← Quay lại trang sách

Chương 1760 Chìa khóa

“Chuyện tìm cố vấn này… Hẳn là không khó lắm nhỉ?” Trên ô tô, Thôi Lệ Châu ra ý kiến cho Triệu Ngọc: “Cao tăng Phật học bên Hương Giang không ít, tìm đại một người không phải được rồi ư?”“Không giống nhau đâu!” Ngô Tú Mẫn nói: “Không phải cứ là cao tăng thì sẽ biết về Kuman Thong, đây là hai chuyện khác nhau”

“Thế này đi…” Đinh Lam ngồi ở vị trí tài xế, quay đầu lại nói: “Chuyện tìm cố vấn cứ giao cho tôi đi!”

“Có điều, tôi cho rằng… Không ai thích hợp hơn Mia kia đâu!”

“Đúng đó!” Triệu Ngọc nói: “Người này đã nghiên cứu vụ án Kuman Thong gần mười năm, những kiến thức tích lũy trong đầu ông ta nhiều hơn chúng ta rất nhiều”

“Mặc kệ thế nào đi nữa, nhất định phải nghĩ cách từ trên người ông ta, tôi có cảm giác, chắc là ông ta đã tìm ra manh mối quan trọng nào đó rồi!”

“Sếp à…” Thôi Lệ Châu mở to mắt hỏi: “Anh nói thử xem, là trộm đồ của ông ta, hay là lắp máy nghe trộm, máy quay lén?”

“Không được…” Ngô Tú Mẫn nhanh chóng ngăn cản: “Không phải chúng ta đang làm chiến tranh gián điệp, ngàn vạn lần không thể xằng bậy!” Cô ấy xoay người lại nhìn Triệu Ngọc, nói: “Tổ trưởng, dù sao hai bên cũng có quan hệ hợp tác quốc tế, tôi đề nghị, tốt nhất là anh hãy trò chuyện trực tiếp với ông ta!”

“Chúng ta đều đang cố gắng tìm kiếm chân tướng, nếu như ông ta không chịu thật lòng hợp tác thì là bọn họ đuối lý. Nhưng hành động của chúng ta nhất định phải chính đáng!”

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu, sau đó cực kỳ nghiêm túc gật đầu nói: “Chị Ngô nói đúng, tốt nghiệp cũng phải có bằng chứng minh…”

Mọi người lau mồ hôi…

“Không sao đâu” Đinh Lam nói: “Tôi biết, mọi người lần đầu tới Hương Giang phá án, nhất định có cảm giác vô cùng khó chịu. Không sao cả, có tôi ở đây! Lần này tôi tới, không chỉ để làm bảo tiêu thôi đâu, mọi người muốn tình báo gì, muốn điều tra thứ gì, hoặc là cần liên lạc với ai, tôi đều có thể làm được!”

Nghe thấy Đinh Lam nói vậy, Triệu Ngọc cũng xem như được ăn một viên thuốc an thần, dù sao sau lưng Đinh Lam còn có phòng Đặc Cần mạnh mẽ, đã có phòng Đặc Cần làm hậu thuẫn cho mình, đương nhiên Triệu Ngọc không có gì phải lo lắng.

Có điều, vừa mới chịu ngột ngạt, dù thế nào Triệu Ngọc cũng phải càu nhàu vài câu.

“Đúng là khó chịu quá đi mất!” Hắn nói với Đinh Lam: “Tôi cảm thấy thái độ của bọn họ có vấn đề, ví dụ như nhân viên cảnh sát hướng dẫn vụ án cho tôi vừa rồi, bản thân cậu ta hỏi cái gì cũng không biết, người như vậy mà làm việc bên tôi thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc ngay ngày đầu tiên!”

“Không phải vậy đâu anh rể” Đinh Lam khuyên nhủ: “Tôi từng làm việc ở Hương Giang một thời gian, chuyện này có liên quan tới thói quen làm việc của bọn họ, anh đừng để ý. Thật ra không phải bọn họ nhằm vào anh hoặc là tổ điều tra đặc biệt, chỉ là bên này ít khi xảy ra các vụ án mưu sát ác tính, các nhân viên cảnh sát trẻ tuổi không có kinh nghiệm phá án mà thôi”

“Không phải tôi giận tên nhóc đó, mà là vị đốc tra kia không nên phái một con chim non tới hiệp trợ tôi chứ?”

“Có điều, dù sao tôi là người không thích so đo, cũng không giận gì bọn họ, chẳng qua…” Triệu Ngọc phức tạp, nói: “Không biết vì sao, vừa tới Hương Giang thì tôi đã có cảm giác không quá thoải mái!”

“Giống như, có những người không hề đặt hết tâm sức vào việc phá án, còn có vài người đang cố ý gạt chúng ta chuyện gì đó!”

“Anh rể, anh đừng suy nghĩ nhiều quá!” Đinh Lam nói: “Tuy vụ án Kuman Thong này kỳ dị, nhưng cũng chỉ là một vụ án giết người mà thôi! Tôi tin tưởng đại thần thám là anh nhất định có thể phá được nó!”

“Ha ha…” Triệu Ngọc cong khóe miệng, lên mặt cười nói: “Vẫn lại em vợ nhà tôi hiểu tôi nhất!”

Bởi vì Triệu Ngọc đã giải thích rõ ràng với mọi người về quan hệ giữa hắn và Đinh Lam, nên những mờ ám nhỏ của hai người cũng không còn xấu hổ như trước nữa.

“Ừm… tổ trưởng!” Lúc này, Tăng Khả cầm máy tính của mình nói: “Lúc mọi người thăm dò hiện trường, vị đốc tra kia đã phái người gửi tài liệu qua cho em rồi, anh muốn biết gì cứ hỏi em là được!”

“Ừm, đúng là dùng người của mình thoải mái hơn nhiều, Tiểu Tăng à, vừa rồi tôi quan sát hoàn cảnh nơi đây…” Triệu Ngọc nói: “Trong ngoài khu chung cư, hai bên đường phố đều trang bị đầy đủ camera, thời gian xảy ra vụ án lại là nửa đêm, chẳng lẽ cảnh sát địa phương không điều tra được bất cứ thứ gì sao?”

“Bị anh nói trúng rồi!” Tăng Khả không cần nghĩ ngợi đã trả lời luôn: “Tất cả các camera không phát hiện nhân vật khả nghi rõ ràng nào, bây giờ còn đang trong quá trình tìm kiếm!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chắt lưỡi.

“Tôi nghe nói…” Mắt Thôi Lệ Châu lộ vẻ tà dị nói: “Những vụ án Kuman Thong xảy ra trước kia cũng là như vậy đúng không? Camera gì gì đó, không quay được bất cứ thứ gì à? Hung thủ như quỷ mị giết người trong truyền thuyết sao?”

“Tiểu Thôi à, cô đừng có nghe nhầm đồn bậy, có lẽ…” Nhiễm Đào đề xuất ý kiến: “Hung thủ đón xe vào khu chung cư? Có thể là… Có lẽ là đi vào từ trước, hoặc là sau khi giết người xong đợi tới khuya mới đi khỏi?”

“Có điều… Vừa rồi tôi cũng có đi vòng quanh khu chung cư một phen” Thôi Lệ Châu nói: “Nếu như là tôi, tôi cũng có khả năng tránh hết tất cả các camera trong khu, đi vào trong nhà nạn nhân nhưng chắc chắn phải leo từ trên mái nhà xuống, hơn nữa còn phải vô cùng hiểu biết về khu chung cư này thì mới thành công được!”

“Hả?” Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ tới nghề chính của Thôi Lệ Châu, vội vàng hỏi: “Đi vào… Đi vào bằng cách nào?”

“Anh hỏi đúng trọng điểm rồi đó, cái cửa đó đúng là không dễ mà vào được!” Thôi Lệ Châu nhếch miệng nói: “Bởi vì trên cửa có khóa từ bên trong, cho dù có thể mở được cửa chống trộm nhưng khóa lại ở trong nhà, chỉ có thể dùng cái kìm đầu dài cậy ra thôi!”

“Nhưng mà vừa nãy tôi đã xem kỹ, bất kể là cửa chống trộm hay là khóa trong vẫn còn đầy đủ hết!”

“Vậy…” Tăng Khả vội hỏi: “Có khi nào hung thủ đi cửa sổ vào hay không?”

“Tôi cũng xem qua rồi” Thôi Lệ Châu nói: “Chỗ buồng vệ sinh có một cái ống thông gió, nhưng chỉ có trẻ con mới đi qua được, cho dù là tôi cũng không có cách nào vào được!”

“Nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn nói tiếp: “Nạn nhân cao một mét bảy mươi lăm, nặng chín mươi cân, nếu như muốn siết chết nạn nhân thì hung thủ không thể nào là trẻ con được…”

“Tức là sao?” Nhiễm Đào vò đầu: “Vậy thì đúng là kỳ lạ, hung thủ đi vào bằng cách nào?”

“Chuyện này đơn giản thôi, hung thủ có chìa khóa chứ sao!” Sau khi Triệu Ngọc thốt ra, cuộc bàn tán kịch liệt đột ngột ngừng hẳn lại.

“Hửm?” Vài giây sau, Thôi Lệ Châu dẫn đầu đặt câu hỏi: “Vì sao anh biết?”

“Trên báo cáo có viết mà!” Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu nói: “Nạn nhân bị cha của ông ta phát hiện, sau khi cha ông ta mở cửa chống trộm ra thì đi ngay vào trong nhà, phát hiện ra thi thể!”

“À… Khụ!” Thôi Lệ Châu vỗ ót, lập tức hiểu ra.

“Nạn nhân vốn không có thói quen khóa bằng ổ khóa trong” Triệu Ngọc nói: “Vừa nãy tôi đã kiểm tra rất kỹ càng, trên đầu khóa không bất kỳ vết rạch hay xước gì…”

“Lợi hại…” Thôi Lệ Châu giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là sếp lợi hại, thần thám, thần thám…”

“Nói như vậy…” Tăng Khả phân tích: “Hung thủ đã đánh lại chìa khóa nhà nạn nhân? Xem ra, hắn ta tốn rất nhiều công sức trên người nạn nhân nhỉ!”

“Nếu như vậy, chúng ta nên điều tra từ video clip lúc nạn nhân còn sống, xem xem người nào từng theo dõi ông ta! Chỉ cần tìm thấy người này thì chẳng phải vụ án đã trở nên đơn giản rồi ư?”

“Đúng!” Nhiễm Đào vỗ tay thành tiếng: “Ý kiến hay!”

“Nếu như vậy…” Lúc này, Đinh Lam giữ vững tay lái, nói với đám người Triệu Ngọc: “Bây giờ chúng ta đi Cục Cảnh sát Hương Giang trước hay thế nào?”

“Thi thể cũng ở đó, video clip cũng ở đó, còn có văn phòng mà mọi người cần cũng được chuẩn bị xong rồi!”

“Được lắm!” Triệu Ngọc vỗ tay thành tiếng, nói hai chữ thật rõ ràng: “Xuất phát!”