Chương 1754 Có nhân ắt quả
“Sau khi Ô Thành Long bị bắt, ngoại trừ Vương Bằng Nghĩa ra thì những kẻ khác đều giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy” Phạm Chấn Quốc nhớ lại: “Vốn dĩ tôi đã có thể giết chết Vương Bằng Nghĩa, nhưng tôi lo rằng nếu giết hắn ta thì tôi sẽ bị cảnh sát bắt, như vậy thì tất cả những kế hoạch báo thù của tôi sẽ không có cách nào hoàn thành được nữa!”“Cho nên, tôi giữ lại mạng của hắn ta, bắt đầu tìm kiếm tung tích của những tên khác”
“Nhưng tôi không nghĩ lại phải tìm mất mười mấy năm trời, thẳng cho đến khi Bành Văn Bưu quay về Phú An, tôi mới có được tung tích của bọn nó lần nữa”
“Nhưng mà… Vào lúc ấy, trong lòng tôi đã thay đổi rồi” Ánh mắt của Phạm Chấn Quốc lộ ra vẻ căm hận: “Dùng một nhát đâm chết bọn nó đã không thể thỏa mãn tôi được nữa, như vậy thì quá lợi cho bọn nó rồi!”
“Tôi muốn bọn nó cũng nếm trải thử xem, cái chết bi thảm đầy thống khổ của người nhà tôi… Tôi muốn… Tôi muốn… Chôn sống bọn nó!!!”
Nghe thấy những lời này, tuy rằng Triệu Ngọc và Miêu Anh đã dự đoán từ trước, nhưng mà nhìn thấy vẻ hung ác này của Phạm Chấn Quốc, họ vẫn phải sửng sốt.
“Cho nên, tôi cố ý đào một cái giếng ở nơi miếu thần Núi bị chôn vùi, chọn xong nơi trả nợ cho bọn nó!”
“Sau đó…” Phạm Chấn Quốc nhắm mắt lại, rơi vào trong hồi ức: “Tên đầu tiên tôi bắt là Bành Văn Bưu. Lúc trước, tên nhãi đó đánh nhau giỏi như thế, vậy mà lúc tôi bắt được gã thì gã lại không hề có sức đánh trả!”
“Tôi đánh ngất gã, sau đó tiêm thuốc an thần cho gã, trói chặt lại rồi thả vào thùng xe phía sau, sau đó chở gã đến núi Đà!”
“Vì kế hoạch của mình, tôi đã chuẩn bị ngựa từ trước” Phạm Chấn Quốc tiếp tục nói: “Dùng ngựa thồ chở gã đến miếu thần Núi, sau đó chôn sống!”
“Sau này, Tề Mộc Cách cũng bị tôi tìm ra, tôi rập khuôn y như vậy, cũng chôn hắn ta trong giếng!”
“Vốn dĩ tên thứ ba tôi muốn chôn là Ba Hồng Tuyết, nhưng mà phải tốn rất nhiều sức lực để tìm được hắn ta, tôi chờ không kịp, cho nên dứt khoát đi đến Đan Vinh Kỳ, bắt Vương Bằng Nghĩa trước!”
“Sau khi chôn sống Vương Bằng Nghĩa, tôi lại tìm kiếm hơn một năm mới thấy Ba Hồng Tuyết đang làm bảo vệ ở Bạch Cừ. Sau đó rập theo khuôn cũ, giải quyết hắn ta!”
“Đương nhiên, bọn nó chẳng qua chỉ là mấy tên chó săn thôi” Phạm Chấn Quốc nắm chắt nắm đấm, nói: “Kẻ ác chân chính là tên Ô Thành Long này!”
“Cho nên, tôi muốn giữ lại vị trí cuối cùng cho ông ta, để ông ta chôn kế bên cha và vợ con tôi, chuộc tội cho bọn họ mãi mãi!”
“Thật ra, lúc chuẩn bị và thực hiện kế hoạch báo thù của mình” Phạm Chấn Quốc lại nói: “Tôi vẫn luôn chú ý đến từng bước đi của Ô Thành Long”
“Không nghĩ đến, Ô Thành Long rất phấn đấu, không chỉ không chết trong tù mà còn vì có biểu hiện tốt nên có thể thay đổi từ án không thời hạn thành có thời hạn!”
“Hơn nữa, ông ta sắp ra tù rồi!”
“Tôi đã đợi ngày này từ lâu, cho nên đã chuẩn bị xong từ trước, lợi dụng danh nghĩa nhà tù để lừa người nhà Ô Thành Long về thời gian ra tù của ông ta, còn tôi thì thuận lợi đón ông ta lên xe tôi!”
“Ông ta sao có thể còn nhớ tôi nữa chứ? Ông ta còn nghĩ rằng tôi là tiểu đệ đến đón mình nữa kìa, đến khi tôi khống chế ông ta, tỏ rõ thân thận thì ông ta mới nhớ ra tôi là ai…”
“Chỉ đáng tiếc!” Nói đến đây, Phạm Chấn Quốc thở dài một tiếng: “Kế hoạch tôi dày công như vậy mà lại bị đưa ra ánh sáng!”
“Tôi không nghĩ tới, ở nơi rừng sâu núi thẳm này vậy mà sẽ có người chú ý đến cái giếng đó!”
“Hơn nữa… Hơn nữa…” Hắn ta nhìn ra bên ngoài lều vải, lắc đầu thở dài nói: “Lại còn đào ra miếu thần Núi!”
“Cậu cảnh sát… Bây giờ có thể nói cho tôi, rốt cuộc là các cậu có tìm được người nhà của tôi không?”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc nhìn nhau một cái, Miêu Anh thì chỉ vào điện thoại của mình, ra hiệu với Triệu Ngọc, dấu vân tay của Phạm Chấn Quốc và dấu vân tay để lại trên viên gạch ở giếng nước là như nhau, chứng tỏ người xây giếng nước chính là hắn ta.
“Ừm… Yên tâm đi!” Lúc này Triệu Ngọc mới gật đầu với Phạm Chấn Quốc: “Chúng tôi đã tìm thấy rồi! Chỉ cần ông phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi thì chúng tôi sẽ để cho ông gặp mặt người nhà của mình!”
“Được, được, tôi đã không còn gì để hối tiếc nữa rồi” Phạm Chấn Quốc đầy thoải mái, nói: “Tôi nhất định sẽ phối hợp! Nhất định, nhất định…”
Triệu Ngọc vẫy tay với người bên ngoài lều vải, lập tức có cảnh sát tiến vào, tỉ mỉ ghi lại khẩu cung của Phạm Chấn Quốc.
Triệu Ngọc thì cùng đi ra ngoài căn lều với Miêu Anh, bên ngoài lều, mưa đã yếu đi, nhưng vẫn đang rơi tí tách.
Triệu Ngọc bung ô lên, kéo Miêu Anh vào dưới ô.
“Sao… phá án rồi mà không thấy anh có phản ứng gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Ngọc, Miêu Anh lập tức hỏi một câu.
“Ha ha, chỉ là hơi đầu nặng chân nhẹ mà thôi!” Triệu Ngọc chỉ vào hiện trường khai quật miếu thần Núi: “Vụ án giếng nước nhìn thì phức tạp, quái lạ như vậy, nhưng không ngờ lại kết thúc nhanh thế, anh còn chưa thật sự ra sức đâu, vậy mà đã có thể kết án rồi!”
“Ừ, ừ…” Miêu Anh gật đầu, biểu thị tán đồng: “Em cũng vậy, em còn nghĩ là sẽ đánh một trận trường kỳ kháng chiến như vụ án video giết người nữa đấy!”
“Nhưng mà, dù sao thì kết quả như vậy tuy có hơi không thật, nhưng cũng xem như là điều hiển nhiên nhỉ?”
“Đúng vậy, có nhân tất có quả mà!” Triệu Ngọc nói: “Vụ án có phức tạp, kỳ lạ hơn nữa thì cũng đều có nguyên nhân của nó!”
Đang nói, hai người lại dạo bước đến bên cạnh hố tại hiện trường khai quật, có cảnh sát nhắc bọn họ là nguy hiểm, nhưng hai người không để ý.
Nhìn xuống tiếp thì chỉ thấy cái hố to đã được đào rất sâu, rất sâu, các nhân viên đã đào ra cột đá to của miếu thần Núi cùng với vài tượng đá.
“Lần này…” Miêu Anh nói: “Cuối cùng thì anh cũng có thể yên tâm đến Diệu Danh rồi! Chỉ tiếc là em không thể đi cùng anh được!”
“Không sao cả, em chỉ đi tập huấn mà thôi” Triệu Ngọc nói: “Một khi vụ hồi ký giết người điều tra được tình hình gì mới thì anh nhất định sẽ báo với em đầu tiên!”
“Được rồi…” Tiểu thư Miêu hơi mỉm cười, lập tức dựa vào lòng Triệu Ngọc, thong thả nói: “Thật mong là em có thể qua được tập huấn, tương lai có thể đi phá những vụ án lớn tầm quốc tế cùng anh”
“Như vậy thì ít nhất giữa chúng ta sẽ không có bí mật và ngăn cách gì nữa! Nếu không thì…” Miêu Anh buồn bã nói: “Mỗi lần anh quay về từ nước ngoài, em có rất nhiều lời mà không thể hỏi, không thể nói, trong lòng thật sự rất khó chịu”
“Ha ha” Triệu Ngọc hơi mỉm cười: “Anh thấy, em đang lo lắng anh ở bên ngoài làm bừa làm loạn gì đấy thì có! Yên tâm, Triệu Ngọc anh là người cõng đền thờ trinh tiết mà chạy đấy! Là một người vô cùng trung thành với em…”
Ai ngờ, giống như là vận mệnh trêu ngươi, Triệu Ngọc vừa mới thề thốt chân thành, thì giây tiếp theo điện thoại lại reo lên.
Sau khi nhận, bên trong không khéo lại đúng lúc là tiếng của sư tỷ Dagger bên nước Pháp: “Thần thám Trung Quốc thân yêu, nhớ tôi không hả?”
Không phải chứ?
Triệu Ngọc phiền muộn, mỗi lần mình bày tỏ lòng trung thành thì luôn có một người phụ nữ nhảy ra phá đám, không biết mình đã đắc tội với ai nữa.
“Sao nào, sư tỷ Dagger của tôi?”
Triệu Ngọc muốn xoay người, tìm một nơi để nghe điện thoại, nhưng mà bên ngoài trời đang mưa, mình đang mở ô, có vẻ vô cùng lúng túng.
May là tiểu thư Miêu không để bụng, lập tức đỡ lấy ô che mưa trong tay Triệu Ngọc, giúp hắn mở ô.
“Này, chị gái” Triệu Ngọc chỉ đành phải oán trách Juliet: “Cô có biết bây giờ ở chỗ chúng tôi đang là nửa đêm không hả?”
“Biết chứ, biết chứ…” Juliet không bận tâm, nói: “Tôi đã hỏi tiểu thư Miêu rồi. Lúc này, cậu đang phá án mà! Sao hả, giao hẹn lúc trước của chúng ta vẫn tính chứ?”
Lần này, Juliet hoàn toàn sử dụng tiếng Trung chính gốc, Triệu Ngọc không thể không cảm thán, năng lực học tập của người phụ nữ này quả thật rất mạnh.
“Tính, đương nhiên là tính rồi!” Triệu Ngọc bực mình nói: “Triệu Ngọc tôi đây đội trời đạp đất, một lời nói ra tứ mã nan truy, sao lại không tính được chứ? Nhưng mà, cô cũng sốt ruột lắm rồi nhỉ? Cô đã giải quyết chuyện của Tịch Mộng Na xong chưa đấy? Lúc này đi phá vụ án bí ẩn cấp thế giới gì đấy có phải là không hợp lắm không hả?”
“Không” Juliet nói: “Tôi gọi điện cho cậu là muốn nói với cậu một chuyện! Sát thủ liên hoàn Kuman Thong lại xuất hiện rồi, hắn ta vừa mới giết một người ở đặc khu Hương Giang ở nước các cậu đấy! Chính là… vào đêm hôm qua!”