Chương 1738 Rốt cuộc đã bỏ sót điều gì?
Mặc dù tối hôm qua tiêu hao một lượng thể lực lớn trong phòng làm việc, nhưng sáng sớm hôm sau, Triệu Ngọc và Miêu Anh vẫn có mặt rất sớm tại văn phòng, bắt đầu chủ trì công việc điều tra của ngày mớiMới đầu, Miêu Anh còn tràn đầy tự tin với sự suy đoán của mình, thế nhưng mà đến mười giờ trưa hôm đó, sau khi Cục Cảnh sát Chương Trạch gửi tài liệu báo án đến, khiến cô vô cùng thất vọng.
“Sao vậy?” Miêu Anh nhìn vào tài liệu hỏi: “Thứ tôi muốn là tài liệu báo án có liên quan tới núi Đà, nhưng bọn họ lại đưa tới một đống ghi chép tìm kiếm cứu nạn? Muốn đùa cái gì vậy?”
“Ừm, là như vậy chị Miêu” Tăng Khả vội giải thích: “Huyện Lạc Long mặc dù gọi là huyện, nhưng chỉ là một tiểu sơn thôn mà thôi, đồn cảnh sát nơi đó ngoại trừ xử lý một số vụ tranh chấp dân sự ra, thì vốn không có vụ án chính quy nào, đừng nói tới việc liên quan tới núi Đà. Sau này khi thành lập trạm bảo vệ rừng, các công việc liên quan tới núi Đà đều được giao tới trạm bảo vệ rừng xử lý. Cho nên bọn họ liền tìm những ghi chép tìm kiếm cứu nạn của trạm bảo vệ rừng tới, trước kia thường xuyên có vài khách du lịch lạc đường, cần đội tìm kiếm cứu nạn lên núi tìm kiếm. Chỉ là khách du lịch được tìm kiếm cứu nạn đều được cứu ra, chưa từng xảy ra vụ việc có người thương vong nghiêm trọng nào, bởi vì việc này, trạm bảo vệ rừng còn nhiều lần được bầu làm đơn vị tiên tiến nữa!”
“Thì ra là như vậy!” Miêu Anh thất vọng quăng tài liệu lên mặt bàn, nói với Tăng Khả: “Trạm bảo vệ rừng được thành lập từ năm nào vậy? Trước đó thì sao?”
“Trạm bảo vệ rừng được xây dựng vào năm 2010” Tăng Khả trả lời: “Trước đó thuộc về quản lý của Cục Lâm nghiệp tỉnh Tây Hạ, nhưng một mảnh rừng nguyên thủy lớn như vậy, Cục Lâm nghiệp vốn dĩ không thể quản được, không có bất cứ tài liệu nào có liên quan tới vụ án”
“Haizz!” Miêu Anh thở dài thất vọng, cảm giác hơi đau đầu.
Nhưng mà đối với kết quả này, Triệu Ngọc sớm đã đoán trước được, hắn cầm lấy tài liệu tìm kiếm cứu nạn của trạm bảo vệ rừng xem qua một chút rồi sau đó nói với Tăng Khả: “Tiểu Tăng, cậu thông báo với Cục Cảnh sát Chương Trạch, để bọn họ tăng thêm nhân lực, đi tới các thôn trấn gần núi Đà thăm hỏi, hỏi xem cư dân ở nơi đó trước đây có từng xảy ra sự việc lớn nào hay không!”
“Ví dụ như giết người phóng hỏa chẳng hạn… Nếu như đã là sơn thôn trấn nhỏ, vậy thì dân bản xứ chắc hẳn sẽ khá nhạy cảm với các sự việc lớn này”
“Vâng!” Tăng Khả thuận miệng trả lời: “Ý của anh là vụ án giếng nước, có liên quan tới một sự kiện lớn nào đó à? Vậy thì… Thời gian và địa điểm thì sao?”
“Cần thời gian và địa điểm làm gì?” Triệu Ngọc nói: “Người chết sớm nhất là vào năm năm về trước, vậy thì chỉ cần sự kiện lớn nào từ năm năm trước trở đi, đều có thể có liên quan tới động cơ giết người của hung thủ!”
“À… Vâng vâng…” Tăng Khả gật đầu: “Em sẽ nhanh chóng đi điều tra…”
Lúc nói chuyện, Tăng Khả muốn lấy đi bản ghi chép tìm kiếm cứu nạn, nhưng Triệu Ngọc đặt bàn tay xuống chặn lại và nói: “Đừng đụng vào, tôi còn muốn xem kỹ hơn rồi tính!”
Nói xong, hắn lại lật tài liệu tìm kiếm cứu nạn một lần nữa, nghiêm túc xem.
Những tài liệu này đều là văn kiện điện tử của trạm bảo vệ rừng gửi đến, sau đó in từ máy in ra, mặc dù bên trong đều là ghi chép tìm kiếm cứu nạn của trạm bảo vệ rừng, nhưng mà mỗi lần tìm kiếm cứu nạn đều có ghi chép vô cùng chi tiết, thậm chí ngay cả ảnh chụp của người được cứu cũng có.
À…
Nhìn thấy những tấm ảnh chụp của người được cứu hộ này, Triệu Ngọc bỗng nhiên chợt nghĩ ra điều gì đó.
Miêu Anh nhìn thấy Triệu Ngọc ngẩn người, cũng nhanh chóng tiến lại gần, cùng xem tài liệu với hắn.
“Ừm… Nếu là… A…” Triệu Ngọc chăm chú lật xem tài liệu, chỉ vào tài liệu của những người được cứu thì thào nói: “Em nói xem có khi nào… Nạn nhân của vụ án giếng nước… À… À…”
“Ý anh nói là…” Ánh mắt Miêu Anh sáng lên, lập tức hiểu được ý của Triệu Ngọc: “Nạn nhân hoặc là hung thủ của vụ án giếng nước, có khả năng xuất hiện ở trong bản ghi chép này sao?
“Bọn họ đã từng vì lạc đường mà được cứu trợ?”
“Chỉ có thể nói… Có khả năng này?”
Nghĩ đến việc có khả năng này xảy ra, hai người lập tức ổn định lại tinh thần, bắt đầu lật từng trang từng trang tài liệu để xem.
Tìm suốt một giờ, hai người ngay cả cơm trưa cũng không ăn, xem hết toàn bộ tài liệu của tất cả những người được cứu trợ, lúc này mới nuối tiếc lắc đầu.
“Không có…” Miêu Anh thất vọng nói: “Con đường này có thể đã đi nhầm rồi! Có lẽ vụ án giếng nước còn có nguyên nhân khác…”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc chưa từ bỏ ý định chỉ vào tài liệu nói: “Cho dù bên trong không có người bị hại, những cũng không chắc là không có hung thủ đâu? Cho nên…”
“Ồ!” Miêu Anh gật đầu: “Chúng ta phải đối chiếu thông tin về thân phận của tất cả mọi người!”
“Đúng” Triệu Ngọc cũng gật đầu: “Một khi tìm được người khả nghi, chúng ta lập tức lấy vân tay của hắn ta, đem đi so sánh với vân tay trên viên gạch của giếng nước!”
“Được!” Miêu Anh nhận lấy tài liệu: “Vậy thì chuyện này giao cho em làm đi!”
Nói xong, Miêu Anh lấy tài liệu đi, lần lượt đi điều tra thân phận từng người một.
Haizz…
Triệu Ngọc lại nhíu chặt lông mày, tâm tư dừng lại trong một suy nghĩ, không biết tại sao, vừa rồi khi hắn xem tài liệu, vẫn luôn cảm thấy dường như đâu đó có manh mối…
Thế nhưng mà… Cụ thể là manh mối gì chứ?
Thực ra đêm qua, khi Miêu Anh nhắc đến tất cả mọi thứ đều có liên quan tới giếng nước kỳ lạ đó thì Triệu Ngọc cũng đã nghĩ được điều gì đó.
Mà điều hắn nghĩ tới chính là điều mà trước đó hắn có nhắc đến, là những chi tiết mà hắn đã bỏ sót.
Thế nhưng mà, sau đó bởi vì dồn mọi sự chú ý vào vụ án, hắn cũng không còn đào sâu vào nghiên cứu thêm.
Hiện giờ kết hợp với quyển ghi chép tìm kiếm cứu nạn kia, dường như lại khiến hắn nhớ lại.
Giếng nước kỳ lạ…
Bốn thi thể bị chôn sống…
Rừng sâu núi thẳm ít người lui tới…
Chi tiết đã bị bỏ sót rốt cuộc là điều gì?
Đợt chút…
Trong chốc lát, Triệu Ngọc tập trung suy nghĩ cuối cùng cũng bắt được ý tưởng.
Chẳng… Chẳng lẽ… Mấu chốt của vụ án giếng nước… Vốn không phải ở nơi mà khiến cho người ta chú ý nhất? Mà là… Mà là…
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc vội vàng chạy tới trước bàn làm việc của Miêu Anh, giống như cướp bóc, giành lại quyển ghi chép tìm kiếm cứu nạn kia.
“Này, anh làm sao vậy?” Miêu Anh không hiểu, nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng mà, Triệu Ngọc không hề nói gì, mà nhanh chóng lật bản ghi chép tìm kiếm cứu nạn ra, ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm ảnh nào đó.
Đó là tấm ảnh chụp lại sau khi đội tìm kiếm cứu nạn tìm được người thất lạc trong rừng rậm, có thể nhìn thấy trong ảnh chụp là vẻ mặt kinh hoàng của người bị lạc, cùng với vẻ mặt vui vẻ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của nhân viên đội tìm kiếm cứu nạn.
“Không thể nào?” Miêu Anh suy đoán: “Không phải anh cho là vụ án này có liên quan tới đội tìm kiếm cứu nạn chứ?”
“Không!” Triệu Ngọc tiện tay lật một tấm ảnh chụp khác tương tự, sau đó chỉ vào tấm ảnh nói: “Em xem, cây bên trong rừng nguyên thủy này… Tại sao lại cao như vậy? Đều là đại thụ che trời!”
“Anh…” Miêu Anh hoàn toàn không hiểu ý của Triệu Ngọc.
“Anh nói…” Triệu Ngọc nhớ lại nói: “Vì sao khi chúng ta lần đầu tới hiện trường vụ án, anh vẫn luôn cảm thấy đâu đó rất kỳ lạ! Hóa ra vấn đề… Xuất hiện trên những cây này!”
“Cây?” Miêu Anh nhướng lông mày lên: “Cây có vấn đề, không phải người sao?”
“Đúng!” Triệu Ngọc chỉ vào tấm ảnh nói: “Những cây này quá cao to, đến bây giờ anh mới hiểu, nơi kỳ lạ nhất của vụ án giếng nước thực ra không chỉ ở giếng nước kia, còn ở vị trí của giếng nước!”
“Vị trí giếng nước sao?” Miêu Anh nghiêm túc hỏi: “Triệu Ngọc, anh có thể nói rõ hơn một chút không?”
“Anh từng ở trên sườn núi chỗ giếng nước kia gọi điện thoại cho Vương Xán” Triệu Ngọc dùng ngón tay chỉ vào trán: “Lúc đó ánh nắng có thể rọi vào người anh, có nghĩa là cây cối ở nơi đó vốn không tươi tốt. Thế nhưng mà, khi chúng ta xuống máy bay, trên đường đến chỗ giếng nước, hai bên đều là đại thụ che trời, vốn dĩ không thể nhìn thấy mặt trời! Bây giờ em đã hiểu ý anh chưa?”