← Quay lại trang sách

Chương 1759 Hiện trường

“Nạn nhân là chủ nhiệm bộ phận hàng hóa hải quan Hương Giang – Phạm Bác Vĩ” Nhân viên cảnh sát bên Hương Giang giới thiệu cho Triệu Ngọc đang thăm dò hiện trường: “Bốn mươi lăm tuổi, đã ly dị, hiện tại độc thân, bị hại vào từ ba giờ đến bốn giờ rạng sáng ngày mười lăm…”“Sao… Các anh có phát hiện gì?” Triệu Ngọc ngồi xổm xuống, nhìn vòng màu trắng vẽ ra hình dáng nạn nhân tại chỗ bị hại, hỏi một câu theo thói quen.

“Ừm…” Nhân viên cảnh sát lật hồ sơ, mãi đến hơn mười giây sau mới trả lời; “Ngày hôm đó Phạm Bác Vĩ phải đi làm, bởi vì chức vị quan trọng cho nên đơn vị gọi điện thoại cho ông ta, nhưng lại không có ai nghe điện thoại”

“Sau cùng, đơn vị đành phải liên hệ với người thân của Phạm Bác Vĩ, người thân sang kiểm tra thì mới phát hiện ra vụ án…”

“Người thân? Là ai vậy?” Triệu Ngọc ngẩng đầu lại hỏi.

“Ừm…” Lần này, nhân viên cảnh sát trẻ tuổi hoảng hốt, nhanh chóng lật hồ sơ, lật một hồi lâu mới trả lời quanh co: “Là… Là cha của Phạm Bác Vĩ!”

“Như vậy… Trong lòng nạn nhân ôm một con Kuman Thong…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Kuman Thong là do nạn nhân tự nuôi à?”

“Chuyện này… Bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm…” Lúc nhân viên cảnh sát trả lời, trên đầu đã đổ mồ hôi.

“Cái gì?” Triệu Ngọc mở to mắt: “Không rõ ràng lắm? Người này đã chết hai ngày rồi, ngay cả Kuman Thong có phải của ông ta hay không mà các anh cũng không biết sao?”

“Chuyện này…” Cậu nhân viên cảnh sát lau mồ hôi: “Khi nạn nhân còn sống tin Phật, tôi đoán… chắc là… Chắc là của ông ta nhỉ?”

“Gì, cái gì mà chắc là chứ?” Triệu Ngọc mở to mắt, chất vấn: “Các anh làm việc với thái độ như thế nào vậy? Sao hả, coi thường cảnh sát đặc biệt của Tổng cục Hình sự Trung ương chúng tôi à?”

“Không… Không không không…” Cậu nhân viên cảnh sát căng thẳng cúi đầu: “Tôi… Tôi sẽ đi hỏi ngay, xin lỗi sếp…”

Nói xong, cậu nhân viên cảnh sát gấp gáp cầm hồ sơ chạy đi gọi điện thoại…

Chậc chậc…

Triệu Ngọc quét mắt một vòng quanh hiện trường, phát hiện vị Đốc tra Trình kia đã biến mất, không biết là trốn vào chỗ nào hút thuốc, hay là cũng đi gọi điện thoại rồi?

Xem ra, lo lắng trước đó của mình không phải là dư thừa, phong cách làm việc của nhân viên cảnh sát địa phương đúng là rất khác vùng trong.

Hắn hiểu rõ, chuyện này không phải là vấn đề của cậu nhân viên cảnh sát lúc nãy, mà là cảnh sát địa phương giở trò lòng dạ hẹp hòi sau lưng.

Nếu biết Triệu Ngọc tiến đến điều tra, vì sao không phái một nhân viên cảnh sát có kinh nghiệm thành thục tiến đến hiệp trợ, ngược lại phái một cậu người mới miệng còn hôi sữa?

Xem ra, phá án tại đất khách đúng là không thoải mái như bình thường.

Có điều, Triệu Ngọc nghĩ lại, nếu mình là nhân viên cảnh sát bản địa, chắc trong lòng cũng sẽ có điều mâu thuẫn đúng không?

Thôi, Triệu Ngọc đặt thành kiến xuống, bắt đầu nghiêm túc quan sát hiện trường.

Từ cách bài trí trong nhà nạn nhân có thể nhận ra, Phạm Bác Vĩ đúng là một tín đồ trung thành của Phật giáo, trong phòng bày bàn thờ Phật, còn thờ phụng Bồ Tát, những thứ như lư hương, cống phẩm cũng không ít…

Có điều, Triệu Ngọc biết, thật ra Kuman Thong chỉ là tập tục dân gian ở Đông Nam Á, từ căn nguyên hoàn toàn không liên quan tới Phật giáo.

Cho nên, nếu không có khẩu cung quan trọng thì không thể xác định Kuman Thong mà Phạm Bác Vĩ ôm khi chết là do ông ta nuôi.

Nếu không phải thì không thể nói chính xác vụ án này và vụ án Kuman Thong trước kia là do cùng một hung thủ gây ra.

Rốt cuộc là bắt chước, hay là tên sát thủ Kuman Thong kia tái xuất giang hồ, đều phải dựa vào Kuman Thong trong tay nạn nhân để phán đoán.

Nhìn quanh hiện trường, Triệu Ngọc phát hiện nhà Phạm Bác Vĩ vô cùng sạch sẽ, các vật phẩm được xử lý chỉnh tề, không có chút bụi nào, chỉ riêng trong phòng ngủ của nạn nhân là có chút bừa bộn.

Bởi vì nạn nhân bị hung thủ sát hại trong đêm khuya lúc còn ngủ say, cho nên giường của nạn nhân tán loạn, một phần đệm chăn cũng rơi xuống đất.

Dựa vào dấu vết tại hiện trường, Triệu Ngọc có thể thấy được chắc là hung thủ ra tay trong phòng ngủ trước, sau đó hắn dùng dây thừng đã chuẩn bị từ trước bao lấy cổ nạn nhân, sau đó kéo dọc theo sàn nhà ra đến phòng khách, cuối cùng dùng sức nắm chặt dây thừng, siết chết nạn nhân.

Có lẽ hung thủ có ưu thế tuyệt đối về mặt sức lực cho nên lúc ấy nạn nhân hoàn toàn không có sức phản kháng, cuối cùng mới khiến cho hiện trường hoàn toàn không có dấu vết vật lộn.

Chậc chậc…

Triệu Ngọc nhìn hiện trường, trong đầu tự tưởng tượng mình thành người bị hại, lần lượt loại bỏ những tình huống khi vụ án xảy ra.

“Sếp ơi, sếp ơi…” Lúc này, cậu nhân viên cảnh sát rời khỏi lúc nãy thở hồng hộc chạy về nói: “Tôi đã hỏi rõ rồi, chúng tôi đã từng hỏi người nhà của Phạm Bác Vĩ, nhưng mà người nhà của ông ta trả lời có vẻ rất hàm hồ, cho nên đến bây giờ chúng tôi vẫn không có cách nào xác định con Kuman Thong đến cùng có phải của ông ta hay không!”

“Cái gì? Không có cách nào xác định?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Cái gì gọi là hàm hồ?”

“Phạm Bác Vĩ đã ly dị, hiện đang độc thân, sống rất độc lập, cho nên người nhà của ông ta không biết ông ta có nuôi Kuman Thong hay không!” Cậu nhân viên cảnh sát trả lời: “Còn nữa, có vài người nuôi dưỡng Kuman Thong với mục đích không đơn giản, cho nên sẽ không để cho người khác biết”

“Có điều…” Cậu nhân viên cảnh sát mở một bộ tài liệu ra đưa cho Triệu Ngọc: “Chúng tôi phát hiện hương tự nhiên chuyên dụng cho nuôi dưỡng Kuman Thong trong ngăn kéo nhà Phạm Bác Vĩ, còn có bánh bích quy cho trẻ con trong tủ lạnh, những thứ đó cũng có thể dùng để nuôi dưỡng Kuman Thong…”

Triệu Ngọc lấy tài liệu qua, lại phát hiện trong tài liệu ngoại trừ ảnh chụp ra thì toàn là chữ phồn thể, đọc rất là khó chịu.

“Cho nên…” Cậu nhân viên cảnh sát nói: “Sếp của chúng tôi cho rằng con Kuman Thong đó chắc là Phạm Bác Vĩ nuôi!”

“Chắc là… Chắc là…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Các anh đang điều tra vụ án hay là đang viết kịch bản thế? Tôi hỏi cậu, chuyên gia Thái Lan kia nói thế nào? Chắc chắn ông ta có thể nhận ra con Kuman Thong đó có phải do Phạm Bác Vĩ nuôi hay không, đúng chứ?”

“Ừm…” Cậu nhân viên cảnh sát khó xử lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, ông ta chưa nói gì cả”

Phù…

Nếu là trước kia, Triệu Ngọc đã sớm nổi bão rồi, nhưng hôm nay hắn đã thành thục, biết nổi bão lung tung không có ý nghĩa thực tế gì, so với việc giận dữ thì không bằng nghĩ ra ý tưởng gì đó còn hay hơn.

Giờ phút này, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là mình cũng cần một vị chuyên gia.

Bởi vì hắn phát hiện vụ án về Kuman Thong liên lụy đến rất nhiều tri thức tôn giáo bí ẩn, mấy thứ này hoàn toàn khác biệt với những gì mình tiếp xúc trước kia, cho nên mình cũng phải tìm một vị chuyên gia tới hỗ trợ mới được.

Tiếp theo, trong lòng hắn vẫn còn đang nhớ đến vị chuyên gia Thái Lan tên là Mia kia, thông qua tiếp xúc vừa rồi, hắn nhìn ra điều gì đó trong ánh mắt Mia.

Ánh mắt của chuyên gia Thái Lan kia phân tán, hình như đã phát hiện manh mối quan trọng gì đó nhưng ông ta lại không có ý định chia sẻ cho Triệu Ngọc.

Cho nên, mình có thể bỏ chút công sức lên người ông ta, xem xem ông ta đang giữ bí mật gì?

Mặt khác…

Triệu Ngọc cẩn thận quan sát điện thờ trong nhà Phạm Bác Vĩ, hắn còn nhớ rõ lúc nãy, Mia cứ ngồi ngẩn người nhìn cái bàn thờ Phật này, hình như đang tự hỏi chuyện gì đó, là mình đã cắt ngang ông ta.

Như vậy… Manh mối mà vị này chuyên gia Thái Lan này phát hiện, có khi nào liên quan tới cái bàn thờ Phật này không?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cũng đứng trước bàn thờ Phật, cẩn thận quan sát.

Nhưng mà, bản thân hắn không hề nghiên cứu về Phật giáo, nhìn một hồi lâu, cũng nhìn không ra một hai ba gì cả. Cho nên, đành phải chụp mấy tấm ảnh rồi rời khỏi hiện trường phát hiện vụ án…