Chương 1739 Suy nghĩ viển vông
“Ý của anh là…” Miêu Anh nghiêm túc suy nghĩ câu nói của Triệu Ngọc: “Cây cối ở nơi khác trong rừng rậm đều vô cùng cao lớn, nhưng mà sườn núi chỗ giếng nước thì cây cối lại không cao lớn tươi tốt sao?”“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu.
“Nói cách khác, sườn núi chỗ giếng nước kia có vấn đề, chứ không phải là vấn đề của giếng nước?” Miêu Anh lại hỏi.
“Đúng!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Đương nhiên, bản thân giếng nước chắc cũng có vấn đề”
“Vậy thì anh nói thử xem” Miêu Anh nói: “Sườn núi có vấn đề gì? Chính vì cây cối ở nơi đó không cao lớn tươi tốt ư?”
“Em cho rằng chúng ta có nên kiểm tra sườn núi kia hay không?”
“Tổ trưởng…” Tăng Khả xen miệng vào nói: “Cây cối trong rừng rậm vốn không thể mọc đều giống nhau được! Phần sườn núi được chia thành mặt dương và mặt âm, còn có thành phần của đất, chủng loại khác biệt của cây cối, tất cả đều sẽ khiến cho cây cối cao thấp không đều, dường như không có vấn đề gì?”
“Thế nhưng mà, mọi người không cảm thấy sườn núi chỗ giếng nước khác biệt quá nhiều sao?” Triệu Ngọc nói: “Cây lớn ở những nơi khác đều cao hơn hai mươi mét trở lên! Nhưng ở sườn núi đó thì chỉ có cây nhỏ cao mười mấy mét? Đúng rồi, kích thước của cây cũng không giống nhau nữa! Cây ở nơi khác một người ôm cũng không được, nhưng trên sườn núi thì đều rất nhỏ!”
“Người có sinh lão bệnh tử, cao lùn mập ốm, thì cây cũng vậy mà!” Miêu Anh nói: “Có cây già thì phải có cây non chứ! Nhất là ở trong rừng nguyên thủy, không thể bình thường hơn được nữa!”
“Không!” Triệu Ngọc nói: “Hiện giờ anh đã nhớ ra hết rồi, cái sườn núi kia nằm ở mặt dương, nhưng ở nơi đó một cây lớn cũng không có, đều là cây nhỏ!
“Anh không cho rằng đây là hiện tượng bình thường. Sườn núi kia chắc chắn có vấn đề!”
“Vậy được… Anh cho rằng sẽ có vấn đề gì?” Miêu Anh phản bác: “Chẳng lẽ vì liên quan đến đốn cây, những cây già ở sườn núi đều bị chặt hết, lại trồng một đợt cây mới sao?
“Việc này thì có liên quan gì tới vụ án của chúng ta?”
“Không phải” Triệu Ngọc kiên quyết nói: “Sườn núi xảy ra vụ án ở sâu trong núi Đà, vốn không có đường đi, cây ở phía ngoài không chặt mà chặt cây bên trong à?”
“Ừm, có lẽ…” Tăng Khả gãi đầu nói: “Mặt sườn núi kia trước đây từng mọc nhiều loại cây cối khá quý hiếm, cho nên mới bị chặt? Đây là nạn chặt phá rừng bừa bãi sao?”
“Không biết” Triệu Ngọc nhún vai: “Cậu có thể đi hỏi thử”
“Được, được…” Tăng Khả vội vàng gật đầu: “Em sẽ đi hỏi chuyện này!”
“Không riêng gì chuyện sườn núi, tôi còn muốn ảnh chụp tại hiện trường!” Triệu Ngọc nói: “Tốt nhất là sử dụng flycam! Nếu như chúng ta đã không tìm được manh mối từ vi mô, vây thì cần phải tìm từ cái vĩ mô!”
“Được” Tăng Khả nhanh chóng chạy về bàn làm việc của mình: “Em sẽ liên lạc với bọn họ!”
“Miêu Miêu à” Triệu Ngọc quay người vịn vào vai của Miêu Anh, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Còn nhớ rõ vụ án Kim Phật không? Ông già chuyên gia khảo cổ học đó gọi là gì nhỉ? Có phải là cái gì Điền… Điền…”
“Điền Đông Dân!” Miêu Anh nhếch miệng: “Triệu Ngọc, anh lại muốn làm gì nữa? Tại sao lại đột nhiên hỏi tới vụ án Kim Phật? Anh… Anh không phải cảm thấy dưới sườn núi kia… Có…”
“Mả lạng trên mộ của vua Tần Thủy Hoàng ngay cả cọng cỏ cũng không có!” Triệu Ngọc nói: “Anh cảm thấy cây cối trên sườn núi sinh trưởng khá có quy tắc, giống như có người cố tình trồng lên vậy.
“Điền Đông Dân là chuyên gia về mặt này, không bằng chờ khi có ảnh chụp được từ flycam, để ông ta xem thử!”
“Em cảm thấy anh có hơi suy nghĩ viển vông rồi!” Miêu Anh lắc đầu: “Sao anh lại liên tưởng giếng nước với mộ táng lại với nhau chứ?”
“Không phải anh cho rằng giếng nước kia không phải là giếng nước, mà là động nào đó chứ?”
“Chúng ta đã đào sâu cái giếng rồi!”
“Không phải chưa đào sâu xuống ư?” Triệu Ngọc nói: “Bằng không, anh thật sự nghĩ không ra, vì sao nơi đó lại có giếng!”
“Triệu Ngọc, anh thật sự là bị ma quỷ ám rồi!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Núi Đà gần Tần Sơn như vậy, anh cũng biết gần nơi đó không có di tích lịch sử nào, làm sao lại có mộ táng được chứ?”
“Tỉnh Tây Hạ không phải có lăng mộ Tây Hạ à?” Triệu Ngọc hỏi ngược lại một câu.
“Làm ơn, anh học môn địa lý như nào vậy?” Miêu Anh lắc đầu: “Lăng mộ Tây Hạ ở núi Hạ Lan! Là một phía khác của tỉnh Tây Hạ!”
“Đúng thế” Triệu Ngọc không phục: “Lăng mộ Tây Hạ là cho đám quốc vương dùng, bên núi Đà này để cho đám đại thần sử dụng không được sao?”
“Làm ơn anh nghiêm túc chút có được hay không?” Miêu Anh lắc đầu thở dài: “Anh đã lớn như vậy rồi, đã từng nghe nói núi Đà có phát hiện ra lăng mộ gì hay chưa?”
“Trong vụ án Kim Phật, chẳng phải là ở huyện Vân Dương phát hiện ra mộ táng của Thái thú triều Minh gì đó sao?” Triệu Ngọc vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
“Huyện Vân Dương… Trời ơi… Anh thật biết đùa…” Cô Miêu chống nạnh: “Huyện Vân Dương cách núi Đà cả nghìn cây số đó!”
“Tổ… Tổ trưởng…” Miêu Anh vừa dứt lời, Tăng Khả ở phía xa bỗng nhiên đứng dậy, một tay cầm điện thoại một tay nói với Triệu Ngọc: “Người ở trạm bảo vệ rừng nói, bọn họ cũng để ý tới vấn đề cây cối thấp bé ở sườn núi kia. Bọn họ nói bọn họ nghi ngờ ở chỗ đó đã từng xảy ra hiện tượng lở núi!”
“What?” Triệu Ngọc há to mồm: “Lỡ đất sao?”
“Đúng vậy” Tăng Khả giải thích: “Nhân viên bảo vệ rừng nói, trước đây bọn họ đã từng gặp tình huống tương tự, nghi ngờ là khả năng lở núi vô cùng lớn! Bọn họ còn nói những cây trên sườn núi kia, chắc cũng là do con người trồng. Có thể là lúc trước sau khi xảy ra lở núi, có người bên bộ phận lâm nghiệp trồng lại lên trên sườn núi, cho nên cây cối ở nơi đó mới có thể thấp bé hơn so với những nơi khác”
“Con người trồng…” Triệu Ngọc chỉ vào điện thoại trong tay Tăng Khả: “Cậu hỏi bọn họ xem những cây này được bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hỏi rồi” Tăng Khả trả lời: “Bọn họ nói theo như quan sát, những cây này chắc đã được tầm 30 năm rồi”
“Trồng từ 30 năm trước sao? Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi cảm thán, khó nén vẻ mặt thất vọng.
Bởi vì, vụ án giếng nước xảy ra từ năm năm trước, mà cây ở nơi đó thì đã được trồng từ 30 năm trước, vậy có nghĩa là suy luận sườn núi của Triệu Ngọc rất có thể không được thành lập.
Cái sườn núi kia thật sự có vấn đề, nhưng mà vấn đề này lại không liên quan tới vụ án, chỉ là trùng hợp bị hung thủ lựa chọn nơi đó mà thôi…
Nhưng mà Triệu Ngọc hiển nhiên còn chưa tuyệt vọng, lại ăn không nói có hỏi một câu: “Mọi người nói xem có khi nào bởi vì lở núi, mới làm lộ ra mộ táng được chôn ở bên dưới không?
“Cho nên… A…”
Triệu Ngọc tự túm lấy tay mình, rõ ràng không thể tiếp tục suy diễn nữa.
“Chờ một chút…” Ai ngờ, Miêu Anh không thừa cơ công kích Triệu Ngọc, chợt nhớ ra điều gì hỏi Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, giếng nước kia sâu bao nhiêu mét?”
“55 mét” Triệu Ngọc không hề do dự trả lời.
“Sườn núi kia cao bao nhiêu?” Miêu Anh lại hỏi.
“Ừm…” Triệu Ngọc há miệng, không trả lời được.
“Ít nhất cũng phải hơn 100 mét nhỉ?” Tăng Khả ước chừng trả lời: “Bởi vì rừng cây che chắn, có thể còn cao hơn so với khi quan sát bằng mắt”
“Vậy thì đúng rồi!” Miêu Anh vỗ tay nghi ngờ nói: “Nơi đã từng xảy ra hiện tượng lở núi, điều này có nghĩa ngọn núi nơi đó vốn dĩ không phải là kết cấu nham thạch hoàn toàn rắn chắc, nếu đã như vậy… Nếu đã như vậy…”
“Đại tiểu thư của anh…” Triệu Ngọc thúc giục: “Rốt cuộc là sao?”
“Ở giữa sườn núi đã từng xảy ra hiện tượng lở núi đào một cái giếng” Miêu Anh nói: “Vậy thì trong giếng đó làm sao có thể có nước chứ? Người xây dựng cái giếng này có phải là có bệnh hay không?”
“Hả?” Triệu Ngọc vò đầu: “Đúng thật là có lý. Xem ra, cái giếng kia… Vốn dĩ không phải dùng để lấy nước!”
“Không lấy nước…” Lần này, đến lượt Tăng Khả cảm thấy buồn bực: “Vậy thì có thể làm gì chứ? Không phải chỉ dùng để chôn người chứ hả?”
“Nói đúng rồi!” Triệu Ngọc và Miêu Anh dường như cùng lúc nói ra: “Cái giếng kia chắc là dùng để chôn người!”