← Quay lại trang sách

Chương 1752 Sao mà đơn giản thế?

Vài giờ sau, tại hiện trường vụ án giếng nước núi Đà“Chỉ đơn giản như vậy ư?” Triệu Ngọc hỏi nhân viên cảnh sát lưu trú một câu.

“Chỉ đơn giản như vậy, có điều… cũng không tính là đơn giản mà?” Nhân viên cảnh sát tự tay bắt lấy Phạm Chấn Quốc nói: “Tên này giỏi đánh nhau! Bốn người chúng tôi xông lên mà đã bị hắn ta hạ gục ba người, may mà tôi có chuẩn bị, dùng dùi cui điện khiến hắn ta bị giật! Anh không biết đâu, trời mưa như vậy, ngay cả dùi cui điện mà tôi cũng lấy ra, suýt chút nữa đã để hắn ta chạy mất rồi!”

“Người đâu?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Trong lều vải ở phía sau!” Nhân viên cảnh sát trả lời.

“Vậy… Tình huống của Ô Thành Long thì sao?” Miêu Anh hỏi.

“Chỉ sợ là ông ta không ổn!” Nhân viên cảnh sát nói: “Lúc ấy, kẻ tình nghi dẫn ông ta đứng ở trên hố, vừa nhìn thấy chúng tôi tới, hắn ta lập tức đẩy ông ta xuống dưới. Đầu của ông ta đập phải tảng đá, chảy rất nhiều máu… Hiện tại còn đang hôn mê! Xem ra không ổn!”

“Bác sĩ đã xử lý vết thương cho ông ta” Một nhân viên cảnh sát khác báo cáo: “Nhưng mà trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại… Có điều… Người thì vẫn còn sống…”

“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu, nói với bọn họ: “Máy bay trực thăng sẽ đến đây nhanh thôi, chuẩn bị đưa người bị thương lên máy bay đi!”

“Vâng ạ!” Nhân viên cảnh sát nói: “Ông ta bị thương rất nặng, không thể bị xóc nảy, chúng ta chỉ có thể để máy bay trực thăng đến doanh địa, sau đó dùng cáp đưa ông ta lên máy bay…”

“Được rồi, gặp kẻ tình nghi trước đã!” Triệu Ngọc chỉ vào lều vải phía xa, muốn nhân viên cảnh sát dẫn hắn đi gặp nghi phạm.

Mấy người vừa đi được mấy bước, liền nhìn thấy có người của trạm phòng hộ rừng dắt một con ngựa đi qua.

“Thưa sếp, đây chính là ngựa mà kẻ tình nghi sử dụng” Nhân viên cảnh sát giải thích: “Chắc là đi từ hướng Tây Bắc tới…”

Triệu Ngọc nhìn thoáng qua, là một con ngựa cao to đỏ thẫm.

“Chỉ có một con” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Phạm Chấn Quốc dắt ngựa, để ngựa chở Ô Thành Long lên núi, cho nên mới làm chậm trễ thời gian”

“Em vừa mới nhận được tin tức” Miêu Anh nói: “Đội tìm kiếm cứu nạn tìm được chiếc xe van kia ở phía Bắc núi Đà, nơi đó có nhà gỗ trong rừng cùng làng du lịch bỏ hoang, hẳn là Phạm Chấn Quốc đã đổi ngựa ở đó”

“Đi từ nơi đó…” Một nhân viên cảnh sát bên cạnh nói: “Ít nhất phải đi bốn tiếng, lại thêm trời mưa, cho nên khẳng định đi rất lâu…”

Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi tới trước mặt lều vải.

Lúc đầu, trong lòng Triệu Ngọc còn có một số ý nghĩ, luôn cảm thấy vụ án này dường như kết thúc hơi đơn giản.

Trước đó mấy tiếng, hắn còn đang thảo luận với Miêu Anh kế hoạch lục soát núi quy mô lớn, nhưng kế hoạch còn chưa được tiến hành, bên này đã bắt được nghi phạm, khiến hắn cảm thấy không kịp trở tay.

Có điều, sau khi hắn tiến vào lều vải, thấy nghi phạm đang bị còng tay, tâm sự nặng nề trong lòng cuối cùng cũng vơi đi, người bị tình nghi trước mặt này không thể nghi ngờ chính là Phạm Chấn Quốc.

Mặc dù đã có tuổi, nhưng về tướng mạo cơ bản thì không có biến hóa quá lớn, dường như nhìn qua một cái là có thể nhận ra.

Giờ phút này, Phạm Chấn Quốc đang ủ rũ cúi đầu ngồi xổm trên mặt đất, trên người đều là bùn và nước mưa, lộ ra dáng vẻ vô cùng chật vật.

“Thưa sếp” Lúc này, một nhân viên cảnh sát phụ trách trông giữ nói với Triệu Ngọc: “Người này miệng ngậm rất chặt, sau khi đến đây không hề nói gì, hỏi cái gì cũng không nói”

“Được rồi, giao cho tôi đi!”

Triệu Ngọc bảo các nhân viên cảnh sát khác rời đi, cùng Miêu Anh tiến vào lều vải, đi tới trước mặt kẻ tình nghi.

“Phạm Chấn Quốc, chúng tôi đã bắt được ông rồi” Triệu Ngọc lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ… Ông còn cho rằng chúng tôi vẫn hoàn toàn không biết gì về tội ác của ông sao?”

“…” Kẻ tình nghi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Ngọc một cái, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ bất ngờ, dường như không nghĩ tới cảnh sát sẽ biết tên của hắn ta.

“Tôi rất buồn bực…” Triệu Ngọc lại nói: “Nếu như đám người Ô Thành Long đã hại chết người nhà của ông, vậy thì tại sao ông lại phải chờ tới 30 năm sau mới ra tay trả thù chứ? Mặc dù Ô Thành Long ngồi tù, nhưng mà bốn người khác có vẻ đâu khó xử lý?”

“…” Lần này, kẻ tình nghi càng thêm kinh ngạc, hé miệng dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

“Còn giả vờ à…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Đến bây giờ ông còn muốn kháng cự cái gì chứ? Ô Thành Long đã chết rồi, mối thù của ông đã được báo, chẳng lẽ… Ông vẫn còn thứ gì không thể dứt bỏ được sao?”

“…” Sắc mặt của kẻ tình nghi càng trở nên khó coi.

Mặc dù lời nói của Triệu Ngọc không thật, nhưng lại có mục đích nhất định. Bởi vì, mặc dù Phạm Chấn Quốc đã bị bắt, nhưng mà bọn họ vẫn chưa thể khẳng định, Phạm Chấn Quốc nhất định sẽ cúi đầu nhận tội, tốt nhất vẫn nên nhân cơ hội này rèn sắt khi còn nóng.

Lúc này, Miêu Anh đi tới, lấy từ trong túi ra một cái khuôn ấn, lấy vân tay của Phạm Chấn Quốc…

“Thế nào?” Triệu Ngọc chỉ ra phía ngoài lều, nói với Phạm Chấn Quốc: “Nhìn thấy chưa, chúng tôi đã khai quật cả miếu thần Núi rồi đấy! Chẳng lẽ… ông tuyệt nhiên không tò mò, chúng tôi có khai quật được thân nhân của ông hay không à?”

“A…” Nghe đến đó, Phạm Chấn Quốc cuối cùng cũng run lên, kêu một tiếng, sau đó mở miệng hỏi Triệu Ngọc: “Bọn… Bọn họ… được khai quật lên rồi? Khai… Khai quật…”

Lúc nói chuyện, ánh mắt Phạm Chấn Quốc trở nên mơ hồ, nước mắt lại không nhịn được mà chảy xuống…

“Ba Hồng Tuyết, Vương Bằng Nghĩa, Tề Mộc Cách, Bành Văn Bưu, còn có Ô Thành Long” Triệu Ngọc dựa vào thói quen cảnh sát, tra hỏi: “Đều là do ông giết sao?”

“…” Phạm Chấn Quốc trầm ngâm một chút, trong mắt phút chốc toát ra sự tức giận, oán hận nói: “Tất cả bọn nó đều đáng chết, nếu như không tại bọn nó, người nhà của tôi sẽ không phải chết! Sẽ không chết!”

Trong sự kích động, nước mắt Phạm Chấn Quốc tuôn ra như suối trào, xúc động không thôi.

Triệu Ngọc kinh nghiệm phong phú, biết nhiều lời vô ích, liền bình tĩnh lại, chờ đợi một lúc, không nói lời nào.

Quả nhiên, sau khi Phạm Chấn Quốc xúc động xong, lúc này mới bình ổn lại một chút cảm xúc, gật đầu nói: “Mấy người bọn nó đều là do tôi giết! Chỉ có điều, tôi vẫn chưa tự tay chôn sống tên khốn kiếp Ô Thành Long kia nên tôi không cam tâm!”

Phù…

Nghe thấy Phạm Chấn Quốc mở miệng nhận tội, Triệu Ngọc và Miêu Anh đồng thời thở dài một tiếng, thế là cuộc điều tra trước đó của bọn họ không sai, hung thủ thật sự của vụ án giếng nước không thể nghi ngờ chính là tên Phạm Chấn Quốc trước mặt!

“Cậu cảnh sát…” Phạm Chấn Quốc ngẩng đầu lên, cầu khẩn hỏi Triệu Ngọc: “Thân nhân của tôi… Các cậu thật sự đã khai quật được rồi à? Bọn họ… Bọn họ đang ở đâu? Tôi có thể nhìn bọn họ không?”

“Đừng vội” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Trước tiên hãy nói tất cả mọi chuyện của ông cho rõ ràng, chúng tôi sẽ để cho ông gặp người nhà của ông một lúc!”

“Được… Được…” Phạm Chấn Quốc hạ thấp thân thể, cuối cùng cũng nói ra chân tướng của vụ án giếng nước.

Không nghĩ tới, nguyên nhân liên quan tới vụ án này hoàn toàn giống như Triệu Ngọc phỏng đoán, người nhà của Phạm Chấn Quốc chết có liên quan nhất định tới Ô Thành Long.

Hơn 30 năm trước, Phạm Chấn Quốc đi tới huyện Phú An tỉnh Mông Hương mở trang trại nuôi bò, mấy năm đầu thực sự kiếm được tiền lời, nở mày nở mặt.

Sau này, vì mở rộng quy mô, Phạm Chấn Quốc được Vương Bằng Nghĩa giới thiệu, mượn một khoản từ Ô Thành Long. Nhưng lại không biết đây căn bản chính là một cái bẫy.

Sau khi vay tiền không bao lâu, có rất nhiều con bò của hắn ta bị bệnh và chết, dẫn đến tài chính của hắn ta xuất hiện lỗ hổng nghiêm trọng, cuối cùng dẫn đến phá sản đóng cửa, nợ Ô Thành Long lên tới hai trăm nghìn.

Hai trăm nghìn ở thời đại đó không thể nghi ngờ chính là một khoản tiền lớn, Phạm Chấn Quốc bị dồn tới đường cùng, đành phải ra giá thấp bán lại trang trại, sau đó trốn về quê quán huyện Lạc Long.

Thế nhưng Ô Thành Long lại không dễ dàng buông tha hắn ta như thế, tập kết ba người Ba Hồng Tuyết, Tề Mộc Cách cùng Bành Văn Bưu, một đường đuổi tới quê quán của Phạm Chấn Quốc…