← Quay lại trang sách

Chương 1740 Hiến tế và khai phá đồi núi

“Hồ… Hồ đồ rồi…” Tăng Khả buông điện thoại trong tay ra nói: “Ý của hai người là hung thủ vì để cho bốn người bị hại cùng chôn chung một chỗ, cho nên mới cố tình xây ra cái giếng như vậy sao? Cái giếng này, không liên quan đến việc lấy nước, chính là vì để chôn người?”“Nhưng… Nhưng mà… Thứ lỗi cho em ngu dốt…” Tăng Khả vò đầu hỏi: “Nhưng như vậy chẳng phải là vấn đề lại trở về điểm bắt đầu à? Chúng ta còn chưa biết rõ tại sao hung thủ lại làm như vậy?”

“Không… Không giống nhau!” Triệu Ngọc nói:, “Nếu biết cái giếng là được làm ra để chôn sống nạn nhân, vậy thì tính chất giết người của vụ án giếng nước này cũng sẽ càng thêm rõ ràng hơn”

“Đúng vậy!” Miêu Anh gật đầu: “Hung thủ khăng khăng làm như vậy, cũng không sợ phiền phức, nhất định phải chôn sống nạn nhân trong chiếc giếng kia, vì thế mà còn phải tự mình xây ra một cái giếng, hắn ta làm như vậy dường như chỉ có một nguyên nhân!”

“Nguyên nhân này chính là hiến tế!”

Triệu Ngọc rặn từng chữ nói ra đáp án, hai chữ “hiến tế” vừa được nói ra, trong văn phòng lập tức xuất hiện luồng khí lạnh khiến cho người ta run rẩy.

“Hiến… Hiến tế…” Bờ môi Tăng Khả cũng bắt đầu run rẩy: “Vì… Vì lý do gì mà phải hiến tế chứ?”

“Nếu như đoán không sai” Triệu Ngọc nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Đáp án chắc là ở ngay dưới sườn núi đó! Đây thật là… Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!”

“Tổ trưởng” Miêu Anh ý thức được tình thế quan trọng, lúc này liền thương lượng với Triệu Ngọc: “Lần này chúng ta có nên làm lớn mọi chuyện hay không?”

“Khoan hãy vội” Triệu Ngọc kìm nén sự kích động trong lòng, bình tĩnh nói: “Trước khi làm việc, chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho ổn thỏa.

“Như vậy đi, Tăng Khả…” Triệu Ngọc nói với Tăng Khả: “Cậu đi tìm chuyên gia địa chất, chuyên gia thực vật, thăm dò kỹ toàn bộ sườn núi kia, cho chúng ta một bản báo cáo chi tiết nhất!

“Xem nơi đó có thật sự xảy ra hiện tượng lở núi hay không, có thật đúng là có người từng trồng cây trên sườn núi hay không?”

“Vâng…” Tăng Khả gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy mơ hồ.

“Còn nữa…” Miêu Anh lấy ra sổ ghi chép của mình, vừa ghi chép vào sổ vừa nói: “Còn phải điều tra về tài liệu 30 năm trước, khi đó núi Đà còn thuộc về quản lý của Cục Lâm nghiệp Tây Hạ, nếu như xảy ra hiện tượng lở núi, có lẽ bọn họ sẽ có ghi chép. Những cây trên sườn núi kia cũng có thể là tổ chức của bọn họ trồng…” Sau khi viết xong, cô gật đầu với Triệu Ngọc: “Chuyện này để em xử lý!”

“Mặt khác” Triệu Ngọc chỉ vào tấm ảnh giếng nước nói: “Còn phải tìm Trương Bồi Bồi, để cô ta kiểm nghiệm một chút về thời gian xây dựng giếng nước, xem giếng nước được xây dựng từ khi nào? Chuyện này để tôi tự làm là được”

“Ồ… Cuối cùng em cũng hiểu rồi!” Tăng Khả trừng to mắt kích động nói: “Tổ trưởng, chị Miêu, có phải chúng ta… định đào núi không!?”

Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc nhìn nhau, không trả lời câu hỏi của Tăng Khả.

“Hiện giờ tôi đã hiểu ra…” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Tại sao hung thủ giết người xong lại không lấp đầy giếng rồi!”

“Có lẽ… Đây mới là mục đích thực sự của hắn ta sao?”

“Anh nói là hung thủ hy vọng…” Ánh mắt Miêu Anh trở nên u ám và thâm thúy: “Chúng ta… đào thứ ở dưới sườn núi ư? Phía dưới đó… Sẽ có thứ gì chứ?”

⚝ ✽ ⚝

Năm giờ chiều, trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt, nhóm người Triệu Ngọc đang sốt ruột chờ đợi một tin tức.

Từ Cục Cảnh sát Tần Sơn, học viện địa chất cùng nhiều ngành liên quan đã phái ra đội khảo sát liên hợp, tiến vào núi Đà đã lâu, bọn họ sử dụng máy thăm dò tiên tiến, dò xét triệt để mặt sườn núi chỗ vụ án giếng nước.

Nếu như dưới mặt sườn núi thật sự đang chôn giấu thứ gì, rất có thể sẽ kiểm tra đo lường ra được.

Trái lại, vẫn chưa cần thiết phải đào bới sườn núi.

“Tổ trưởng” Tăng Khả cầm một báo cáo nói với Triệu Ngọc: “Trạm bảo vệ rừng mời tới một vài chuyên gia có chuyên môn đến xem xét tình trạng của mặt sườn núi.

“Bọn họ có thể trăm phần trăm xác định ngọn núi quả thật đã từng xảy ra hiện tượng lở núi.

“Hơn nữa, bọn họ cũng trăm phần trăm xác định những cây đó đều là con người trồng”

“Đây là thói quen của những người đi trước của Cục Lâm nghiệp” Miêu Anh nói: “Vì để giảm thiểu thiên tai, bọn họ sẽ trồng cây ở nơi đã từng xảy ra hiện tượng lở núi.

“Nhưng mà bởi vì nguyên nhân thay đổi chế độ, bên Cục Lâm nghiệp Tây Hạ không thể tra được hồ sơ. Trước mắt vẫn còn chưa biết được thông tin cụ thể liên quan tới việc lở núi và trồng cây”

“Trương Bồi Bồi đã xét nghiệm được tuổi tác của chiếc giếng kia” Triệu Ngọc nói: “Chiếc giếng kia chắc được xây dựng từ năm sáu năm trước!”

“Vừa khớp với thời gian bị hại của nạn nhân đầu tiên!” Miêu Anh gật đầu: “Xem ra, chúng ta càng thêm xác định, người xây dựng giếng nước chính là hung thủ giết người rồi! Chỉ là không biết hung thủ có mấy người…”

“Cộc cộc cộc cộc…”

Miêu Anh vừa dứt lời, cửa văn phòng bỗng nhiên bị một người dùng sức đẩy ra, chỉ thấy Thôi Lệ Châu đã lâu không gặp đang xuất hiện ở cửa.

“Mọi người, tôi đã trở về rồi, ha ha ha…” Thôi Lệ Châu đặt bao lớn bao nhỏ đang cầm trong tay lên mặt bàn, sau đó nhảy nhót tưng bừng hô với mọi người: “Thế nào, có nhớ tôi không? Hả? A? A…”

Cho đến lúc này, cô ta mới phát hiện trong phòng thiếu mất hai người.

“Hả? anh Đào và chị Ngô đâu? Hai người này lại chạy đi đâu rồi?”

“Tiểu Thôi à, đừng vừa vào tới cửa thì đã ăn nói lung tung…” Tăng Khả vội vàng giải thích: “Hai người bọn họ không có gì đâu, vài ngày trước chị Ngô còn đi hẹn hò nữa đó!”

“Ha ha, đừng chỉ nói chuyện người khác, không phải anh và Trương Bồi Bồi cũng như hình với bóng sao” Thôi Lệ Châu cười nói: “Sếp và chị Miêu là một đôi, anh và Trương Bồi Bồi là một đôi, chờ đến khi anh Đào và chị Ngô thành đôi rồi thì chỉ còn lại một mình tôi cô đơn!”

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc nói: “Lúc đó tôi nhất định sẽ giới thiệu cho cô một người tốt, còn nhớ Vương Xán ở Diệu Danh không? Không phải trước đây hai người hay liếc mắt đưa tình à?”

“Tôi cũng đã hỏi rồi, Vương Xán vừa chia tay với bạn gái hiện tại, đây chính là cơ hội tốt cho cô chen chân vào đó!”

“Vương Xán?” Thôi Lệ Châu vò đầu: “Tại sao lại bỗng nhiên nhắc tới người này chứ? Đã không còn ấn tượng rồi! Ôi sếp ơi” Cô Thôi chu cái miệng nhỏ giận trách: “Bổn tiểu thư là loại người này à? Cái gì gọi là liếc mắt đưa tình? Cái gì gọi là chen chân?”

“Được rồi, tôi sai rồi, hay đổi thành lấm la lấm lét đi!” Triệu Ngọc cười xấu xa.

“Hừ, anh thật biết khen người” Thôi Lệ Châu miệt thị Triệu Ngọc, hung hăng nói: “Tôi thật sự là có lòng tốt nhưng không được báo đáp, lại còn dùng tiền mua cho anh nhiều đồ tốt như vậy!”

“Oa” Tăng Khả nhanh chóng chạy tới trước những bao lớn bao nhỏ đó nói: “Những thứ này là cho chúng tôi sao, có phần của tôi không?”

“Có, ai cũng đều có phần! Bổn tiểu thư không phải là quỷ hẹp hòi!”

“Đây đều là đặc sản của Bắc Thương, còn có mỹ phẩm nữa…” Nói xong, Thôi Lệ Châu cầm lấy một hộp mỹ phẩm đưa cho Tăng Khả: “Đi đưa cái này cho pháp y nữ thần của anh đi, bảo đảm sẽ thích…”

“Cảm ơn… Cảm ơn nha…” Tăng Khả vui vẻ mặt mày hớn hở.

“Sếp, chị Miêu” Thôi Lệ Châu lại cầm một túi quà tặng được đóng gói tinh xảo: “Tôi còn cố tình mua cho hai người bộ đồ đôi, trang phục rộng rãi, mặc vào vô cùng dễ chịu… Ầy…” Cô ta lấy quần áo ra nói với Miêu Anh: “Cho dù chị Miêu có đang mang thai cũng có thể mặc được!”

“…” Miêu Anh vò đầu, đỏ mặt.

“Được rồi, cô cũng thật là biết nói chuyện!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ.

“Đúng rồi, tôi nghe nói ở đây xảy ra vụ án vô cùng thú vị” Thôi Lệ Châu đặt quà tặng xuống, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính hỏi: “Thế nào rồi? Đại nhân chuyên phá những vụ án chưa giải quyết của chúng ta có phải đã giải quyết xong vụ án rồi không?”

“Ừm…”

Triệu Ngọc còn chưa kịp trả lời, Thôi Lệ Châu chợt nhìn thấy bảng trắng, liền dùng sức vỗ vào vai Triệu Ngọc, hưng phấn nói: “Nhìn xem, bảng trắng vẫn chưa được xóa đi! Có nghĩa là vụ án vẫn chưa kết thúc, tôi trở về vừa kịp lúc!”

Đinh đinh đinh…

Thôi Lệ Châu vừa dứt lời, điện thoại trong văn phòng bỗng nhiên vang lên, Tăng Khả nhanh chóng chạy ào tới nhận điện thoại.

“Vâng… Vâng… Vâng…”

Sau vài lần gật đầu trả lời, Tăng Khả lúc này mới đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Hai vị tổ trưởng, hai người đoán đúng rồi, dưới sườn núi ấy quả nhiên có gì đó” Tăng Khả bày ra vẻ mặt rối rắm nói: “Em nghĩ chúng ta có thể đào núi rồi!”

“Bà nội gấu nhà nó!” Những người khác còn chưa kịp phản ứng, thì Thôi Lệ Châu bỗng dưng nhảy lên, trừng to mắt nói: “Đào núi!? Mọi… Mọi người rốt cuộc đã gặp phải vụ án gì vậy?”