Chương 1747 Con trai
“Có, có” Trong điện thoại của Phạm Đức Hoa bất ngờ vang lên giọng nói của người phụ nữ vùng Xuyên Tây: “Cái ông quỷ này, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không có ấn tượng à…”“Tôi biết cái rắm” Phạm Đức Hoa thúc giục nói: “Bà mau nói đi, rốt cuộc là nhà ai có người bị mất tích?”
Hóa ra, người phụ nữ này chính là vợ cũ của Phạm Đức Hoa, đã ly hôn với Phạm Đức Hoa nhiều năm nay.
Tuy mặc dù chỉ là người ngoài cuộc, nhưng người này lại là một bà tám siêu cấp, tất cả tin tức của người thân bạn bè không có gì là bà ta không biết.
Cho nên Phạm Đức Hoa thật sự không còn cách, đành phải gọi điện thoại cho bà ta.
Thật sự không ngờ rằng vừa mới nói ra thì vợ cũ của ông ta đã đưa ra đáp án.
“Gấp gáp gì chứ, chuyện của con vẫn còn chưa tính xong với ông đâu đó!” Người phụ nữ oán giận nói: “Hôm nay nó không thể đi con đường chân chính, tất cả đều là do ông nhà dột từ nóc dột xuống…”
“Nhanh lên đi bà, tôi thật sự có việc quan trọng, bà mau nói đi…” Phạm Đức Hoa gấp đến độ mặt đỏ lên, sau đó liền gấp gáp nói một tràng tiếng địa phương, ngay cả Triệu Ngọc cũng không nghe hiểu.
“Được được được, tôi nói, tôi nói…” Vợ cũ của Phạm Đức Hoa chịu thua ông ta, cuối cùng cũng tức giận nói: “Ông quên là ở bên huyện Lạc Long kia, ông có anh em chú bác cả nhà đều bị mất tích à?”
“Lạc Long? Ai vậy?” Phạm Đức Hoa vẫn không nhớ ra.
“Trời ạ… Tôi nói cho ông biết…” Người phụ nữ tăng tốc độ lải nhải: “Nhà bác cả của ông có người anh hai, khi còn nhỏ đã làm con nuôi cho bác hai bên ông ba nhà ông, mặc dù đều là họ Phạm, nhưng đã không tính là anh em chú bác ruột của ông rồi, ông có biết không?”
⚝ ✽ ⚝
Sau một loạt các câu nói này, Triệu Ngọc, Miêu Anh và cả Phạm Đức Hoa đều nhìn nhau, lặng ngắt như tờ.
“Ôi, chắc là ông quên rồi” Người phụ nữ tiếp tục nói: “Bác cả ruột của ông năm đó đi Xuyên Tây làm ăn, vì để cho nhà còn gốc rễ, cho nên mới để một đứa con của ông ta làm con nuôi cho bác hai không có con của bên ông ba nhà ông đó! Năm ấy khi hai chúng ta kết hôn, nhà ông ta còn tới để tặng lễ đó! Hình như là một cây cải trắng. Ông ta lớn hơn ông tầm 20 tuổi, con trai của ông ta cũng không nhỏ hơn ông là bao…”
Con trai…
Triệu Ngọc nhanh chóng lý giải được lời nói của vợ cũ Phạm Đức Hoa, mặc dù nghe có chút nói nhăng nói cuội, nhưng hắn cảm giác được mình đã đến gần điểm cuối cùng.
“Vậy thì bà nói thêm tại sao nhà ông ta đều mất tích vậy?” Phạm Đức Hoa thúc giục hỏi.
“Cũng không tính là mất tích, tôi nghe nói…” Người phụ nữ nói: “Là bởi vì trốn nợ, nên cả nhà dọn đi rồi, chạy rồi!”
“Chạy rồi?” Phạm Đức Hoa hơi mơ hồ: “Vậy tại sao bà lại biết là ông ta?”
“Chắc chắn là ông ta” Người phụ nữ giải thích: “Thứ nhất, ông ta là anh em chú bác của ông đúng không? Thứ hai, cả nhà của ông ta đã biến mất rồi, trong đó có con trai, con dâu và cháu trai; còn nữa, không phải ông hỏi là mất tích từ thập niên 90 à? Cả nhà bọn họ dọn đi từ năm 92, năm đó tôi đi tới Lạc Long để tham gia đám tang của bác ba của ông, nghe được rõ ràng từng chữ đó…”
“Vậy… Vậy… Trốn nợ… Không giống với mất tích?” Phạm Đức Hoa suy nghĩ rồi nói.
“Ai ui, cái tên đần độn nhà ông” Người phụ nữ mắng: “Ông đã từng thấy người trốn nợ 30 năm chưa? Nói cho ông biết, từ năm 92 trở đi, cả nhà bọn họ chưa một lần xuất hiện, như vậy còn không phải là mất tích à?”
“Vậy… Vậy…” Dưới sự gợi ý của Triệu Ngọc, Phạm Đức Hoa hỏi: “Bà có biết bọn họ tên gì, sống ở đâu của Lạc Long không?”
“Hỏi anh Đức Vĩ nhà bác hai của ông đi” Người phụ nữ nói: “Chắc là ông ta biết, năm đó nhà ông ta là hàng xóm với nhà này…”
“Ồ… Anh Đức Vĩ à…” Phạm Đức Hoa che mặt: “Tôi còn nợ anh ta ba nghìn tệ đó…”
Sau đó, vợ cũ của Phạm Đức Hoa lại quở trách Phạm Đức Hoa một trận rồi mới cúp điện thoại.
“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Ông mau gọi điện thoại cho hiệu trưởng của ông đi, xin phép nghỉ, cùng chúng tôi đi một chuyến đến huyện Lạc Long, đi tìm anh Đức Vĩ của ông…”
“Hả? Tôi cũng phải đi à?” Phạm Đức Hoa khó xử: “Tôi không hề nói láo, thật sự tôi đang nợ tiền…”
“Được rồi” Miêu Anh suy nghĩ một chút, cho rằng Phạm Đức Hoa cũng không hiểu chuyện này lắm, đi theo cũng không có tác dụng gì, bấy giờ mới nói: “Đưa địa chỉ và số điện thoại của anh Đức Vĩ của ông cho chúng tôi, để chúng tôi tự đi hỏi!”
Miêu Anh đề nghị, Phạm Đức Hoa tất nhiên cầu được ước thấy, liền đưa địa chỉ cụ thể và số điện thoại cho hai người, rồi nhanh chóng vui vẻ bước xuống xe.
Triệu Ngọc thì điều chỉnh định vị chỉ đường, nổ máy và đi thẳng đến huyện Lạc Long.
“Như vậy tất cả đều khớp nhau rồi!” Sau khi lên đường, Miêu Anh nói: “Huyện Lạc Long là huyện thành gần với núi Đà nhất, xem ra hung thủ chắc là người huyện Lạc Long, điều này khớp với suy đoán ban đầu của chúng ta. Chỉ có điều, không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đi xa đến như vậy!”
“Bởi vì trốn nợ mà mất tích…” Triệu Ngọc nói: “Mà nhóm người Ba Hồng Tuyết đều là tay đấm lăn lộn trong giới giang hồ, quan hệ của hai bên cũng gần như đã được sáng tỏ!”
“Đúng” Miêu Anh nói: “Ông dẫn theo con trai, cháu trai và con dâu dọn nhà, hiện tại chúng ta đã phát hiện ra hài cốt của ông, cháu trai và con dâu, vậy thì… Đứa con trai còn lại kia hiển nhiên chính là kẻ tình nghi lớn nhất!”
“Đúng vậy, cả nhà ba người chết thảm tại miếu thần Núi, đứa con trai này tất nhiên là lòng đầy hận thù! Ôi…” Triệu Ngọc than thở nói: “Xem ra cuối cùng anh cũng có thể đi tới Diệu Danh tham gia vào vụ án hồi ký giết người rồi!”
“Đừng có vui mừng quá sớm, Triệu đại thần thám của em” Miêu Anh nói: “Đừng quên nạn nhân cuối cùng của vụ án giếng nước này đã chết được ba năm, thời gian ba năm đã đủ để hung thủ cao chạy xa bay rồi! Cho dù chúng ta điều tra ra được thân phận của hắn ta, cũng chưa chắc có thể bắt được”
“Không sao” Triệu Ngọc lạnh nhạt nói: “Chỉ cần có thể xác định được thân phận của hắn ta, hạ lệnh truy nã, thì không còn chuyện của anh nữa rồi! Nhiệm vụ của anh, chỉ là điều tra ra chân tướng mà thôi! Miêu Miêu à…” Triệu Ngọc có vẻ hưng phấn nói: “Hôm qua Vương Xán gọi điện cho anh, cậu ta nói cậu ta nghi ngờ hồi ký giết người còn có nguyên nhân khác!”
“Thật sao?” Câu nói này lập tức khiến Miêu Anh cảm thấy hứng thú: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì Vương Xán đã từng hỏi qua bạn bè thân thiết của người tình nghi Nông Chí Phát, những người này đều có ấn tượng không tốt đối với Nông Chí Phát, đều là thái độ như dễ xúc động, dễ giận, lỗ mãng. Mà tất cả vụ án trong hồi ký đều tinh tế, cho thấy hung thủ là một người vô cùng cẩn thận, giữa hai người này rõ ràng có sự khác biệt. Còn nhớ rõ vụ án video giết người không?” Triệu Ngọc nói: “Lúc trước khi chúng ta xếp Khang Tử Thanh vào đối tượng tình nghi, có phải cũng gặp phải vấn đề này không? Cuối cùng như thế nào? Có phải đã chứng minh được Khang Tử Thanh không phải là hung thủ của vụ án video giết người?”
“Thế nhưng, dường như không giống nhau lắm?” Miêu Anh nói: “Vụ án trong hồi ký giết người mặc dù tương tự vụ án video giết người, nhưng thủ đoạn gây án càng hung bạo hơn! Điều này cho thấy hung thủ có tâm trạng vô cùng tiêu cực và trạng thái tinh thần không ổn định, khi so với mô tả của Vân Đóa Nhi thì hoàn toàn khác biệt!”
“Không” Triệu Ngọc nói: “Giết chết mười ba người, vậy mà mỗi một lần đều có thể bỏ trốn, người này rất có thủ đoạn! Anh nhất định phải qua đó điều tra thật kỹ, xem thử có phải thật sự có ẩn giấu gì bên trong hay không!”
Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động của Miêu Anh vang lên, là Tăng Khả gọi điện thoại đến cho cô: “Tổ phó Miêu, em vừa mới nhận được tin tức từ trạm bảo vệ rừng, bọn họ tìm được một cán bộ đã về hưu tại Cục Lâm nghiệp ở tỉnh Tây Hạ!” Tăng Khả hưng phấn nói: “Cán bộ này có thể chứng minh trên sườn núi nơi vụ án giếng nước, đúng thật là trước kia từng có một tòa miếu thần Núi! Ông ta cũng có thể chứng thực miếu thần Núi bị hủy hoại bởi một cơn lũ vào năm 1992. Những cây cối sau này trên sườn núi đều là do ông ta phái người trồng!”
“Được rồi” Triệu Ngọc vỗ tay nói: “Lần này không chạy thoát được rồi! Cơn lũ năm 1992, ba người chết trong miếu thần Núi cũng mất tích vào năm 1992! Hoàn toàn trùng khớp! Tiếp theo đây, để anh xem thử hung thủ kia… Rốt cuộc là thần thánh phương nào!”