← Quay lại trang sách

Chương 1753 Không thể tha thứ

“Ba tên đó đều là những tên côn đồ hung ác” Phạm Chấn Quốc đau đớn nhớ lại: “Bọn nó vào nhà của tôi, không chỉ đánh tôi mà còn đánh cha của tôi nữa!”“Bọn nó đập nát đồ trong nhà tôi… Quét sơn đỏ lên trên tường…”

“Còn tuyên bố, nếu như không trả tiền thì sẽ bắt vợ tôi đi làm gái…” Phạm Chấn Quốc nắm chặt nắm đấm: “Hôm ấy, tôi đã trải qua thời khắc tối tăm nhất của đời người, phải chịu sự sỉ nhục mà trước nay chưa từng có!”

“Bọn nó không chịu ngừng lại, giở trò với vợ của tôi, dọa con tôi khóc nức nở…”

“Tôi vẫn luôn cầu khẩn bọn nó, cho đến khi tôi đồng ý với bọn nó là sẽ bán nhà đi thì bọn nó mới đồng ý thư thả cho vài ngày!”

“Nhưng mà… Cả căn nhà đó của tôi cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, huống chi là mọi người bên chỗ căn nhà cũ đó vốn không thiếu nhà, sẽ không có ai mua nó hết!”

“Sau đó, cả nhà chúng tôi đều bị dọa chết khiếp, chúng tôi tìm họ hàng, bạn bè vay tiền, nhưng mà… Thói đời nóng lạnh, lúc tôi sống khá khẩm thì bọn họ đều lấy lòng nhà tôi, nhưng đợi đến khi tôi đi xin bọn họ cứu mạng thì lại không có bao nhiêu người chịu đứng ra giúp đỡ chúng tôi cả!”

“Nhưng mà, suy cho cùng thì ở chỗ chúng tôi phần lớn là người nghèo, tôi biết rõ dù tất cả họ hàng đều cho tôi vay tiền thì cũng không trả hết được nợ nần!”

“Sau đó, chúng tôi sợ ba tên côn đồ đó lại tìm tới nhà nên cha của tôi đã đưa ra một biện pháp, bảo cả nhà đi trốn trong núi trước!”

“Tổ tiên nhà tôi đều là thợ săn, cha tôi cũng lớn lên trong núi, có bản lĩnh đi săn, nếu như vào núi, tuy phải sống bần cùng nhưng sẽ không đến mức bị đói chết!”

“Cuối cùng, chúng tôi thật sự không còn cách nào nữa nên đã nghe theo lời đề nghị của cha tôi, thu dọn qua loa vài thứ, nhân lúc trời tối đen như mực, lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà, đi vào núi!”

“Cha của tôi khá là hiểu rõ vùng núi Đà, biết sâu trong núi lớn có một ngôi miếu thần Núi có thể đủ chỗ cho chúng tôi nương náu, cho nên, cả nhà chúng tôi đã trốn đến đấy…”

“Lúc ấy… chúng tôi đã sống trong núi khoảng nửa tháng” Phạm Chấn Quốc nói: “Tuy rằng gian khổ nhưng mà trong lòng không còn nơm nớp lo sợ như vậy nữa”

“Lúc đó, cha tôi đi săn, tôi và con trai đi đánh cá, vợ tôi thì thử đào bới rau dại, quả dại, mỗi ngày trôi qua cũng xem như tạm ổn!”

“Bởi vì miếu thần Núi đã nhiều năm không tu sửa gì, những hôm trời mưa sẽ bị dột nên cha của tôi còn sửa lại nóc nhà…”

“Nhưng mà… Chúng tôi tuyệt đối không ngờ được rằng một trận tai hoạ đã chờ đợi chúng tôi ở đấy từ lâu…”

“Hôm đó, trong núi mưa rơi như trút nước. Lúc ấy vẫn đang là buổi chiều, mây đen kín cả bầu trời, tối đen đáng sợ…” Phạm Chấn Quốc đã hoàn toàn chìm vào trong hồi ức, cơ thể khẩn trương siết chặt lại: “Lúc ấy, tôi đang đánh cá bên bờ sông với con trai…”

“Nhìn thấy mưa càng ngày càng to, tôi lo là sẽ xảy ra nguy hiểm nên đã vội vàng quay về miếu thần Núi”

“Khi chúng tôi về đến cửa miếu, đột nhiên tôi nhớ đến cá khô và quần áo còn đang phơi trên đỉnh núi, cho nên đã bảo con trai về miếu trước, tôi thì đi lấy quần áo và cá khô về!”

“Kết quả… Kết quả…” Con ngươi của Phạm Chấn Quốc phóng to ra, nắm chặt nắm đấm, vô cùng đau đớn, nói: “Chẳng có chút dấu hiệu nào, cả sườn núi cứ đột ngột đổ sập xuống!”

“Thậm chí, tôi còn không kịp liếc nhìn một cái mà miếu thần Núi đã bị ngọn núi đổ sụp xuống hủy hoại rồi!”

“Lúc ấy, tôi lăn theo sườn núi sụp lở xuống dưới, nửa người bị chôn vùi trong bùn. Nhưng mà lúc ấy, trong đầu tôi đã trống rỗng từ lâu, không biết cái gì cả!”

Nghe đến đây, Triệu Ngọc và Miêu Anh cùng liếc nhìn nhau. Lúc này, cuối cùng họ cũng đã hiểu được năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Xem ra, sườn núi đổ sập kia chỉ là do thiên tai, chứ không phải do con người làm ra.

Có điều… Tuy rằng chuyện miếu thần Núi sập không phải là do con người làm ra, nhưng mà nguyên nhân bắt đầu chuyện này lại dính líu tới đám người Ô Thành Long rất nhiều.

“Tôi không biết cuối cùng mình làm sao mà sống tiếp được, trong phút chốc, cả nhà chỉ còn lại một mình tôi!” Ánh mắt của Phạm Chấn Quốc đờ đẫn, hắn ta thẫn thờ nói: “Cha của tôi không còn, vợ cũng không thấy đâu nữa, con trai đã rời khỏi tôi…”

“Bọn họ… Bọn họ đều bị chôn vùi cùng ngôi miếu thần Núi bên dưới sườn núi kia, vĩnh viễn biến mất rồi!”

“Tôi không thể gặp lại họ được nữa!”

Phạm Chấn Quốc run rẩy lau đi nước mắt, vô cùng đau đớn.

“Kể từ giây phút ấy, tôi đã không còn ý nghĩa để sống tiếp nữa rồi…” Một lát sau, trong mắt Phạm Chấn Quốc bỗng thoáng hiện ra vẻ hung ác: “Nhưng mà, chính trong giây phút này, ngọn lửa báo thù đã thức tỉnh trong tôi”

“Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu được, tất cả những điều bất hạnh của tôi đều do một tay của đám khốn nạn đó tạo ra! Nếu như không phải vì bọn nó, trang trại nuôi bò của tôi cũng sẽ không bị đóng cửa, bây giờ, cả nhà chúng tôi vẫn sống cuộc sống hạnh phúc như xưa!”

“Nếu như không phải vì bọn nó, chúng tôi cũng sẽ không cùng đường bí lối, bị bức bách vào núi, còn gặp phải cơn lũ bất ngờ đó nữa!”

“Kể từ hôm ấy, báo thù trở thành lý do duy nhất để tôi tiếp tục sống. Trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến việc làm sao để tìm ra được mấy tên đó, tìm bọn nó tính sổ!!”

“Cậu cảnh sát” Hắn ta ngẩng đầu, nhìn Triệu Ngọc nói: “Không phải cậu hỏi tôi, tại sao lại kéo dài đến gần ba mươi năm mới ra tay sao?”

“Tôi nói cho cậu biết, trên thực tế…” Vẻ mặt của Phạm Chấn Quốc đầy phức tạp: “Sau khi cả nhà tôi chết thảm ở miếu thần Núi, một mình tôi cô quạnh trở về Phú An, đi tìm những tên đó để báo thù!”

“Tôi cầm theo một con dao nhỏ, chỉ muốn nhanh chóng giết chết từng tên một cho đến hết! Cho nên, sau khi tìm thấy Bành Văn Bưu, tôi đã xông lên đâm gã một nhát!”

“Nhưng mà thằng nhóc đó khỏe hơn tôi, cũng có kinh nghiệm đánh nhau, tuy rằng đã trúng một dao nhưng còn quay ngược lại đánh tôi một trận. Nếu như không phải tôi đạp vào chân gã một cái rồi chạy trốn thì lúc đó tôi đã bị gã bắt được rồi!”

“Sau đó, tôi lại muốn đi tìm Ba Hồng Tuyết và Tề Mộc Cách” Phạm Chấn Quốc nói: “Kết quả, vẫn chưa tìm được bọn nó thì bỗng phát hiện, bọn nó đang tìm tôi khắp thành phố!”

“Sau khi thông qua thăm dò mọi mặt, tôi mới biết được kẻ địch của tôi mạnh đến thế nào!”

“Ô Thành Long là trùm ở đó, có tiền có thế, dưới tình hình lúc đó, tôi tìm hắn ta báo thù chẳng khác nào đang tự tìm đường chết!”

“Rơi vào đường cùng, tôi đành phải tạm thời rời khỏi Phú An, đến một nơi khá xa của Mông Hương, tìm một nông trường để làm công cho người ta!”

“Lúc làm việc, tôi bắt đầu rèn luyện thân thể, tập võ để trở nên khỏe mạnh cường tráng, đồng thời còn đọc sách, học rất nhiều võ thuật và những kỹ năng khác”

“Tôi biết, chỉ dựa vào cơ thể yếu ớt này của tôi thì căn bản không đủ giết chết những tên ác ôn đó để báo thù!”

“Cho nên, tôi ổn định tâm tình, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị kế hoạch báo thù”

“Nhưng mà, thiên ý trêu ngươi, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc tôi luyện tập đủ rồi thì Ô Thành Long lại vì chiến dịch thanh trừng tội phạm mà vào tù, hơn nữa, còn bị phán ngồi tù chung thân, lại không biết tung tích của cả bọn Ba Hồng Tuyết!”

“Các cậu có biết không?” Phạm Chấn Quốc nhìn vào đôi tay của mình: “Tôi vốn nghĩ rằng, theo thời gian trôi qua thì nỗi oán hận của tôi sẽ dần dần phai nhạt!”

“Nhưng mà, cái loại thù hận khắc cốt ghi tâm, ghi lòng tạc dạ này, nó giống như hạt giống đã bắt đầu bén rễ, đâm chồi trên người tôi rồi. Tôi nhắm mắt là lại thấy cái đêm mà cha và vợ con tôi đã chết thảm…”

“Lúc ấy, tôi thậm chí từng muốn cố ý vào tù, muốn vào nhà giam giết chết tên Ô Thành Long đó!”

“Nhưng mà, tôi không hiểu những chính sách của cảnh sát cho lắm, sợ sẽ vào nhầm nhà tù, thất bại trong gang tấc!”

“Vì thế tôi bắt đầu tìm kiếm bọn Ba Hồng Tuyết, dự định ra tay với bọn nó trước”

“Ai ngờ, trong quá trình nghe ngóng tung tích của bọn nó, tôi hỏi thăm được một tin tức mới, hóa ra, lúc trước nông trại nuôi bò của tôi xảy ra bệnh dịch đều là do cái tên Vương Bằng Nghĩa bán thức ăn gia súc giở trò!”

“Không nghĩ đến, hắn ta và Ô Thành Long đã móc nối xong hết rồi, đầu tiên là xúi tôi đầu tư, mở rộng quy mô sản xuất, sau lưng thì lại bỏ thuốc vào bò của tôi!”

“Mục đích của bọn nó chính là muốn chèn ép làm tôi thất bại, sau đó thu mua trang trại nuôi bò của tôi với giá thật thấp!” Phạm Chấn Quốc căm phẫn nện tay xuống: “Sao tôi có thể tha cho bọn tiểu nhân đáng chết này cơ chứ!!?”