Chương 1758 Chuyên gia
Trong một khu dân cư xa hoa tại phố Lam Thụ của Hương Giang, cảnh sát địa phương tụ tập tại cửa khu, bắt đầu giăng dây cách ly“Nhìn… Nhìn… Mau nhìn kìa…” Thôi Lệ Châu chỉ vào Triệu Ngọc đằng xa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhìn vẻ mặt cười nịnh của sếp chúng ta kìa, miệng sắp cười tới nỗi không khép lại được luôn rồi!”
Giờ phút này, Triệu Ngọc và cô em vợ Đinh Lam đang đứng bên cạnh một chiếc xe cảnh sát trước cửa khu chung cư để trò chuyện, bởi vì còn chưa dẫn cô đến giới thiệu cho mọi người nên mới khiến Thôi Lệ Châu hiểu lầm.
“Wow… Đúng là người đẹp siêu cấp…” Nhiễm Đào nhìn Đinh Lam, nước miếng sắp chảy ra tới nơi: “Người mẫu ở tuần lễ thời trang Milan chắc cũng chỉ tới vậy thôi nhỉ? Sao tôi có cảm giác còn gợi cảm hơn cả tổ phó Miêu của chúng ta thế?”
“Đúng đấy…” Tăng Khả nhướng mày nói: “Tổ trưởng có duyên với phụ nữ ghê, đến tận Hương Giang mà còn có người đẹp nghênh đón, còn gọi anh ấy là anh rể nữa chứ… Đây… Đây là logic quan hệ gì thế?”
“Quan hệ cái đầu quỷ của anh đó!” Pháp y Trương vỗ Tăng Khả một phen: “Nếu gọi anh rể, vậy thì là em gái của tổ phó Miêu nhà chúng ta chứ còn gì nữa… Nhìn nhóm các anh kìa, mắt sắp mù hết rồi, thật là!”
“A…” Thôi Lệ Châu lại nhất quyết không tha: “Tôi đang bảo tại sao gần đây sếp lúc nào cũng tâm thần không yên. Hóa ra là muốn tới Hương Giang gặp em vợ! Lại còn chọn ngay lúc chị Miêu không có mặt nữa, chắc chắn người này không có ý tốt…”
“Thôi thôi!” Ngô Tú Mẫn lại lạnh nhạt kéo Thôi Lệ Châu một cái, nói: “Tổ trưởng Triệu là người như thế nào, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, mau mau chuẩn bị để còn bắt đầu làm việc đi!”
“Nói tới làm việc lại càng tức!” Thôi Lệ Châu chỉ vào cảnh sát Hương Giang đứng ở cửa: “Đã tới cửa rồi vậy mà không cho vào, không biết đám người này nghĩ cái gì nữa!”
“Được rồi Tiểu Thôi” Nhiễm Đào khuyên nhủ: “Nhập gia tùy tục, bên này người ta có nguyên tắc của người ta, bình tĩnh chút đi!”
“Bình tĩnh?” Thôi Lệ Châu vẫn nhất quyết không tha: “Thi thể đã sớm được nâng vào phòng chứa xác rồi, chỉ được xem hiện trường mà thôi, có cần phải quái đản như vậy không?”
Lúc mọi người ở đây bàn tán sôi nổi, Triệu Ngọc lại đang hỏi Đinh Lam: “Em vợ, tôi vẫn chưa rõ, không phải cô phụ trách nhiệm vụ bên Bắc Phi à? Sao bỗng nhiên lại tới Hương Giang vậy?”
“Không biết hả?” Đinh Lam mỉm cười nói: “Chẳng lẽ anh rể thần thám của tôi lại không đoán ra chuyện này à?”
“Ái chà… Hiểu rồi…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hiểu ra: “Bởi vì chưa xử lý xong chuyện của Tịch Mộng Na cho nên phòng Đặc Cần mới đặc biệt phái cô đến bảo vệ tôi, đúng không?”
Đinh Lam gật đầu: “Dù sao Hương Giang cũng là khu vực tương đối mở cửa, tuy thế lực của Tịch Mộng Na đã bị chèn ép nghiêm trọng nhưng khó tránh khỏi việc cô ta sẽ chó cùng rứt giậu, chúng ta phải cẩn thận trong mọi chuyện”
“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Cô mới thay thế cảnh sát Hương Giang tới sân bay đón chúng tôi?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã sớm sắp xếp mọi chuyện ở sân bay rồi” Nói xong, Đinh Lam chỉ vào chiếc xe thương vụ mà họ đã đi trước đó: “Đây là xe chống đạn chuyên bảo vệ khách quý đó!”
“À…” Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu, xem ra không phải là cảnh sát Hương Giang không đủ coi trọng mình, mà là vì đã có phòng Đặc Cần nhúng tay nên bọn họ không tiện ra mặt nữa.
“Còn nữa…” Đinh Lam lại tiến đến bên tai Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Anh rể à, anh phải chuẩn bị tâm lý, sức ảnh hưởng của vụ án Kuman Thong này rất lớn, khiến cho truyền thông của các nước trên thế giới tập trung chú ý rồi. Theo số liệu phía chính phủ, đã có phóng viên của hơn một trăm nước được phái tới Hương Giang phỏng vấn vụ án này”
“Không chỉ là Tổng cục Hình sự các anh mà phòng Đặc Cần cũng hạ tử lệnh, nhất định phải điều tra chân tướng rõ ràng!”
“Bằng không, trong hoàn cảnh hòa bình ổn định, cho dù chỉ có một chút khó khăn trong tôn giáo thôi cũng sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng!”
“Tôi hiểu mà” Triệu Ngọc bắt đầu lên mặt: “Nếu không thì sao có thể phái tôi tới đây chứ? Đúng không? Ha ha ha…” Hắn nhẹ nhàng vỗ bả vai em vợ một cái, nói như có định liệu trước: “Bây giờ có cô bảo vệ, vấn đề an toàn không còn là vấn đề nữa rồi! Còn việc phá án thì cứ để cho tôi!”
Nói tới đây, Triệu Ngọc nhìn cảnh sát ở cửa khu chung cư, hỏi Đinh Lam: “Sao rồi? Vì sao đến bây giờ chúng tôi vẫn không được đi vào hiện trường vậy?”
“Anh là sếp của Tổng cục Hình sự, muốn đi vào mà còn phải đợi sao? Có điều…” Đinh Lam nói: “Vừa nãy tôi có đánh tiếng với người phụ trách bên cảnh sát Hương Giang, họ nói Tiến sĩ Mia đến từ Thái Lan cũng tới, đang thăm dò hiện trường ở bên trong!”
“Bởi vì diện tích hiện trường có hạn cho nên chúng tôi không thể để tất cả mọi người đi vào được!”
“Hửm? Tiến sĩ?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Vụ gì đây?”
“À… Người này là chuyên gia nghiên cứu vụ án Kuman Thong!” Đinh Lam trả lời: “Cảnh sát Hương Giang cố ý mời tới đây hỗ trợ!”
“Hừ!” Triệu Ngọc khinh thường: “Chuyên gia này vô dụng ghê, đã nghiên cứu vụ án này mấy chục năm mà còn chưa bắt được hung thủ! Hừ…”
Nhưng mà, sau khi châm chọc xong, Triệu Ngọc lại đổi sắc mặt, thúc giục Đinh Lam: “Tôi nói này em vợ, chúng ta nhanh vào đi thôi! Thừa dịp vị chuyên gia kia chưa đi, nhanh vào nghe xem ông ta nói gì? Người ta là chuyên gia đấy…”
Đinh Lam khoanh tay lại, mắt lộ vẻ miệt thị.
Chính vào lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi, trên ngã tư đường có một chiếc xe cảnh sát chạy tới.
Sau khi xe cảnh sát ngừng lại, từ trên xe có một cảnh sát hơn năm mươi tuổi, mặc đồng phục cảnh sát cao cấp bước xuống.
Người này vừa nhìn đến Triệu Ngọc thì vội vàng bước nhanh tới, nhiệt tình bắt tay với Triệu Ngọc, dùng tiếng Quảng Đông phổ thông tiêu chuẩn nói: “Thật xin lỗi, vạn phần xin lỗi, bởi vì hội nghị về vụ án cho nên tôi không thể tự mình đến sân bay nghênh đón cảnh sát Triệu, thất lễ, thất lễ rồi!”
Chỉ thấy người này mặt mũi như ngọc, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, rất giống vai nam chính trong phim TVB.
“Vị này là đốc tra phụ trách vụ án – Trình Gia Tuấn!” Đinh Lam giới thiệu cho Triệu Ngọc.
“Ái chà, xin chào xin chào! Không có việc gì, ha ha ha… Tôi lúc nào cũng khiêm tốn mà!” Triệu Ngọc nhẹ nhàng cười, có điều trong nụ cười lại mang chút tà khí, khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
“Đến đây, đến đây…” Đốc tra Trình hơi khẩn trương ra hiệu cho Triệu Ngọc: “Tôi dẫn anh vào hiện trường phát hiện vụ án!”
Triệu Ngọc khoát tay áo với các thành viên trong đội, các thành viên nhanh chóng bắt kịp, cùng đi vào trong khu chung cư.
Có đốc tra tự mình dẫn đường, tất cả các nhân viên cảnh sát tại hiện trường đồng loạt cúi chào.
Sau khi đi tới hiện trường phát hiện vụ án, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu vì sao Đinh Lam lại nói diện tích hiện trường có hạn rồi!
Theo hồ sơ, nạn nhân là một vị quản lý cao cấp trong ngành hải quan, có thể nói là nhân sĩ tri thức thuộc tầng lớp trên của xã hội, nhưng nhà của ông ta lại chỉ là là một căn nhà lầu rộng tầm tám mươi mét vuông.
Nhưng mà tại Hương Giang tấc đất tấc vàng này, tám mươi mét vuông này đã có thể xem như khu nhà cao cấp trong khu nhà cao cấp rồi!
Không còn cách nào, bởi vì diện tích hiện trường quá nhỏ, Triệu Ngọc chỉ dẫn theo Trương Bồi Bồi có kinh nghiệm tìm tòi vật chứng vào, thậm chí ngay cả Đinh Lam cũng phải chờ ngoài cửa.
Sau khi bước vào, trong phòng còn có nhân viên giám chứng đang lấy chứng cớ, lại còn có mấy phóng viên người nước ngoài đang chụp ảnh.
Những người này vừa nhìn đã biết tới từ Đông Nam Á.
Trong đó, có một người đàn ông trung niên để tóc dài, đeo mắt kính, nhìn qua vô cùng lịch sự đang ngồi xổm trước bàn thờ Phật, nghiêm túc quan sát gì đó.
“À…” Đốc tra Trình thấy thế, vội vàng giới thiệu cho Triệu Ngọc: “Vị này là chuyên gia Mia đặc biệt chạy tới từ Thái Lan!”
Sau đó, thông qua phiên dịch, Đốc tra Trình cũng giới thiệu Triệu Ngọc cho Mia.
“À… Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Mia nói tiếng Trung rất lưu loát, vô cùng khách sáo khen tặng Triệu Ngọc: “Năm vụ án lớn chưa giải quyết của quý quốc là năm vụ án khó phá nhất thế giới hiện nay, thần thám Triệu có thể lần lượt phá hết trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đúng là bội phục, bội phục! Có cơ hội, tôi nhất định phải học tập anh nhiều mới được!”
Wow…
Trong lòng Triệu Ngọc thần cảm thán, thật không ngờ uy danh của mình đã lan đến chỗ xa như vậy rồi à?
Nếu người ta đã khen tặng như vậy, đương nhiên Triệu Ngọc cũng khách sáo với người ta một phen.
Sau khi khách sáo qua lại xong, lúc này hắn mới tiến vào chủ đề chính, hỏi Mia: “Tiến sĩ à, thế nào rồi? Ông có phát hiện gì ở hiện trường không? Xác định là cùng một hung thủ với vụ án Kuman Thong trước kia à?”
“Ừm… Chuyện này thì…” Mia thoáng chần chờ một phen, sau đó nói: “Dựa theo quan sát sơ bộ thì rất khó nói, dù sao cũng phải khám nghiệm thi thể mới có thể xác định thêm một bước nữa…”
“Như vậy đi…” Chuyên gia Thái Lan nói: “Anh cứ xem xét nơi này trước, tôi đã thăm dò xong rồi, không chậm trễ mọi người nữa!”
Nói xong, ông ta lại hàn huyên với Đốc tra Trình vài câu, rồi vội vàng dẫn trợ thủ của ông ta rời khỏi hiện trường…
Nhưng mà, lúc chuyên gia Thái Lan đi khỏi, mắt Triệu Ngọc lại lộ ra tia sáng, hình như nhận ra có chỗ nào đó bất thường…