Chương 1757 Tìm kiếm hung thủ ở Hương Giang
Lần này đến lượt Miêu Anh ngây ngườiSau khi gặp mặt người nhà Triệu Ngọc, Miêu Anh đã suy nghĩ mãi về thái độ của Triệu Ngọc trước đó, lúc trò chuyện luôn không tập trung, trong đầu toàn nghĩ về vụ án Kuman Thong giết người…
Theo truyền thống, cụ nhà không chỉ gói sủi cảo cho bọn họ mà còn đặc biệt làm rất nhiều món ngon mà Triệu Ngọc yêu thích nữa.
Giữa trưa, cả nhà ngồi quây quần bên nhau, tụ tập ăn trưa, hoà thuận vui vẻ.
Tuy rằng bây giờ Triệu Ngọc đã như mặt trời ban trưa, nhưng người trong nhà thậm chí không thay đổi gì cả, ngoại trừ đã chuyển sang nhà mới thì vẫn sống cuộc sống như hồi ở nông thôn trước đây.
Triệu Ngọc từng xúc động có ý định mua villa ở Tần Sơn, để người nhà dọn đến Tần Sơn ở, nhưng sau khi thương lượng với cha mẹ, lại bị hai ông bà nhất trí phản đối.
Bởi vì bọn họ đã quen sống ở quê rồi, một khi vào thành phố thì ngược lại chẳng biết phải làm gì.
Bởi vậy Triệu Ngọc cũng tôn trọng ý kiến của hai ông bà, từ bỏ ý định mua nhà.
Bây giờ xem lại, cún con Đại Hanh lại mập lên một vòng, đã trở thành một con cún béo mập, nhưng mà nó vẫn vô cùng thân thiết với Triệu Ngọc, vừa nhìn thấy chủ cũ là cứ cọ bên chân Triệu Ngọc không ngừng…
Vốn dĩ, Triệu Ngọc tính ở nhà một ngày, chỉ tiếc là lại xuất hiện nhiệm vụ khẩn, ăn xong bữa trưa đã vội vàng tạm biệt người nhà, lái xe quay về Tần Sơn.
“Hay là…” Miêu Anh do dự nói: “Em liên hệ với cha, để cha xin nghỉ phép cho em, xem có thể dời ngày huấn luyện của em lại được không nhé?”
“Đừng!” Triệu Ngọc đã đoán ra Miêu Anh có ý này từ lâu, vội vàng khuyên nhủ: “Không dễ gì em mới có được một cơ hội như vậy, nhất định không được để lỡ!”
“Sau này còn có rất nhiều vụ án, nhưng mà cơ hội huấn luyện thì sẽ không bật đèn xanh cho một mình em đâu!”
“Cũng đúng…” Miêu Anh cắn môi nói: “Em cũng không muốn vừa mới bắt đầu mà đã sử dụng quan hệ của cha! Em không muốn để lại ấn tượng gì xấu với phòng Đặc Cần”
“Đúng đấy!” Triệu Ngọc lại khuyên: “Không sao cả, có anh mà! Chắc chắn có thể giải quyết vụ án thôi! Em yên tâm đi!”
“Xì, không phải em lo anh không giải quyết được vụ án” Miêu Anh buồn rầu: “Chỉ là khó khăn lắm mới đợi được lúc cùng nhau làm một vụ án tầm quốc tế, vậy mà lại lỡ mất một dịp tốt như vậy!”
“Không đâu” Triệu Ngọc hơi mỉm cười: “Đợi em vượt qua được cuộc huấn luyện thì sau này, anh sẽ đưa em đi phá những vụ án còn trâu hơn vụ này nữa!”
“Ôi, cũng chỉ có thể như vậy thôi!” Miêu Anh không có cách gì khác, lắc đầu: “Như vậy thì hồi ký giết người cũng phải hoãn lại xử lý sao?”
“Không!” Triệu Ngọc nói: “Bởi vì vụ án này cũng tương đối quan trọng, Tổng cục Hình sự đã cử tổ điều tra đặc biệt khác đến Diệu Danh trước để chỉ huy công tác điều tra rồi”
“Trên lý thuyết thì vụ án này đã không còn là chuyện của chúng ta nữa rồi!”
“Nhưng mà… Như vậy cũng tốt mà nhỉ?” Miêu Anh cân nhắc một chốc, nói: “Dẫu sao thì hồi ký giết người cũng là một vụ án hết sức phức tạp, việc điều tra cần phải tiêu tốn rất nhiều sức người, sức của và cả sức lực nữa, tuyệt đối không phải trong một sớm một chiều là có thể hoàn thành được! Giống như anh đã nói, ít ra thì hung phạm đã chết, những việc còn thừa lại đều là công việc lấy bằng chứng điều tra phức tạp, nên anh không thích nó lắm đâu nhỉ…”
“Em nói vậy cũng có lý” Triệu Ngọc tặc lưỡi: “Nhưng anh vẫn cảm thấy, vụ án này hơi có vấn đề… Vẫn cứ muốn đích thân điều tra… Xem ra, cần lấy vụ án lớn quốc tế làm trọng trước đã!”
Vừa nói đến vụ án lớn quốc tế, chí ít thì Triệu Ngọc đã biết được một chuyện, đó chính là ý nghĩa của quẻ “Chấn” trong quẻ bói.
Nếu như không đoán nhầm thì quẻ “Chấn” đại diện cho cuộc hành trình Hương Giang lần này của hắn.
Vậy thì… Nếu như đã như vậy, Triệu Ngọc không thể không tò mò, không biết là nên giải thích quẻ “Khảm” như thế nào đây?
Sau khi trở lại Tần Sơn, các thành viên của tổ điều tra đặc biệt đã chuẩn bị xong, giao toàn bộ nhiệm vụ kế tiếp của vụ án giếng nước giết người cho đám Trương Diệu Huy phụ trách.
Bởi vì nhiệm vụ khẩn cấp, phải đi vội vàng nên cảnh sát Tần Sơn đành phải hủy hội mừng công vốn được đặc biệt chuẩn bị cho Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc gọi một cuộc điện thoại đơn giản cho các vị lãnh đạo rồi tạm biệt đám Trương Diệu Huy, dẫn các thành viên trong đội của mình đón máy bay, tiến thẳng đến Hương Giang.
Đương nhiên, lúc ở sân bay, Triệu Ngọc cũng mỗi người đi một ngã với tiểu thư Miêu thân yêu. Miêu Anh phải vội đến thủ đô, tham gia cuộc tập huấn của phòng Đặc Cần.
Những đôi yêu nhau khác thì khó tránh tỉ tê tâm sự, nhưng mà đôi trẻ giang hồ như Triệu Ngọc và Miêu Anh lại dứt khoát nhanh gọn, chỉ ngắn gọn ôm một cái rồi mỗi người bước vào cửa máy bay khác nhau…
⚝ ✽ ⚝
Cạch…
Trên máy bay, Triệu Ngọc giở trò xấu búng vào trán Thôi Lệ Châu một cái.
“Úi” Thôi Lệ Châu quở mắng một tiếng, ôm đầu oán trách: “Sếp à, anh không thể như vậy được, chị Miêu vừa đi thì anh lại động tay động chân với tôi rồi! Cẩn thận tôi kiện anh tội khiếm nhã đấy nhé, ha ha ha…”
Nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc cảm thấy trong lòng hơi dễ chịu hơn một chút, lập tức cố ý bĩu môi nói: “Cô lại hoài xuân nữa à? Có phải vì không được đi Diệu Danh để gặp Tiểu Vương Xán của cô nên thấy thất vọng không hả?”
“Cút bà anh đi… Ừm…” Thôi Lệ Châu vội đổi giọng nói: “Con mắt chó nào của anh nhìn thấy tôi đang hoài xuân hả? Tôi là đang hưng phấn, hưng phấn đó có biết không hả?”
“Vụ án Kuman Thong giết người chính là vụ án lớn quốc tế đấy, ai mà còn để ý gì đến việc đi Diệu Danh nữa?”
“Tổ trưởng…” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đang ngồi ở ghế sau nhắc nhở: “Cho đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa thu được tư liệu cụ thể bên Hương Giang cung cấp, xem ra, vụ án này không dễ thở như tưởng tượng đâu!”
“Em cũng có loại cảm giác này…” Tăng Khả kéo tay của Trương Bồi Bồi, nói: “Dẫu sao thì đơn vị không nối đường ray nên thái độ của bên phía Hương Giang đối với cảnh sát điều tra trong nước không ‘bảo sao nghe vậy’ như những khu khác đâu nhỉ?”
“Không phải chỉ là vấn đề về thái độ” Ngô Tú Mẫn nói: “Tôi đã thông qua quan hệ cá nhân hỏi thăm một chút, bên phía Thái Lan cũng cử ra chuyên gia nghiên cứu vụ án Kuman Thong, giờ đã đến Hương Giang rồi. Mặt khác, còn có rất nhiều truyền thông quốc tế cũng đang chú ý đến chuyện này. Hương Giang vốn là nơi phong vân tế hội, vụ án này khá là nhạy cảm, chúng ta phải cẩn thận làm việc mới được”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Chị Ngô nói rất đúng, tôi cũng có nghe nói, Hương Giang không giống với những khu khác, chúng ta với bọn họ nói dễ nghe thì là hợp tác, còn khó nghe thì chính là vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác, bọn họ sẽ xem chúng ta thành đồ trang trí, không dốc sức phối hợp đâu!”
“Cho nên, lần này tất cả mọi người đều phải thông minh lanh lợi lên một chút, đến lúc đó thì cứ nhìn theo ánh mắt ra hiệu của tôi mà làm…”
“Yên tâm!” Thôi Lệ Châu đã có dự tính trong lòng, nói: “Có tôi ở đây còn sợ bọn họ không phối hợp sao? Đến lúc ấy, anh cần tư liệu gì thì cứ nói với tôi một tiếng là được! Ai ôi…”
Triệu Ngọc lại búng vào trán Thôi Lệ Châu một cái…
⚝ ✽ ⚝
Cả đường không nói chuyện, cho đến khi đã rất khuya, máy bay mới thuận lợi đến sân bay Hương Giang.
Lúc trở về từ đảo Kỳ Tích trước kia, Triệu Ngọc đã từng đến sân bay này rồi, chỉ là lúc ấy lại chuyển máy bay đến Nam Phi, không hề ra ngoài sân bay.
Sân bay là nơi đầu mối then chốt của các lữ khách, từ trong ra ngoài sân bay đều là đoàn người đông nghẹt, đám Triệu Ngọc đi dọc theo con đường rất lâu, cuối cùng mới đến được cửa ra.
Mọi người đặt hành lý trên mặt đất, lúc này Ngô Tú Mẫn mới lấy điện thoại ra, bắt đầu liên hệ với nhân viên tiếp đón tại trạm của địa phương.
“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu vừa nhìn thấy không có người nào đón tiếp ở cửa ra thì lập tức phát cáu: “Xem ra sếp đã nói đúng rồi, những tên này thật sự là không xem chúng ta là cọng hành gì cả đâu! Nếu như là đến Cục Cảnh sát khác thì đã đón tiếp xa gần rồi đấy chứ? Đúng thật là!”
“Sếp à!” Tiểu Thôi vỗ lên vai Triệu Ngọc một cái, xúi giục: “Lát nữa anh nhớ đâm chọc bọn họ nhiều vào nhé!”
Cót… Két…
Trong lúc đang nói, hai chiếc xe Cadillac màu đen, một chiếc thắng gấp lại, đột ngột dừng trước mặt mọi người.
Tất cả phương tiện ở Hương Giang đều chạy ở lề bên trái, khi cửa xe hạ xuống, Triệu Ngọc lại thấy một nữ tài xế quen thuộc!
Wow!
Sao lại là cô ấy!?
Trong khoảnh khắc nhìn thấy người này, cuối cùng thì Triệu Ngọc đã hiểu quẻ “Khảm” trong quẻ bói là đại diện cho cái gì rồi.
“Thế nào?” Nữ tài xế phóng điện với Triệu Ngọc, cười nói: “Chắc là anh không nghĩ đến việc tôi sẽ đến đón mọi người đâu nhỉ, anh rể thân yêu!!?”