏ của tôi!” Triệu Ngọc thấy thời gian đã rất cấp bách cho nên vội vàng cầm áo khoác rồi bước nhanh rời khỏi phòng làm việc.
“Cái gì? Người tình nhỏ?” Tăng Khả nhìn theo Triệu Ngọc đã đi xa, rồi lại nhìn nhìn Miêu Anh đang mỉm cười, cậu ta vội vàng bịt miệng ngồi xuống…