Chương 1741 Xứng đôi
Buổi chiều ngày hôm đó, trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt, Thôi Lệ Châu đang than phiền: “Tôi nghĩ là đến Tần Sơn có thể nếm thử các món ngon của nơi này, để cho sếp và chị Miêu chiêu đãi một chầu, giờ xong rồi… Lại còn phải đào núi! Thật sự là trăm năm khó gặp! Tiểu Tăng… Anh vừa mới nói” Cô ta vỗ vào vai của Tăng Khả: “Dưới sườn núi đó có gì vậy?”“Các chuyên gia không nói rõ, dù sao cũng là đồ vật vô cùng quý” Tăng Khả nói: “Trên báo cáo nói lượng đồng vị cacbon xuất hiện bất thường, phát hiện một lượng lớn hình ảnh cấu trúc thông thường, cùng với một lượng nhỏ các nguyên tố kim loại và một số thành phần phi tự nhiên khác…”
“Nghe không hiểu…” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Nhưng mà chúng ta thật sự cần phải đào cả núi lên không?”
“Ý khái quát của báo cáo chính là lần lở núi năm ấy có thể đã vùi lấp thứ gì đó” Tăng Khả giải thích: “Thứ này có thể có liên quan tới vụ án giếng nước!”
“Trời ạ” Thôi Lệ Châu trừng to mắt: “Nếu như là lở núi, phía dưới có thể nào là một thôn trang không?”
“Người của một thôn đều đã chết rồi, sau đó… Sau đó… Lở núi hay là do người làm, có người báo thù?”
“Trời… Lại thêm một người!” Miêu Anh bĩu môi, nháy mắt với Triệu Ngọc thì thào nói: “Thật không hổ danh là đồ đệ của đại thần thám Triệu nhà anh, sức tưởng tượng còn phong phú hơn cả anh!”
“Tiểu Thôi, cô cắn thuốc à? Tại sao lại hưng phấn như vậy?” Triệu Ngọc đặt tài liệu trong tay xuống, oán giận nói: “Cái gì mà thôn trang? Nơi đó là rừng nguyên thủy ít người lui tới, thôn trang từ đâu ra?”
“Ồ… Vậy thì cũng kỳ lạ” Thôi Lệ Châu tò mò: “Rốt cuộc là thứ gì chứ?”
“Sườn núi chỉ cao 125 mét, quy mô lở núi mặc dù không gọi là lớn, nhưng mà…” Miêu Anh khó xử nói: “Muốn đào bới cũng không phải dễ dàng!”
“Em nói rất có lý” Triệu Ngọc nói: “Mặc dù bên tỉnh Tây Hạ đã sắp xếp 100 quân binh cảnh sát vũ trang, nhưng mà… Chỉ dựa vào sức người, cũng giống như Ngu Công dời núi, không biết phải đào đến khi nào…”
“Thủ tục bên Cục Lâm nghiệp cũng cần phải có chút thời gian, trên sườn núi đều là cây, nếu như phải khai quật quy mô lớn thì nhất định phải được Cục Lâm nghiệp phê duyệt!” Tăng Khả nói.
“Không sao” Triệu Ngọc trả lời: “Tôi đã thương lượng với Sở trưởng Tiêu rồi, để Tổng cục Hình sự nói chuyện với bọn họ, chúng ta cứ làm việc của chúng ta. Nhưng mà… Hiện giờ vấn đề khó khăn lớn nhất chính là nhất định phải có máy đào, chỉ dựa vào sức người không phải sẽ mệt chết vài người à?”
“Chẳng những có máy đào” Miêu Anh nói: “Những cây cối đó cần dời trồng, cũng cần phải có những máy móc khác”
“Nhưng mấu chốt là…” Tưng Khả nói đúng trọng tâm vấn đề khó khăn: “Máy móc cỡ lớn vốn dĩ không thể vào được! Từ trạm bảo vệ rừng đến chỗ sườn núi có giếng nước, cách nhau cả vài khe núi, máy đào không thể qua được!”
“Nếu như… Nếu như vận chuyển bằng máy bay thì sao?” Triệu Ngọc đưa ra ý kiến: “Dùng máy bay trực thăng vận chuyển qua đó?”
“Em đã từng nghiên cứu phương án này” Miêu Anh trả lời: “Tổng thể mà nói không quá thực tế, máy đào cỡ nhỏ phổ thông có trọng lượng thực là 30 tấn, hiện tại máy bay trực thăng trong nước có thể vận chuyển được vật có sức nặng 30 tấn chỉ có quân đội mới có. Thủ tục phê duyệt này tương đối khó, hơn nữa giá thành khá cao, nếu bên trên mang ra so sánh, thì thà rằng phái thêm một nghìn người để đào núi, cũng sẽ không đồng ý!”
“Nhưng mà…” Tăng Khả nói: “Em đã nói chuyện với Cục Lâm nghiệp, trước mắt chỉ có một phương án có thể thực hiện, trên thị trường có bán một loại máy đào cỡ nhỏ trọng lượng từ 0,8 tấn đến 2,8 tấn, loại máy đào này có thể đi xuyên qua rừng nguyên thủy đến hiện trường đào bới.
“Nhưng mà làm như vậy sẽ xảy ra hai vấn đề, thứ nhất” Tăng Khả lấy ra một tấm bản đồ của rừng nguyên thủy chỉ vào bản đồ nói: “Bởi vì có khe núi, máy đào chỉ có thể đi vòng qua, mà còn đi từ bên Tần Sơn. Nếu như thuận lợi thì cần phải đi 120 cây số mới có thể đến được. Ở bên trong rừng nguyên thủy, đi 120 cây số cần ít nhất hai ngày!”
“Vậy vấn đề thứ hai thì sao?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Vấn đề thứ hai, chính là vấn đề về hiệu suất của công việc” Tăng Khả giải thích nói: “Máy đào nhỏ như vậy cho dù có tới được hiện trường, về mặt hiệu suất chắc chắn sẽ không thể nào bằng máy đào cỡ lớn, muốn đào xong một sườn núi của ngọn núi lớn như vậy, rõ ràng giống như muối bỏ biển. Những cây cối trong hiện trường đều cao mười mét trở lên, máy nhỏ như vậy cũng rất khó mà vận chuyển, đến lúc đó chỉ sợ là chỉ có tác dụng phụ mà thôi”
“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ thật lâu, cuối cùng gật đầu nói: “Mặc dù là như muối bỏ biển, nhưng mà có máy móc ở đây cũng có thể khích lệ sĩ khí mà! Tăng Khả, mau đi chuẩn bị đi! Phái thêm vài chiếc qua đó, có thể đào được bao nhiêu thì đào bấy nhiêu!”
“Được rồi, để em đi chuẩn bị” Tăng Khả trả lời.
“Nói như vậy thì càng kỳ lạ rồi…” Thôi Lệ Châu chớp mắt nói: “Đi vào đã khó khăn như vậy, thì phía dưới núi sẽ chôn thứ gì chứ?
“Lão đại đúng là may mắn mà, đi đến đâu cũng đều có vụ án lớn chưa được giải quyết!”
“Đi đi đi!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Có vụ án xảy ra mới đến tìm tôi có được không, nói tôi giống như sao chổi không bằng… Được rồi” Hắn đứng dậy, nói với mọi người: “Hôm nay chỉ tới đây thôi, mọi người đi nghỉ ngơi đi, ngày mai phải bắt đầu công việc!”
“Không được, không được…” Thôi Lệ Châu kéo tay của Triệu Ngọc, nũng nịu nói: “Vất vả lắm mới tới được địa bàn của anh và chị Miêu, mời tôi đi ăn khuya đi!”
“Cô nhóc này” Triệu Ngọc híp mắt: “Mới đến thì đã khiến tôi thấy đau đầu, còn muốn ăn khuya, nằm mơ đi, hừ!”
“Này, hơn một tháng không gặp rồi” Thôi Lệ Châu cười nói: “Mời em gái của anh đi ăn khuya quá đáng sao? Đúng không chị Miêu?”
“Đúng, không quá đáng, không quá đáng chút nào!” Miêu Anh mỉm cười vịn vào vai Thôi Lệ Châu: “Đi, hắn không mời thì chị đây mời, tôi dẫn cô đi ăn đồ ăn đường phố, ăn cho đã…”
“Ừm… Vẫn là chị Miêu thương em” Thôi Lệ Châu thỏa mãn bĩu đôi môi nhỏ, trừng mắt với Triệu Ngọc: “Không vô tình lạnh nhạt như ai đó…”
“…” Triệu Ngọc im lặng…
⚝ ✽ ⚝
Sau khi dẫn Thôi Lệ Châu đi ăn khuya xong, trở về phòng khách sạn thì đã mười giờ đêm.
Không còn gì nghi ngờ, quẻ văn sắp mở này cực kỳ quan trọng, nếu như không mở được quẻ “Cấn”, Triệu Ngọc coi như lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Cô nhóc này…” Miêu Anh mở bộ đồ đôi mà Thôi Lệ Châu tặng cho bọn họ, cười nói: “Bộ đồ này quá hoạt hình nhỉ? Nếu hai chúng ta mặc cái này ra ngoài, chẳng phải khiến người khác cười rụng răng sao!”
“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn chú khỉ miệng rộng trên bộ quần áo nói: “Chờ đi, chờ đến khi điều tra hồi ký giết người, anh nhất định phải tác hợp tên nhóc Vương Xán kia với Thôi Lệ Châu. Tiểu Thôi trước kia là kẻ trộm, Vương Xán là cảnh sát, cảnh sát phối với kẻ trộm, đúng là xứng đôi!”
“Xứng đôi gì chứ” Tiểu thư Miêu đặt quần áo xuống, cằn nhằn: “Không phải em cũng đính hôn với kẻ lưu manh sao? Nữ cảnh sát phối với lưu manh, có phải càng xứng hơn không?”
“Cảm ơn đã khen ngợi…” Mặt Triệu Ngọc không đỏ lên chút nào nói: “Em khen anh như vậy nữa, anh sẽ kiêu ngạo đó! Ai u, đệch…”
Ai ngờ, Triệu Ngọc đang đùa giỡn, thì bất ngờ hô lên một tiếng.
Hóa ra, lúc hắn đang nói chuyện với Miêu Anh, nhìn thấy 12 giờ đã qua, liền lập tức mở một quẻ mới.
Kết quả, quẻ văn bất ngờ hiện ra hai chữ lớn… “Cấn Khôn”!!!