Chương 1748 Kẻ tình nghi
Anh Đức Vĩ mà Phạm Đức Hoa nhắc đến đã là một ông cụ hơn 70 tuổiKhi Triệu Ngọc và Miêu Anh tìm được ông ta trong một khu chung cư nào đó trong huyện Lạc Long, thì lúc đó ông ta đang đánh mạt chược trong câu lạc bộ ở khu chung cư.
Vì tránh những phiền toái không cần thiết, hai người Triệu Ngọc mới đầu cũng không để lộ thân phận, mà là mượn cái cớ để gọi Phạm Đức Vĩ ra, sau đó mới nói rõ mọi chuyện với ông ta.
Kết quả, quả nhiên giống như vợ cũ của Phạm Đức Hoa đã nói, anh Đức Vĩ này còn có ấn tượng với chuyện năm đó, lúc này mới nói với hai người: “Đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy! Người mà các cậu nói đến chắc là anh em chú bác – con của bác cả nhà tôi” Phạm Đức Vĩ mặc dù đã có tuổi, nhưng vẫn có thể nói tiếng phổ thông rất tốt: “Nhưng mà khi còn bé đã làm con nuôi của một ông chú họ của tôi, lại thêm cả nhà bác cả đã đi Xuyên Tây, cho nên quan hệ của chúng tôi cũng trở nên xa lạ! Có điều, chúng tôi vẫn ở gần nhau, tính tình ông ta rất tốt, gọi… gọi… Chắc gọi là Phạm Đức Minh! Nếu như bây giờ còn sống…” Ông ta bấm ngón tay tính toán: “Không phải đã hơn 80 tuổi rồi à?”
Phạm Đức Minh…
Miêu Anh lập tức gửi cái tên này cho Tăng Khả, để cậu ta điều tra thông tin của người này.
“Vậy ông nói xem” Triệu Ngọc hỏi: “Năm 92 cả nhà Phạm Đức Minh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“À… Là như vậy” Phạm Đức Vĩ cẩn thận nhớ lại rồi nói: “Nguyên nhân chắc là con trai của Phạm Đức Minh, thế hệ tiếp theo của chúng tôi trong tên đều có chữ ‘Chấn’, con của ông ta gọi là gì nhỉ?”
“Phạm… Phạm Chấn Giang… Phạm Chấn Quốc, hay là Phạm Chấn Bằng nhỉ? Có thể là Chấn Quốc?”
“Thời gian quá lâu rồi, không nhớ rõ lắm, dù sao… Vào thập niên 80, con của ông ta từng có thời gian oai phong, kiếm được rất nhiều tiền ở bên ngoài, trong nhà còn mua được một chiếc xe TR – 125, thật là ghen tỵ chết đi được!”
“Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, Phạm Chấn Quốc này không biết có phải đã đắc tội với ai, hay là thiếu nợ, sau đó đột nhiên dọn đi… Về việc dọn đi đâu thì tôi cũng không biết! Cho tới hôm nay vẫn không thấy về, đồng chí cảnh sát…” Phạm Đức Vĩ tò mò hỏi một câu: “Có phải các cậu đã tìm được ông ta rồi không? Hay là… Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thời điểm ông ta mất tích là năm nào?” Triệu Ngọc hỏi: “Người đi cùng gồm có những ai?”
“Là mùa hè năm 92, năm đó sông Dương xảy ra trận lũ lụt, tôi nhớ rất rõ!” Phạm Đức Vĩ không suy nghĩ mà nói: “Còn người nhà của ông ta, Phạm Đức Minh tính là một người, sau đó là cả nhà con trai ông ta, tất cả là bốn người!”
“Đúng rồi” Ông ta nhớ được điều gì đó lại nói: “Lúc ấy bọn họ đi rất gấp, có nhiều đồ trong nhà cũng không mang đi!”
“Vợ của Phạm Đức Minh thì sao?” Miêu Anh hỏi.
“À, chị dâu của tôi chết sớm, khi bọn họ đi thì đã không còn ở trên thế gian từ lâu rồi” Phạm Đức Vĩ duỗi ngón tay: “Trong nhà chỉ có Phạm Đức Minh, con trai của ông ta Phạm Chấn Quốc, con dâu tên Quyên gì đó và cháu nội của ông ta!”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Căn nhà có còn hay không?”
“Đã sớm không còn rồi!” Phạm Đức Vĩ nói: “Bọn họ mới dọn đi không lâu, căn nhà đã bị bọn trộm vào, đồ vật gì cũng đều bị đập bể! Sau đó do phá dỡ mà không tìm được người, bên đại đội đã từng đi tìm một khoảng thời gian, nhưng sau đó không tìm được liền phá dỡ trước! Hiện tại à… Đại đội cũng không còn, cho dù họ có trở về, thì căn nhà kia chắc chắn cũng không tìm về được nữa…”
Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc nhìn nhau, hiển nhiên là bọn họ đã tìm đúng người rồi, con trai của Phạm Đức Minh rất có khả năng chính là hung thủ của vụ án giếng nước!
“Vậy…” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi hỏi Phạm Đức Vĩ: “Ông còn nhớ con trai của Phạm Đức Minh làm công việc gì không?”
“Việc này… À…” Phạm Đức Vĩ vỗ nhẹ vào trán, cố gắng nhớ lại một hồi lâu rồi nói: “Hình như… Hình như là làm ăn lớn bên Mông Hương, là nuôi bò hay là bán sữa gì đó… Tôi cũng không nhớ rõ!”
Wow…
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc và Miêu Anh đồng thời phát ra tiếng kinh ngạc.
Như vậy tất cả các thông tin đều đã trùng khớp, dường như bọn họ đã có thể xác định được con trai của Phạm Đức Minh, chính là hung thủ mà bọn họ muốn tìm.
“Ông cụ” Miêu Anh vội hỏi: “Ông nói về con trai của Phạm Đức Minh một cách cụ thể đi, năm mất tích hắn ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ừm… Hình như là hai lăm hai sáu gì đó?” Phạm Đức Vĩ tính toán một hồi rồi nói: “Hiện tại cũng phải là người hơn năm mươi tuổi rồi!”
Ồ…
Người hơn năm mươi tuổi vẫn còn thực lực nhất định để gây án.
“Vậy thì… Ông còn có ảnh của hắn ta không?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Không có, mặc dù Phạm Đức Minh là anh em chú bác của tôi, nhưng mà… bình thường tiếp xúc cũng không nhiều!” Phạm Đức Vĩ trả lời.
“Vậy thì…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Nhà hắn ta còn có người thân nào không? Kiểu tương đối thân cận?”
“Không có, không có…” Phạm Đức Vĩ lắc đầu nói: “Nếu có người thân nhiều thì cần gì nhận con nuôi?”
Cũng đúng…
Triệu Ngọc thừa nhận, nếu như còn có người nhớ đến cả nhà Phạm Đức Minh, vậy thì sớm đã có người báo án mất tích rồi.
“Thế nhưng mà…” Miêu Anh hỏi: “Con dâu của Phạm Đức Minh thì sao? Nhà mẹ đẻ cũng không có ai tìm kiếm à?”
“Ai u, việc này cô làm khó tôi rồi” Phạm Đức Vĩ xua tay: “Tôi và Phạm Đức Minh có thể coi như là hơi thân, nhưng mà đối với con trai và con dâu của ông ta, tôi thật sự không biết nhiều…”
“Nếu đã như vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Ông có từng nghe nói có người gần đây nhìn thấy con trai của Phạm Đức Minh không?”
“Cậu lại làm khó tôi rồi” Phạm Đức Vĩ bất đắc dĩ cười nói: “Gần 30 năm rồi, cho dù bây giờ con trai của Phạm Đức Minh đứng trước mặt tôi, tôi cũng chưa chắc đã có thể nhận ra!”
“Được rồi!” Triệu Ngọc nói: “Nếu đã như vậy, thì chúng tôi hỏi tới đây thôi!” Nói xong, hắn đưa cho ông cụ tấm danh thiếp nói: “Ông nè, khi trở về ông hỏi thử bạn bè người thân của ông, nếu như có thể tìm được tin tức về con trai Phạm Đức Minh, nhất định nhớ phải nói cho chúng tôi biết! Chuyện này vô cùng quan trọng đó có biết không?”
“Được, được…” Phạm Đức Vĩ cất danh thiếp của Triệu Ngọc vào túi, sau đó đốt một điếu xì gà, lại đi vào phòng đánh mạt chược.
“Đã điều tra được tin tức rồi” Miêu Anh lập tức đưa tin tức trên di động cho Triệu Ngọc xem: “Người này tên là Phạm Chấn Quốc, nhưng mà tin tức trong hồ sơ tất cả đều là từ năm 92 về trước”
“Điều này nói rõ…” Triệu Ngọc nói: “Người này đã thay đổi thân phận!”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nhìn vào tấm ảnh trong điện thoại di động, nhưng bởi vì đã rất lâu rồi, nên hình ảnh vô cùng mờ ảo, chỉ có thể nhìn ra được Phạm Chấn Quốc có khuôn mặt tương đối thon gầy, có râu quai nón.
“Em sẽ thông báo với đồn cảnh sát Lạc Long và cảnh sát Chương Trạch, để bọn họ toàn lực truy nã kẻ tình nghi!” Miêu Anh nói.
“Tốt nhất là…” Triệu Ngọc nói: “Để chuyên gia bên chúng ta phác họa hình ảnh hiện tại của Phạm Chấn Quốc! Hay là… Thân phận thay đổi, cả hình dạng bên ngoài cũng thay đổi rồi, nếu muốn bắt được cũng không dễ!”
“Ừm…” Miêu Anh gật đầu: “Giao cho em đi, để em đi gọi điện thoại! Vậy thì… Hai chúng ta thì sao? Ở lại nơi này đợi công việc bắt người à?”
“Không!” Triệu Ngọc quả quyết nói: “Phạm Chấn Quốc đã báo thù, khả năng ở lại Lạc Long không lớn!”
“Vậy…”
“Chúng ta đi Phú An!” Triệu Ngọc nói: “Còn nhớ Phạm Đức Vĩ đã nói Phạm Chấn Quốc có khả năng là dựa vào việc nuôi bò mà phát tài không?”
“A, ý anh nói là…” Miêu Anh nói: “Trang trại nuôi bò chính là mấu chốt của vụ án giếng nước! Dù sao bốn nạn nhân của vụ án giếng nước, có ba người đã có liên quan tới trang trại nuôi bò rồi?”
“Đúng!” Triệu Ngọc nói: “Muốn bắt được Phạm Chấn Quốc, nắm được hướng đi của hắn ta, chúng ta phải làm rõ ràng sự việc từ đầu đến cuối! Xem thử năm đó rốt cuộc hắn ta đã gặp phải chuyện gì!?”