← Quay lại trang sách

Chương 1746 Tìm kiếm thân phận

Hai ngày sau đó tại thành phố Chương Trạch tỉnh Tây HạTriệu Ngọc lái chiếc Land Rover của Miêu Anh đi vào nội thành, đi về hướng nhà trẻ nổi tiếng tại địa phương dưới sự trợ giúp của định vị dẫn đường…

Từ Tần Sơn tới Chương Trạch, khoảng cách thẳng chỉ có 200 cây số, bởi vì ở giữa có xây khu bảo tồn thiên nhiên, cho nên chỉ có thể từ đường cao tốc đi vòng qua, đi thêm 100 cây số mới có thể đến được.

Lúc đầu, Cục Cảnh sát dự định sử dụng máy bay trực thăng đưa Triệu Ngọc và Miêu Anh qua đó, nhưng Triệu Ngọc cuối cùng quyết định tự mình lái xe đi.

Bởi vì, bọn họ chẳng những muốn ở thành phố Chương Trạch tìm kiếm người tình nghi, mà còn muốn đi tới bên Mông Hương, cho nên tự mình lái xe sẽ thuận tiện hơn.

“Nhìn xem… Bên Tiểu Thôi dường như cũng không dễ tìm cho lắm…” Giờ phút này, Miêu Anh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, vừa nói với Triệu Ngọc: “Trang trại nuôi bò mà Tề Mộc Cách đã từng làm việc đã đóng cửa từ cuối thập niên 90 rồi!

“Ông chủ lúc đó đã không còn sống nữa, bởi vì năm ấy sản nghiệp vẫn chưa hoàn thiện, thông tin lưu lại cũng rất ít. Nếu như Tiểu Thôi muốn tìm được nhân viên đã từng làm việc ở đó, chỉ có thể đi nghe ngóng từng người một!”

“Không sao, Tiểu Thôi nhất định có thể làm được!” Triệu Ngọc yên tâm nói: “Cô ta thích hợp làm việc này nhất!”

“Nói thật” Miêu Anh nói: “Mặc dù huyện Phú An có trụ sở chính của sữa Hương Nguyên, kinh tế phát triển rất nhanh, những trình độ phá án của bên đó lại cực kỳ có hạn. Em lo lắng những nhân viên cảnh sát hỗ trợ cho Tiểu Thôi không giúp được gì. Hay là… phái Trương Cảnh Phong qua đó làm trợ lý cho Tiểu Thôi đi! Dù sao lão Trương cũng là cao thủ tìm người…”

“Ừm, ý kiến này không tệ, vẫn là em suy nghĩ thấu đáo” Triệu Ngọc gật đầu: “Đợi sau khi chúng ta tìm được Phạm Đức Hoa này, anh sẽ gọi điện thoại cho lão Trương”

“Ha ha… Cũng không biết ai đặt cho cái tên này” Triệu Ngọc cười nói: “Cứ phải gọi là ‘Đức Hoa’ gì, đâu phải là họ Lưu…”

Hóa ra, mục đích đích thân đến thành phố Chương Trạch lần này của Triệu Ngọc và Miêu Anh là để tìm người tên là Phạm Đức Hoa này.

Bởi vì một ngày trước, pháp y Trương đã lấy được ADN của ba bộ hài cốt kia, thế nhưng sau khi tiến hành so sánh với tất cả kho số liệu lại không phát hiện ra người trùng khớp.

Điều này có nghĩa là không có người nào báo mất tích về ba thi thể kia.

Nhưng loại chuyện này tất nhiên không làm khó được cảnh sát, các nhân viên “thối nhi cầu kỳ thứ*”, lại so sánh gần với ADN trong kho dữ liệu.

* Mang nghĩa không đạt được lợi ích cao nhất ban đầu thì cũng phải đạt được lợi ích tương đối.

Lần này cuối cùng cũng có phát hiện.

Bọn họ tìm được một ADN khá giống với số liệu mục tiêu từ trong hồ sơ, sau khi kiểm chứng, người có ADN này tương đối gần với ADN của một người bị hại, chắc là họ hàng gần với người bị hại.

Người này tên là Phạm Đức Hoa, là người của huyện Chương Trạch tỉnh Tây Hạ, năm nay 57 tuổi.

Mấy năm trước, người này vì từng tham gia vào một vụ trộm cướp mà bị phán tội, nhưng bởi vì mức xử phạt hơi nhẹ, cuối cùng được phán hoãn thi hành án, được thoát khỏi cảnh ngục tù.

Cảnh sát dựa vào án cũ đã lưu lại mới có thể điều tra được ADN của ông ta.

Thông qua điều tra, Phạm Đức Hoa bây giờ đang làm bảo vệ tại một nhà trẻ, Triệu Ngọc và Miêu Anh đang đi tới gặp ông ta.

Nhà trẻ này khá nổi tiếng tại thành phố Chương Trạch, Triệu Ngọc rất nhanh đã lái đến trước cổng.

Trùng hợp là xe ô tô của bọn họ còn chưa dừng lại thì từ trong nhà trẻ đã có một bảo vệ chạy ra, dùng tiếng địa phương hét về phía bọn họ: “Các người làm gì vậy, nơi này không cho phép dừng xe, sắp tới giờ tan học rồi! Mau tránh ra, tránh ra đi…”

Nhìn thấy bảo vệ xua tay với bọn họ, Miêu Anh lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh của Phạm Đức Hoa, tấm ảnh giống hệt với ông bảo vệ này.

“Phạm Đức Hoa!” Triệu Ngọc lấy thẻ cảnh sát ra cho ông ta nhìn rồi nói: “Chúng tôi là cảnh sát! Cố tình đến đây tìm ông!”

“Không xong rồi!” Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc là cảnh sát, Phạm Đức Hoa nhất thời ủ rũ, nhanh chóng chạy tới trước xe, nói với Triệu Ngọc: “Đồng chí cảnh sát, cậu làm ơn đi, tôi… Tôi vất vả lắm mới tìm được công việc này, người trong nhà trẻ đều không biết chuyện của tôi, các cậu… Các cậu tuyệt đối đừng nói chuyện của tôi ra có được hay không…”

“Tôi van xin các cậu đó…”

Nhìn thấy tình huống này, Triệu Ngọc và Miêu Anh hài lòng gật đầu…

Mười lăm phút sau, Phạm Đức Hoa ngồi trong xe Land Rover, Triệu Ngọc lái xe đến công viên nhỏ gần nhà trẻ.

Công viên vào lúc 11 giờ vô cùng yên tĩnh, là thời gian tốt để nói chuyện.

“Ông không cần căng thẳng” Miêu Anh nói với Phạm Đức Hoa: “Lần này chúng tôi đến không phải vì ông, mà là cần ông giúp chúng tôi cung cấp một số thông tin…”

Thế là Miêu Anh giải thích sơ chuyện về xương trắng cho Phạm Đức Hoa nghe, muốn ông ta cung cấp một số tình báo cho cảnh sát.

“Người kia chắc là anh em họ hàng với ông, thậm chí là quan hệ anh em chú bác” Triệu Ngọc nói: “Nếu bây giờ còn sống, ít nhất cũng hơn 80 tuổi, lớn hơn ông 20 tuổi, chắc là có ấn tượng phải không?”

“Còn nữa” Miêu Anh bổ sung thêm: “Người này đã mất tích từ đầu thập niên 90!”

“À… À… Chậc chậc…” Phạm Đức Hoa xoa đầu, thời tiết cũng không quá nóng bức, nhưng trên trán ông ta vẫn túa ra mồ hôi. Ông ta lẩm bẩm vài phút rồi mới lên tiếng: “Tôi là người nhỏ nhất trong thế hệ của chúng tôi, các chú bác anh em cùng thế hệ đều hơn tôi tầm mười mấy hai mươi mấy tuổi, thậm chí…”

“Thậm chí ngay cả người có vai vế nhỏ hơn, cũng có rất nhiều người hơn tôi vài tuổi!”

“Nói vào vấn đề chính đi” Triệu Ngọc nói: “Rốt cuộc có người này hay không?”

“Ừm… À…” Phạm Đức Hoa khó xử nói: “Nhà họ Phạm chúng tôi ở Chương Trạch là một đại gia tộc đó! Các anh em chú bác của tôi phải có tới mười mấy người, tất cả đều rải rác trên từng địa phương của Chương Trạch… Chuyện này… Thật sự là làm khó tôi rồi…”

Ting ting… Ting ting…

Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động của Miêu Anh vang lên, cô nhanh chóng mở xem tin nhắn, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, vội hỏi Phạm Đứa Hoa: “Người anh em chú bác của ông, cùng cháu của ông ta và con dâu của ông ta cùng mất tích, vậy thì… Chắc là ông có chút ấn tượng rồi chứ?”

“Hả? Cháu trai? Con dâu?” Phạm Đức Hoa hơi mơ hồ…

Triệu Ngọc cầm lấy điện thoại của Miêu Anh, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn vừa rồi là do Trương Bồi Bồi gửi tới.

Thông qua giám định, bọn họ đã tìm ra quan hệ của ba bộ hài cốt, một bộ hài cốt là quan hệ mẹ con, một bộ là ông cháu!

Mà ADN của người ông gần giống nhất với Phạm Đức Hoa, chắc là anh em chú bác của ông ta.

“Việc này… Như vậy đi…” Phạm Đức Hoa suy nghĩ mãi cuối cùng cũng nghĩ ra một ý kiến: “Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi những người anh của tôi… Xem thử bọn họ có biết hay không? Thật sự hơi kỳ lạ, mất tích thì sao còn dẫn theo con dâu và cháu trai cùng mất tích chứ? Cháu trai và con dâu sao đây chứ?”

“Ông đừng phí lời!” Triệu Ngọc quát to: “Nhanh chóng gọi điện thoại đi!”

Cứ như vậy, Phạm Đức Hoa ngồi trên xe, bắt đầu gọi điện thoại cho từng người thân của mình. Vì để cho hai người Triệu Ngọc có thể nghe rõ, ông ta còn cố ý bật loa ngoài.

“Anh, tôi hỏi anh một chuyện…” Phạm Đức Hoa gọi điện thoại cho người anh thứ nhất của mình.

Kết quả, câu trả lời của người anh nhất thời khiến cho mọi người không biết nên khóc hay nên cười.

“Có đó có đó” Người anh của ông ta nói: “Chúng ta có ông Ba bị mất tích, cả gia đình đều mất tích, nghe nói là bị bọn Nhật Bản bắt đi rồi… Không phải năm ba tám, thì là năm ba chín…”

⚝ ✽ ⚝

“Anh không nhớ rõ là có không…” Một người anh khác của Phạm Đức Hoa nói: “Em hỏi bác đi, có thể ở bên Mộ Tư Doanh và Lữ Gia Mộ có người bị mất tích đó?”

⚝ ✽ ⚝

“Chuyện gì chứ? Mất tích!?” Bác của Phạm Đức Hoa nói: “Hình như… Bên bác cả của con có con trai từng mất tích, ở bên Xuyên Tây, nhưng mà nghe nói sau đó đã tìm lại được rồi…”

⚝ ✽ ⚝

Cứ như vậy, người thân của Phạm Đức Hoa người nói đông người nói tây, sau khi hỏi thăm xong một vòng mà vẫn không có người nào biết được chuyện này.

Lần này, Triệu Ngọc và Miêu Anh đã hơi không chịu nổi, Triệu Ngọc mắng: “Bà nội gấu nhà nó, cho dù là nhiều người nhưng dù sao cũng là anh em chú bác, sao có thể không tìm ra được chứ? Như vậy đi, nếu ông không tìm ra được, ông đây sẽ đi điều tra gia phả nhà ông, tôi không tin là không tìm được…”

“Chờ một chút, chờ một chút” Bỗng nhiên Phạm Đức Hoa dường như nhớ ra điều gì, vội cầm điện thoại lên nói: “Tôi biết một người có thể sẽ biết chuyện, chi bằng… hỏi bà ấy thử!”