Chương 1736 Dừng bước không tiến
Buổi chiều ngày hôm đó, Triệu Ngọc một mình ở lại trong văn phòng, còn đang đối mặt với bảng trắng suy nghĩ về tình tiết vụ ánTrong hai ngày gần đây, quẻ văn “Cấn” tượng trưng cho vụ án có tiến triển cũng không được mở ra, điều này có nghĩa là việc điều tra trước mắt của Triệu Ngọc vốn không có tiến triển gì.
Bởi vậy Triệu Ngọc đang vắt óc suy nghĩ, có phải quá trình điều tra của mình có gì đó sai sót hay không?
Là phương hướng sai, hay là mình suy nghĩ về vụ án này quá đơn giản rồi?
Nói thật, bởi vì lý do phá được năm vụ án lớn chưa giải quyết, nên ngay từ ban đầu Triệu Ngọc thật sự không xem trọng vụ án giếng nước này cho lắm.
Hắn cho rằng chỉ cần dựa vào kinh nghiệm phá những vụ án trước đó đã đủ để giải quyết vụ án này.
Nhưng mà điều tra đến tận hôm nay, khiến hắn không thể không xem xét lại vụ án này một lần nữa.
Mặc dù, ban ngày hắn suy luận ra được luồng suy nghĩ mới, cho rằng chỉ cần tìm được nguyên nhân mà bốn người bị hại đắc tội với hung thủ, tìm hiểu về mối hận thù của hung thủ thì có thể giải quyết được vụ án.
Thế nhưng mà liên quan tới việc điều tra động cơ giết người này lại là chuyện nói thì dễ mà làm thì khó?
Giống như vụ án xác chết trong ngân hàng trước đó, ngay cả người bị hại cũng không biết từ lúc nào mình đã đắc tội với hung thủ, thì người khác càng không thể nào biết được.
Cho nên muốn biết được động cơ giết người của hung thủ, đôi khi rất khó tìm hiểu từ một phía, cần phải có được một lượng thông tin lớn, hiểu rõ tất cả tin tức của người bị hại mới có thể làm được.
Nhưng mà Ba Hồng Tuyết và Vương Bằng Nghĩa đã chết, bạn bè và người thân của bọn họ cũng không nhiều, khi còn sống lại từng đắc tội với nhiều người như vậy, nếu như muốn biết ai muốn giết bọn họ để báo thù, độ khó không cần nói cũng biết.
Nếu như là vụ án mới vừa xảy ra, có lẽ Triệu Ngọc còn có rất nhiều biện pháp, thế nhưng mà ngay cả người bị hại gần nhất cũng đã chết vào hơn ba năm trước, rất nhiều chứng cứ đã biết mất không còn nữa, vốn dĩ không có cách nào để điều tra.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Đối mặt với tấm bảng trắng, nhìn vào bốn thi thể trên ảnh, Triệu Ngọc cảm giác không còn cách nào nữa.
Loại cảm giác này đã rất lâu hắn chưa từng có.
Mặc dù có rất nhiều vụ án nhìn qua giống như không thể tưởng tượng được, nhưng đến cuối cùng cũng không thể nào làm khó được hắn. Thế nhưng mà vụ án giếng nước nhìn qua có vẻ hơi bình thường này, lại khiến hắn dừng bước không tiến về trước được.
Rốt cuộc… Là bởi vì cái gì?
Triệu Ngọc nhìn lại hình ảnh chụp giếng nước, lại chuyển mọi chú ý sang giếng nước.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không hiểu rõ, vì sao hung thủ lại lựa chọn giếng nước nằm trong rừng sâu núi thẳm như vậy?
Mặc dù hắn biết rõ giếng nước này chính là điểm mấu chốt để phá án, nhưng mà làm thế nào cũng không thể nghĩ ra, rốt cuộc nó đang ẩn chứa bí mật gì?
Bây giờ ngay cả giếng nước cũng bị tháo gỡ rồi, ngoại trừ dấu vân tay và dấu tay bên trên tấm gạch xi măng ra, thì không có phát hiện nào khác.
Reng reng… Reng reng…
Đột nhiên điện thoại di động của Triệu Ngọc vang lên, điện thoại là Miêu Anh gọi tới, Miêu Anh thông báo với Triệu Ngọc, nói các chuyên gia đã làm xong ảnh chân dung của hai thi cốt còn lại, có thể đến xem thử.
Thế là Triệu Ngọc rời khỏi phòng làm việc, đi đến phòng mất tích, thấy được hai hình ảnh người 3D đã được làm xong.
Chỉ thấy diện mạo của hai nạn nhân này tương đối bình thường, đều là loại người có gương mặt bình thường bị lạc vào trong đám người, liền rất nhanh bị lãng quên.
Chỉ có điều bởi vì các chuyên gia cân nhắc đến tuổi tác, hai người này có vẻ hơi già nua một chút.
“Tiểu Triệu” Trương Cảnh Phong nói với Triệu Ngọc: “Tôi đã làm ra ảnh so sánh của ảnh chân dung này, mang đi so sánh với kho số liệu, mặc dù ảnh chân dung được tái tạo lại có khả năng xảy ra sai sót, nhưng mà cũng phải thử một lần”
“Ừm… Đi làm đi!” Sau khi Triệu Ngọc gật đầu, lại nói với Trương Diệu Huy đứng bên cạnh: “Đội trưởng Trương, hiện tại tôi vẫn chưa muốn phát tán ảnh hình người bị hại ra bên ngoài để thông báo nhận lại thi thể quy mô lớn. Tôi lo lắng nếu như bị hung thủ nhìn thấy sẽ bứt dây động rừng!”
“Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy!” Trương Cảnh Phong tích cực nói: “Cứ chờ xem bên phía so sánh có kết quả gì rồi tính sau! Nhận lại thi thể quy mô lớn là hạ hạ sách, chỉ đến thời điểm bất đắc dĩ mới dùng đến”
“Được rồi, tôi hiểu rồi” Trương Diệu Huy gật đầu đồng ý.
“Còn nữa” Triệu Ngọc lại dặn dò: “Mặc dù xác suất rất nhỏ, nhưng mà ở bên giếng nước nhất định phải có người canh giữ, một khi phát hiện ra có người đáng nghi tới gần giếng nước, cứ bắt về tra hỏi trước!”
“Yên tâm đi” Trương Diệu Huy nói, “Mấy ngày nay, bên Cục Cảnh sát Chương Trạch đã liên hệ với nhân viên lâm trường bên đó, vẫn đang canh gác hiện trường vụ án đó! Ngày mai tôi cũng phái một tổ qua đó…”
Sau khi rời khỏi phòng mất tích đã là mười một giờ đêm, nhưng Triệu Ngọc và Miêu Anh vẫn đang nghiên cứu tình tiết vụ án, nghiên cứu đến tận đêm khuya, mới về khách sạn nghỉ ngơi.
Mặc dù Triệu Ngọc đã thay đổi thái độ bắt đầu nghiêm túc với vụ án này, nhưng mà hắn không ngờ rằng tất cả đều chỉ là vừa mới bắt đầu.
Trong chớp mắt, một tuần đã trôi qua, vụ án giếng nước vẫn giậm chân tại chỗ, không có tiến triển nào.
Trong một tuần nay, Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn đã gửi về nhiều tư liệu chi tiết liên quan tới hai nạn nhân, nhưng mà bởi vì thời gian đã quá lâu, muốn khôi phục lại quỹ tích sinh hoạt khi còn sống của nạn nhân thì còn cần nhiều thời gian nữa.
Mặt khác, ảnh hình người bên này cũng lâm vào vũng bùn, bởi vì kỹ thuật khôi phục lại ảnh hình người vẫn còn nhiều sai sót, nên khi so sánh với kho tư liệu, máy tính lại tìm ra được hơn hai mươi nghìn mục tiêu mờ ảo.
Sau khi bên Cục Cảnh sát lọc theo nhân tố tuổi tác, còn có hơn 7000 người. Có nguyên nhân vì người thân nạn nhân không báo án, bên cảnh sát vốn dĩ không biết được tình hình mất tích của những mục tiêu mờ ảo này, chỉ có thể tiến hành loại bỏ từng mục tiêu trong 7000 người này.
Như vậy, thời gian trì hoãn không cần nói cũng biết.
Hơn nữa, bản đồ gen của các chuyên gia cũng không có tiến triển, thông qua giám định ADN của hai nạn nhân, các chuyên gia phát hiện danh sách gen của hai nạn nhân cũng không xuất hiện trong bản mẫu hiện có, thậm chí ngay cả khu vực tổng quát của hai nạn nhân cũng không thể nào phán đoán ra được.
Thế là manh mối này chỉ có thể kết thúc trong thất bại.
Trong bảy ngày nay Triệu Ngọc cũng không phải nhàn rỗi, hắn tiến hành thăm dò kỹ càng không dưới mười lần về báo cáo xét nghiệm tử thi cùng với di vật của nạn nhân, muốn từ đó có thể tìm được manh mối nào đó.
Nhưng mà thi thể của nạn nhân không có tính đặc trưng nào, ngoại trừ xương mũi của số 3 bị gãy, số 4 không còn răng cửa ra, thì không còn đặc điểm nào rõ ràng cả.
Mà di vật người chết cũng đều là vật phẩm đại chúng hóa, không có giá trị điều tra.
Thậm chí, Triệu Ngọc còn phái người tới vùng lận cận của núi Đà để thu thập các truyền thuyết dân gian, để xem trong các phong tục tập quán nơi đó, liệu có tồn tại truyền thuyết nào đó liên quan tới giếng nước hay không.
Nhưng mà nhân viên cảnh sát đi khắp thôn xóm lớn nhỏ xung quanh, vẫn không nghe ngóng được truyền thuyết gì liên quan tới giếng nước.
Càng tồi tệ hơn chính là trong bảy ngày nay, quẻ văn của Triệu Ngọc cũng cực kỳ không thuận lợi, chỉ có ở ngày thứ tư mở ra được một quẻ “Cấn”.
Nhưng mà sau khi quẻ văn kết thúc vào ngày hôm đó, Triệu Ngọc mới ý thức được quẻ “Cấn” kia không phải tượng trưng cho vụ án giếng nước, mà là tượng trưng cho vụ án “Hồi ký giết người” mà hắn vẫn luôn quan tâm tới.
Bởi vì hôm đó hắn nhận được báo cáo của Vương Xán, nói bên cảnh sát Diệu Danh qua quá trình không ngừng cố gắng thẩm tra lại các vụ án giết người đã tìm ra một vụ án miêu tả y chang trong “Hồi ký giết người”…
Có điều đến tận bây giờ, Triệu Ngọc không còn tâm trạng để quan tâm đến hồi ký giết người gì đó, hắn sớm đã ổn định tinh thần, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung vào vụ án giếng nước.
Hắn cho rằng sở dĩ vụ án giếng nước vẫn giậm chân tại chỗ, tất nhiên là có liên quan tới sự chỉ huy của mình, nhất định còn có biện pháp nào đó tăng tốc tiến triển.
Nhất định là mình còn chưa đủ cố gắng, bỏ sót vài thứ nào đó…
Vì thế, trong bảy ngày nay, hắn không trở về quê nhà một lần nào, cũng chưa gặp lấy một người bạn. Cho dù nhóm bọn nhóc con Chu Dương mỗi ngày đều gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn uống rượu, nhưng không một lần hắn đi.
Mỗi ngày hắn đều tự giam mình trong văn phòng, đối mặt với tình tiết vụ án mà vặn óc suy nghĩ, nghiêm túc phân tích, lại rơi vào trạng thái điên dại.
Giống như hiện giờ đã là hai giờ đêm, nhưng hắn vẫn đứng trước tấm bảng trắng, đang nghiên cứu gì đó.
Có thể là do sự mẫn cảm của nghề nghiệp, cũng có thể là do kinh nghiệm, mà sau khi nghiên cứu triệt để tất cả các chi tiết, Triệu Ngọc vẫn luôn có một cảm giác, cảm giác thứ mà mình đang bỏ sót sẽ nhanh chóng xuất hiện…