← Quay lại trang sách

Chương 1749 Người biết chuyện

Sau khi Triệu Ngọc và Miêu Anh đã làm xong nhiệm vụ điều tra tại thành phố Chương Trạch và huyện Lạc Long, thì trời chẳng những đã tối, mà trong núi cũng bắt đầu đổ cơn mưa nhỏ tí táchNhưng mà Triệu Ngọc và Miêu Anh vẫn không lo cơm nước và nghỉ ngơi, mà tiếp tục lái xe đi về đường cao tốc đi Mông Hương.

Không biết do đường đi hoang vắng, hay là thời gian không đúng, vậy mà trên đường cao tốc không có bóng dáng của một chiếc xe hơi nào.

“Triệu Ngọc, đừng lái nhanh quá!” Miêu Anh khuyên nhủ: “Dù sao cũng đang mưa! Không biết tại sao, ban đêm như vậy, em luôn nhớ tới cảnh tượng miếu thần Núi bị lũ lụt phá hủy!”

“Còn nói anh!” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Em cũng quá nhập tâm rồi! Trong đầu chỉ toàn nghĩ tới tình tiết vụ án mới hoảng hốt như vậy… Nói thật với em, khi phá vụ án quan tài treo, anh có mấy lần mơ thấy những cô gái nằm trong quan tài sống lại, ngồi ở bên cạnh giường của anh, cảm ơn anh đã cho các cô ấy sinh mệnh thứ hai…”

“Thôi đi” Miêu Anh bĩu môi: “Có nghĩa là trong đầu anh chỉ nhớ những chuyện tốt! Nói cho anh biết, lúc ấy em mơ thấy chính mình cũng bị nhốt trong quan tài, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, vậy mới gọi là đáng sợ!”

“Haizz, không điên cuồng không thành phật, hai ta đều giả thần giả quỷ rồi, vụ án vừa xảy ra, liền tưởng tượng mình là hung thủ, hoặc là người bị hại, việc này tìm ai để nói lý lẽ đây?” Triệu Ngọc cằn nhằn.

“Không có cách” Miêu Anh thở dài: “Đây là việc chúng ta phải làm! Ai bảo hai chúng ta lại lựa chọn ngành này chứ?”

“Có điều càm ràm thì càm ràm” Triệu Ngọc không đùa giỡn nói: “Đừng thấy anh làm đến phòng Đặc Cần rồi, nhưng anh vẫn thích phá án, trong thời gian không có vụ án để phá, thực sự không quen lắm!”

Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc lại nhớ những việc từng trải ở Maroc, Đinh Lam, Jenna, Amerola, Tịch Mộng Na,…

Nhớ lại lúc ở ngôi nhà tội ác, hắn luôn có cảm giác không thật, giống như những việc kinh thiên động địa kia đều là một hồi hư ảo, cách mình rất xa.

Chỉ có vì phá án mà bôn ba trong đêm mưa gió như vậy hắn mới có thể cảm nhận được sự chân thực.

“Nói đến phòng Đặc Cần…” Miêu Anh chậc lưỡi nói: “Cha em gọi điện thoại cho em, nói em sau khi hoàn thành vụ án này, đi đến phòng Đặc Cần để huấn luyện, chỉ e là… Em không thể đi Diệu Danh với anh rồi!”

“Thật à? Lão già này sao không nói với anh chứ?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Đi trong vòng bao lâu?”

“Tập huấn cơ bản trong vòng ba tháng” Miêu Anh nói: “Nhưng mà phải căn cứ vào tình hình nữa, nếu như em đi một tháng mà quay lại, vậy có nghĩa là em bị đào thải rồi!”

“Ồ…” Triệu Ngọc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lúc ấy anh… Tại sao không huấn luyện trong thời gian dài như vậy chứ? Hình như anh không đạt chuẩn một hạng mục nào cả, nhưng cuối cùng vẫn đậu!”

“Nói nhảm” Miêu Anh trách mắng: “Anh là đại thám tử lừng danh, đều đã được sắp xếp cả rồi, đi huấn luyện cũng chỉ là hình thức mà thôi, nhưng em lại không có bản lĩnh như anh!”

“Không phải chứ?” Triệu Ngọc buồn bực: “Có rất nhiều vụ án đều là hai chúng ta cùng nhau giải quyết! Em cũng là thần thám mà?”

“Còn nhây nữa à?” Tiểu thư Miêu oán trách: “Em có thể so sánh với cuồng thám như anh sao? Chỉ cần biểu hiện một lần của anh tại Vaqueria thì đã không có người nào có thể sánh bằng rồi! Huống chi còn có sự tích anh hùng ở Landing Island, vụ án hoàng kim gì nữa?”

“Ồ…”

Triệu Ngọc giờ mới hiểu ra bản thân vào phòng Đặc Cần cũng là nhờ vào năng lực của mình, không riêng gì đi cửa sau của Miêu Khôn.

Có điều Miêu Anh còn không biết, trong vụ án kim cương tại salon trinh thám, mình cũng đóng vai trò cực kỳ quan trọng!

“Không sao, em nhất định sẽ làm được!” Triệu Ngọc vỗ vào vai tiểu thư Miêu khích lệ nói: “Đừng quên, em là vợ của Triệu Ngọc đó!”

“Làm gì? Chẳng lẽ anh muốn cho em đi cửa sau à?” Tiểu thư Miêu không có phản ứng: “Muốn đi cửa sau cần đến anh sao?”

“Cũng đúng, cũng đúng!” Triệu Ngọc vội đổi giọng: “Miêu Miêu nhà anh là tuyệt nhất! Có điều ba tháng không phải quá dài à? Có thể đến thăm tù không?”

“Đệch…” Tiểu thư Miêu mắng chửi.

Mưa nhỏ tí tách tí tách, ô tô chạy qua con đường ngập nước, vung ra hàng ngàn bọt nước, tiếp tục chạy về phía trước…

Huyện Phú An cách thành phố Chương Trạch chỉ hơn 160 cây số, nếu như là đi đường bình thường, thì Triệu Ngọc chỉ dùng nửa giờ là có thể tới nơi.

Nhưng mà hiện tại trời đang mưa với lại trời tối, Triệu Ngọc không liều mạng, phải đi gần hai tiếng mới có thể thuận lợi tới được huyện Phú An.

Có điều sau khi đến nơi, bọn họ không hề đến khách sạn để nghỉ ngơi, cũng không tìm quán ăn cơm, mà là lái thẳng tới một hộp đêm tại huyện Phú An.

Bởi vì, Thôi Lệ Châu lúc này đang ở đó hỏi thăm một người biết chuyện. Cô ta cảm giác người biết chuyện này có thể có tin tức quan trọng của vụ án giếng nước, cho nên gọi hai người Triệu Ngọc cùng đi qua xem thử.

Sau khi Triệu Ngọc và Miêu Anh đến, nhân viên cảnh sát địa phương đã chờ đợi ở đó từ lâu, lập tức dẫn hai người bọn họ tới phòng làm việc xa hoa trên lầu hai của hộp đêm.

Sau khi đi vào, họ thấy Thôi Lệ Châu đang đứng nói chuyện cùng với một người phụ nữ mặc trang phục mỹ lệ.

Người phụ nữ này đã hơn 50 tuổi, làn da tuy đã có nếp nhăn, nhưng phong cách ăn mặc vô cùng hợp thời trang xinh đẹp. Vẫn chưa giới thiệu thì Triệu Ngọc đã nhìn ra được, người này chắc chắn là nhân viên quản lý cao cấp của hộp đêm này.

“Giới thiệu một chút” Thôi Lệ Châu chỉ vào người phụ nữ này nói: “Người này là Đới Hiểu Lỵ, bà chủ Đới, bà ấy chính là vợ của ông chủ trang trại nuôi bò năm đó”

Sau đó, Thôi Lệ Châu lại đơn giản giới thiệu Triệu Ngọc và Miêu Anh, chỉ nói hai người là lãnh đạo Cục Cảnh sát, không nói ra họ tên.

“Tổ trưởng” Thôi Lệ Châu giải thích nói: “Tôi đã điều tra chi tiết trang trại nuôi bò đó, ông chủ Ô Hạo Ba đã chết cũng không phải là ông chủ thật sự của trang trại nuôi bò!”

“Mà góa phụ của ông ta, bà chủ Đới Hiểu Lỵ này hiểu khá rõ nội tình”

Theo hướng tay chỉ của Thôi Lệ Châu, Đới Hiểu Lỵ liền gật đầu nói: “Đúng vậy, chồng của tôi chính là ông chủ trên danh nghĩa mà thôi, ông chủ thật sự của trang trại nuôi bò là một người anh em họ hàng của ông ấy, tên Ô Thành Long!”

Ô Thành Long?

Triệu Ngọc chậc lưỡi, trong lòng nghĩ trước đó có Phạm Đức Hoa, bây giờ lại xuất hiện Ô Thành Long.

“Tổ trưởng” Thôi Lệ Châu bổ sung nói: “Người ngoài có thể không biết tên Ô Thành Long này, nhưng ở huyện Phú An không ai không biết tới người này!”

“Đúng vậy” Đới Hiểu Lỵ thuần thục châm một điếu thuốc lá rồi nói: “Mười mấy năm trước, Ô Thành Long là ông trùm xã hội đen nổi tiếng nhất trong vùng Phú An, người trên đường đều phải gọi ông ta một tiếng Long ca, bất kể là ai cũng phải nể mặt ông ta. Ông ta ngoài cho vay nặng lãi, mở sòng bạc ra, còn kinh doanh mấy trang trại nuôi bò, vì tránh bị nghi ngờ, ông ta mới kêu chồng tôi làm người đại diện pháp luật cho một trong những trang trại đó”

“Sếp, à không… tổ trưởng” Thôi Lệ Châu xích lại gần Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Bà chủ Đới biết nhóm người Ba Hồng Tuyết, có khả năng ngay cả người bị hại thứ ba cũng biết…”

“Ồ?” Triệu Ngọc nhìn bà chủ Đới này một hồi.

Lỗ tai của bà chủ Đới rất thính, lúc này gật đầu nói: “Ba Hồng Tuyết đến từ Bạch Cừ, cuối những năm 80, đầu thập niên 90 của thế kỷ trước, đã từng đi theo Ô Thành Long làm việc một thời gian. Tề Mộc Cách cũng vậy” Bà chủ Đới nói: “Ông ta làm việc trong trang trại nuôi bò của chồng tôi, cũng coi là một quản lý, có rất nhiều việc đều là ông ta ra mặt. Vương Bằng Nghĩa tôi cũng có quen biết” Đới Hiểu Lỵ hít một hơi thuốc lá, từ tốn nói: “Người này trên danh nghĩa là đưa thức ăn gia súc, nhưng trên thực tế không ít lần giúp Ô Thành Long cho vay nặng lãi!”

“Vậy…” Thôi Lệ Châu nhanh chóng cầm tấm ảnh của người bị hại số 3, thúc giục nói: “Còn một người nữa thì sao? Gã ta là ai?”

“Gã là át chủ bài của Long ca, tên là Bành Văn Bưu!” Đới Hiểu Lỵ nói: “Người này xuất thân nhà võ, đánh đấm rất giỏi, rất được lòng của Long ca”

“Vậy…” Thôi Lệ Châu chỉ vào cái mũi của mình rồi hỏi: “Cái mũi của gã có phải từng bị người ta đánh gãy không?”

“Chuyện này thì không rõ…” Đới Hiểu Lỵ nói: “Tôi chỉ gặp gã có vài lần, người này có khuôn mặt rất hung ác, tôi không dám nói chuyện với gã. Có điều…” Bà ấy chỉ vào ảnh chụp mô phỏng người bị hại số 3 nói: “Dáng vẻ này tuyệt đối không có bệnh gì! Nếu tôi nhớ không nhầm…”

“À… Vậy…” Triệu Ngọc mau chóng đem ảnh chụp của Phạm Chấn Quốc ra đưa cho Đới Hiểu Lỵ hỏi: “Bà nhìn kỹ thử người này… Bà có biết hay không!?”