Chương 1761 Nguyên nhân tử vong thật sự
Cục Cảnh sát Hương Giang tên là Cảnh Vụ XửGiờ phút này, Triệu Ngọc và pháp y Trương Bồi Bồi đang xem xét thi thể và nghe nhân viên pháp y thuộc cảnh sát địa phương báo cáo trong phòng khám nghiệm tử thi.
Một pháp y trông có hơi già cả, dùng tiếng phổ thông vô cùng gượng gạo nói: “Đúng là siết chết mà! Sức siết rất mạnh, vết dây vô cùng rõ ràng… Mặt sưng lên, xanh tím, trên da có điểm xuất huyết, võng mạc mắt cũng có điểm xuất huyết, trong miệng mũi có chất lỏng hình bọt biển, đều là những trạng thái biểu hiện ra khi nạn nhân bị siết chết…”
“Chờ một chút, tôi muốn làm rõ một chuyện” Triệu Ngọc nói: “Nạn nhân bị hung thủ kéo túm từ phòng ngủ ra đến phòng khách sau đó mới siết cổ đến chết!
“Nhưng mà… Nạn nhân nằm trên mặt đất, làm sao bị siết chết được?” Triệu Ngọc làm ra một tư thế đơn giản, hỏi: “Nếu muốn siết một người đàn ông đang nằm, có phải cần dùng chân giẫm vào bờ vai của người đó, sau đó ra sức kéo dây thừng, đúng không?”
“Không phải…” Pháp y lớn tuổi cũng giơ tay ra hiệu làm một tư thế, nói: “Là hướng mặt nạn nhân về phía mặt đất, sau đó giẫm vào phía sau lưng của nạn nhân, là siết kiểu đó…”
“Siết như vậy sao?” Triệu Ngọc cũng giơ tay ra hiệu theo: “Nói vậy thì trên lưng có để lại dấu chân không?”
“Cái gì? Dấu chân?” Pháp y lớn tuổi sửng sốt, sau đó mới vò đầu nói: “Hình như không có dấu chân rõ ràng thì phải?”
“Cái gì mà hình như chứ?” Triệu Ngọc chậc lưỡi.
“Ừm, là tuyệt đối không có!” Pháp y lớn tuổi căng thẳng chữa lại: “Không chừng hung thủ đã cởi giày, hoặc là mang tất ngoài giày…”
“Được rồi, được rồi…” Triệu Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục hỏi: “Hung khí thì sao? Ông có phát hiện gì không?”
“Có thành phần kim loại” Pháp y lớn tuổi nói: “Hẳn là dây kéo dây thép gì đó, nhìn từ vệt dây thì có đường kính cỡ chừng nửa đầu ngón tay!”
“Vậy… Kuman Thong thì sao? Bây giờ Kuman Thong đang ở đâu?”
“Trong Khoa Giám định” Pháp y lớn tuổi giơ tay ra hiệu chỉ vào phòng bên cạnh: “Bây giờ chắc đã xét nghiệm xong rồi”
“Được rồi” Triệu Ngọc xoay người nói với Trương Bồi Bồi: “Pháp y Trương, giao nơi này cho cô nhé, cô hãy kiểm tra thi thể và vật chứng thật kỹ nhé, có tình huống gì thì nhớ báo cho tôi biết đúng lúc”
“Vâng…” Trương Bồi Bồi gật đầu.
Nói xong, Triệu Ngọc cất bước rời khỏi đó, nhưng vừa mới đi tới cửa lại bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, vội vàng xoay người hỏi pháp y lớn tuổi kia: “Đúng rồi, người Thái Lan kia có tới đây không?” Triệu Ngọc giơ tay ra hiệu làm ra vẻ tóc dài và kính mắt: “Là một vị chuyên gia ấy?”
“Đến rồi, đến rồi!” Pháp y lớn tuổi gật đầu khẳng định: “Hơn nửa tiếng trước có tới xem thi thể, sau đó vội vàng đi mất!”
“Cái gì? Đơn giản như vậy thôi à?” Trong lòng Triệu Ngọc nói thầm, lại vội vàng hỏi: “Vậy ông ta có nói gì không?”
Pháp y lớn tuổi lắc đầu.
“Vậy vẻ mặt của ông ta lúc ấy là thế nào?” Triệu Ngọc hỏi lại.
“Vẻ mặt? Vẻ mặt hả…” Pháp y lớn tuổi cố gắng nhớ lại, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ lo làm việc, nên không nhìn kỹ!”
“Đờ mờ…” Triệu Ngọc đen mặt liếc người này một cái nhưng lại không thể tức giận.
Rơi vào đường cùng, hắn đành đi ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi sau đó đi tới bên Khoa Giám định.
Vốn dĩ cảnh sát địa phương có sắp xếp cho Triệu Ngọc một vị trợ lý cấp bậc tương đối cao, nhưng Triệu Ngọc đang giận cho nên đã điều người đó đi rồi.
Có điều, bây giờ danh tiếng của Triệu Ngọc vang xa, nhân viên cảnh sát địa phương không thể nào không biết hắn, cho nên khi hắn vừa đi vào Khoa Giám định muốn xem xét vật chứng thì lập tức được nhìn thấy con Kuman Thong kia ngay.
Thứ gọi là Kuman Thong thật ra chỉ là búp bê dùng vật liệu tương đối đặc biệt để chế thành trẻ con, tạo hình khác nhau, lớn nhỏ không đều.
Con phát hiện trên người nạn nhân là một con Kuman Thong lớn cỡ bằng quả trứng ngỗng, toàn thân đen tuyền.
Kuman Thong có dáng đang ngồi, trên người còn viết toàn mấy chữ bùa chú, không biết là ngôn ngữ gì…
Thứ như thế này vừa nhìn đã cảm thấy trong lòng có phần không thoải mái.
Triệu Ngọc hỏi nhân viên Khoa Giám định vài câu đơn hắn, đối phương trả lời hắn, chỉ có vân tay của nạn nhân trên người Kuman Thong, ngoài ra thì không còn gì khác.
“Vậy…” Triệu Ngọc nhìn bùa chú trên người Kuman Thong, bỗng nhiên lại nghĩ tới vị chuyên gia Thái Lan kia, thuận miệng lại hỏi một câu: “Vị chuyên gia Thái Lan Mia kia có đến xem con Kuman Thong này không?”
“Không… Không ạ…” Các nhân viên giám định nhìn nhau một phen, sau đó đồng loạt lắc đầu.
Không thể nào?
Lần này, Triệu Ngọc càng cảm thấy chuyện này bất thường rồi.
Nếu như chuyên gia Thái Lan vừa mới đi đến phòng khám nghiệm tử thi xem xét thi thể, vậy vì sao không đi qua xem xét Kuman Thong như mình?
Hơn nữa, pháp y lớn tuổi nói, ông ta tới nhưng chỉ nhìn thoáng qua thi thể rồi vội vàng đi mất…
Đi mất?
Đi đâu vậy hả?
Không được…
Triệu Ngọc càng ngày càng cảm thấy hành vi của vị chuyên gia Thái Lan này thật là kỳ lạ, hắn căng thẳng đặt Kuman Thong xuống, sau đó rời khỏi Khoa Giám định.
Mới vừa ra khỏi cửa thì hắn gọi điện thoại cho Đinh Lam ngay lập tức: “Này? Em vợ à, trước đó không phải cô nói nếu muốn liên lạc với ai thì cứ việc tìm cô sao? Bây giờ cô có thể giúp anh tìm vị chuyên gia Thái Lan kia hay không, anh muốn tâm sự với ông ta một lúc!”
“Không thành vấn đề” Đinh Lam trả lời rất rõ ràng: “Anh đến bãi đỗ xe đi, tôi dẫn anh đi tìm ông ta!”
Vì thế sau đó, Triệu Ngọc không quay về văn phòng chủ trì công tác phá án mà ngồi trên xe của Đinh Lam, chạy đến trước cửa một nhà hàng Tây cách Cảnh Vụ Xử rất gần.
“Phòng ăn số năm” Đinh Lam ra hiệu về phía nhà hàng, lời ít mà ý nhiều: “Ông ta chỉ có một mình! Anh tự mình vào nói chuyện đi, tôi không vào!”
Ghê gớm thật…
Triệu Ngọc âm thầm bội phục, phòng Đặc Cần không hổ là phòng Đặc Cần, tung tích của mọi người đều nằm trong lòng bàn tay của bọn họ.
Vì thế, Triệu Ngọc cất bước đi vào trong nhà hàng Tây, nhanh chóng đi vào phòng số năm để gặp vị Tiến sĩ Mia kia.
Chuyện khiến hắn cảm thấy bất ngờ là vị tiến sĩ này đang vừa nhàn nhã thưởng thức cà phê, vừa xem một tập báo chí tiếng Anh.
Có điều, tính cảnh giác của người này có vẻ cao, Triệu Ngọc vừa mới xuất hiện đã bị Tiến sĩ Mia phát hiện ngay.
“Hả?” Mia đỡ gọng kính, nhìn Triệu Ngọc một cái, nhưng không cảm thấy bất ngờ: “Đây không phải quý ngài thần thám ư? Sao anh lại tới đây?”
Triệu Ngọc mỉm cười, chào đối phương một tiếng, sau đó ngồi đối diện tiến sĩ.
“Ái chà chà…” Mia thả báo chí xuống, rất lịch sự mà gật đầu nói với Triệu Ngọc: “Tôi đoán, có phải anh muốn tâm sự về vụ án này với tôi hay không?”
“Kuman Thong là thế mạnh của ông” Triệu Ngọc chắp tay ôm quyền: “Mong quý ngài chỉ giáo!”
“Ui chao, không dám nhận, không dám nhận!” Mia nhanh chóng xua tay, sau đó nói: “Chúng ta vốn dĩ hợp tác điều tra, cùng học tập nhau mà!”
“Vậy…” Triệu Ngọc giang hai tay ra làm một thủ thế, ý là ông đừng có lằng nhà lằng nhằng nữa, mau mau nói chuyện chính đi!
“Ha ha ha…” Mia theo quán tính lấy tay đỡ gọng kính mắt, nói: “Vụ án này là một vụ bắt chước khá vụng về, chứ không phải sát thủ Kuman Thong thật sự gây nên, về điểm này thì anh có thể yên tâm!”
Quả nhiên…
Triệu Ngọc thật ra đã đoán được từ trước là như vậy, bằng không thì không thể nào có chuyện Mia không thèm nhìn con Kuman Thong kia lấy một cái.
“Thần đàn nhà nạn nhân hướng mặt về phía Tây, đây là điều tối kỵ trong việc nuôi dưỡng Kuman Thong!”
“Còn nữa… Đai lưng của nạn nhân là chế phẩm bằng da cá sấu” Mia nói: “Người nuôi dưỡng Kuman Thong kỵ sử dụng các vật phẩm làm từ động vật hoang dại, ví dụ như voi, cá sấu”
“Còn nữa, hương khí và bố trí trong phòng cũng không mang phong cách của một người nuôi dưỡng Kuman Thong”
“Cho nên, con Kuman Thong đó không phải của nạn nhân!”
“À…” Trước đó Triệu Ngọc cũng có đọc qua sơ sơ, nhưng dù sao tiếp xúc thứ này quá ít.
“Mặt khác, vị trí vết dây trên cổ nạn nhân không hợp lý” Mia lại nói: “Lúc sát thủ Kuman Thong ra tay sẽ gần phía trước hơn một chút, hơn nữa hình dạng vết dây trên cổ cũng không đúng!”
“Cho nên… Đây là một vụ bắt chước giết người vô cùng vụng về, hung thủ vốn không biết chi tiết của vụ án Kuman Thong thật sự… Ừm…”
Ai ngờ, nói tới đây, Mia bỗng nhiên hơi hơi thất thần, hình như đang tự hỏi chuyện gì đó.
Hơn mười giây sau ông ta mới hạ giọng, thì thầm với Triệu Ngọc: “Tôi không rõ, anh có biết không, nguyên nhân tử vong của các nạn nhân trong vụ án Kuman Thong thật sự… không phải bị siết chết!”
“Hả? Cái gì?” Lời vừa nói ra, Triệu Ngọc vô cùng kinh ngạc…