Chương 1750 Mục tiêu cuối cùng
“Không biết…” Đới Hiểu Lỵ lắc đầu nói: “Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua! Ảnh chụp của cậu lại không rõ lắm!”“Thật sao! Bà nghĩ lại thật kỹ xem…” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh chụp mà giải thích: “Người này tên là Phạm Chấn Quốc, cũng mở trang trại gia súc tại Phú An vào cuối thập niên 80, đầu thập niên 90! Nhưng mà không biết nguyên nhân gì mà vào năm 92 đã đóng cửa, còn nợ nần nữa…”
“Ồ?” Nghe thấy lời giải thích của Triệu Ngọc, Đới Hiểu Lỵ lại cầm ảnh chụp nhìn kỹ một chút, nhìn hơn một phút đồng hồ, mới tò mò hỏi lại một câu: “Người này… Là người bên ngoài à?”
“Đúng vậy” Triệu Ngọc trả lời: “Chương Trạch ở Tây Hạ”
“Ồ… Thế thì không kỳ lạ” Đới Hiểu Lỵ nhàn nhã thả bức ảnh xuống, nói: “Mặc dù tôi không biết người này, nhưng mà… Vào năm đó, trang trại của ông ta đóng cửa là chuyện tất nhiên mà!”
“Nếu như không làm tốt, có lẽ còn có thể trụ vững, nhưng mà nếu làm tốt, vậy thì khẳng định xong đời rồi!”
“Hả? Nghĩa là sao?” Thôi Lệ Châu vội hỏi: “Làm tốt, nhưng ngược lại xong rồi?”
“Đúng vậy, bởi vì Long ca đó!” Đới Hiểu Lỵ nghiền ngẫm cười một tiếng: “Lúc đó, Long ca lũng đoạn tất cả trang trại ở Phú An, làm sao ông ta có thể cho phép một kẻ ngoại lai cạnh tranh với ông ta, tạo ra sự uy hiếp với ông ta chứ?”
“Ồ… Ý của bà là…” Triệu Ngọc hỏi: “Trang trại gia súc của người này đóng cửa, có liên quan tới Long ca sao?”
“Đương nhiên” Đới Hiểu Lỵ cười nói: “Mặc dù tôi không biết rõ tình huống cụ thể lắm, nhưng mà tôi luôn nghe thấy chồng tôi nhắc tới, nói trang trại gia súc tại Phú An về cơ bản đều nằm trong sự khống chế của Long ca, cho dù chỉ có mấy nhà như vậy, nhưng cũng đều phải đánh tiếng một câu”
“Long ca làm việc tương đối nham hiểm” Đới Hiểu Lỵ nói: “Ông ta rất ít khi sử dụng thủ đoạn của bọn lưu manh như trực tiếp cầm dao đi tới trang trại của nhà khác quấy rối”
“Nghe chồng tôi nói, ông ta thích nhất là sử dụng những ám chiêu để đâm sau lưng người khác, trước tiên là tìm đối phương hợp tác, sau đó ở sau lưng giở trò mánh khóe, làm cho đối phương vô tình mắc bẫy, vô cùng cay độc…”
“Ồ…”
Triệu Ngọc cùng Miêu Anh liếc nhau, xem ra, sở dĩ trang trại của Phạm Chấn Quốc bị đóng cửa vô cùng có khả năng liên quan tới tên Long ca này.
“Hả?” Bỗng nhiên, toàn thân Triệu Ngọc run lên, dường như nghĩ tới chuyện quan trọng nào đó, vội vàng hỏi Đới Hiểu Lỵ: “Vậy thì… Tôi có thể hiểu thế này không? Nếu như trang trại của người này đóng cửa, tất nhiên cần Long ca bày mưu kế mới được? Như vậy thì… Nhóm người Ba Hồng Tuyết, Vương Bằng Nghĩa chỉ là nghe mệnh lệnh mà hành sự ư?”
“Đó là đương nhiên… Long ca là ai chứ?” Đới Hiểu Lỵ lại hít một hơi thuốc lá: “Không có mệnh lệnh của Long ca, ai cũng không dám làm loạn!”
“Hỏng rồi!” Triệu Ngọc chợt đứng lên, vội hỏi Đới Hiểu Lỵ: “Vị Long ca này… Hiện tại còn sống không?”
“Không, à không… Không phải ý như vậy!” Đới Hiểu Lỵ vỗ vỗ miệng của mình, cười sửa lời nói: “Người này còn sống! Chỉ là có điều… là sống trong tù thôi!”
“Trong tù?”
“Đúng vậy” Đới Hiểu Lỵ trả lời: “Năm 99, Long ca đã vào đó, đội của ông ta cũng tan đàn xẻ nghé theo!”
“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Phán quyết bao nhiêu năm?”
“Chung thân” Đới Hiểu Lỵ nói: “Bây giờ còn đang ngổi xổm ở trong đó đấy! Mấy năm qua, mặc dù đã dần dần bị quên lãng, nhưng mà nếu chết rồi thì tôi vẫn có thể nghe được chút tin tức”
Triệu Ngọc nháy mắt với Miêu Anh, Miêu Anh lập tức lấy điện thoại di động ra, bắt đầu điều tra tin tức về Long ca.
“Vậy thì… Nếu như người này còn sống…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Hiện giờ đang là…”
“Hơn 70 tuổi nhỉ?” Đới Hiểu Lỵ nói: “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng ở Phú An, nghe nói ở trong tù mà vẫn rất được chiếu cố, hẳn là cuộc sống vô cùng dễ chịu nhỉ?”
“Hỏng bét rồi!” Lúc này, Miêu Anh bỗng nhiên nói lớn một tiếng, sau đó đưa điện thoại cho Triệu Ngọc, nói: “Bởi vì có biểu hiện tốt, Ô Thành Long đã sớm ra tù rồi!”
“Hả? Lúc nào?” Triệu Ngọc kinh hãi.
“Hôm nay, chính là sáng hôm nay!” Miêu Anh phủi tay, ý thức được không ổn. Mau chóng bấm số điện thoại liên lạc của ông ta, thế nhưng điện thoại vang lên rất lâu mà không có người nghe.
“Không ổn rồi…” Miêu Anh lắc đầu: “Không gọi được cho Ô Thành Long…”
“Đi!” Triệu Ngọc vội vàng chào rồi cùng Thôi Lệ Châu và Miêu Anh rời đi, ba người chạy như điên về phía cửa.
Bịch… Bịch… Bịch…
Tiếng cửa đóng lại, ba người lên lên xe, Triệu Ngọc vừa khởi động ô tô, vừa vội vã nói: “Tôi còn nghĩ vì sao giếng nước kia lại không đóng kín chứ? Thi thể phía trên cùng còn cách miệng giếng hơn một mét, đủ để chôn kỹ một người! Xem ra, có khả năng vụ án giếng nước vẫn chưa kết thúc!”
“Đúng vậy” Miêu Anh nói: “Rất rõ ràng, Ô Thành Long mới là mục tiêu cuối cùng nhất của Phạm Chấn Quốc! Những năm qua, hắn ta vẫn luôn chờ Ô Thành Long ra tù sao?”
“Tôi… Tôi sẽ gọi điện thoại cho bên nhà tù” Thôi Lệ Châu lấy điện thoại ra: “Để bọn họ liên hệ với Ô Thành Long, xem xem rốt cuộc ông ta thế nào rồi?”
“Tôi sẽ cho người định vị điện thoại của Ô Thành Long, xem bây giờ ông ta đang ở đâu?” Miêu Anh cũng lấy điện thoại di động ra.
“Chờ một chút” Nhìn thấy Thôi Lệ Châu ngồi trên Land Rover, Triệu Ngọc vội vàng nói với cô ta: “Tiểu Thôi, liên quan tới tin tức của Ô Thành Long, cô đi xác nhận đi! Thế này, cô ở lại Phú An, chúng tôi sẽ về nhanh thôi!”
“Hả? Trở về?” Thôi Lệ Châu kinh hãi: “Hai người… Hai người đi đâu vậy?”
“Bây giờ chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ: “Nếu như hôm nay Phạm Chấn Quốc đã ra tay với Ô Thành Long, vậy thì hiện tại, hắn ta đã vận chuyển Ô Thành Long tới núi Đà rồi!”
“Mục đích của hắn ta, hiển nhiên là muốn chôn sống Ô Thành Long trong cái giếng kia!”
“Ồ… Ồ…” Thôi Lệ Châu nghe hiểu ý của Triệu Ngọc, vội vàng nhảy xuống ô tô.
“Nhớ kỹ, dùng tốc độ nhanh nhất để xác nhận tình huống của Ô Thành Long, nếu như hiện tại ông ta vẫn an toàn, vậy thì lập tức giám sát ông ta, Phạm Chấn Quốc có thể tới gần ông ta bất cứ lúc nào, nhất định phải cẩn thận!”
“Biết rồi, tôi biết phải làm như thế nào!” Thôi Lệ Châu gật đầu nhận lời, liền quay người vọt vào trong mưa, chạy về phía xe cảnh sát của nhân viên cảnh sát ở đó…
“Để em liên hệ với nhân viên cảnh sát lưu trú tại hiện trường vụ án giếng nước” Miêu Anh vội vàng nói: “Để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng ở núi Đà!”
“Nếu như Phạm Chấn Quốc nhìn thấy núi bị khai quật, khẳng định biết rằng mình đã bị lộ tẩy, nếu để cho hắn ta chạy thoát thì thật sự không dễ bắt!”
Triệu Ngọc nhanh chóng khởi động ô tô, lái về phía đường cao tốc.
Năm phút sau, khi Triệu Ngọc đang tới xa lộ thì Thôi Lệ Châu gọi điện thoại tới:
“Không xong rồi, sếp ơi, thật sự không thấy Ô Thành Long đâu cả!” Thôi Lệ Châu nói: “Người nhà của ông ta nói rằng hôm nay có một người tự xưng là cảnh ngục gọi điện thoại cho bọn họ, nói bởi vì Ô Thành Long cần bổ sung thêm thông tin, cho nên ra tù muộn một ngày, nên hôm nay không có ai tới nhà tù để đón Ô Thành Long cả!”
“Ồ…” Đối với kết quả này, Triệu Ngọc đã đoán được, vội hỏi: “Vậy thì… Định vị điện thoại của Ô Thành Long thì sao?”
“Điện thoại di động của ông ta ở nơi khá gần với nhà tù, tôi đã phái người qua đó tìm! Có điều…” Thôi Lệ Châu trả lời: “Vị trí của điện thoại là một vùng đất trũng trong núi, có khả năng điện thoại bị vứt ở đó!”
“Được rồi, cô tiếp tục điều tra đi!” Triệu Ngọc nói: “Đi tìm theo camera giám sát bên ngoài nhà tù, nếu như Phạm Chấn Quốc muốn bắt cóc ông ta thì tất nhiên cần phải có xe!”
“Hiểu rồi, hiểu rồi…”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc lập tức giẫm chân ga, trực tiếp lái lên đường cao tốc…