← Quay lại trang sách

Chương 1767 Thực lực

“Tìm ra rồi, tìm ra rồi!” Mười phút sau, Tăng Khả thông qua ngành hải quan tìm ra một manh mối quan trọng, vội vàng cầm laptop nói với Triệu Ngọc: “Vào buổi tối mà Phạm Bác Vĩ bị hại, ông ta đã từng đăng nhập vào hệ thống hải quan!”“Đây là hệ thống nội bộ của hải quan, chỉ có quản lý cao cấp của bộ phận mới vào được, có thể kiểm tra tất cả các danh sách hàng hóa xuất nhập khẩu…”

“Ừm, có khả năng… Đây mới là mục đích hung thủ giết chết Phạm Bác Vĩ, chắc chắn là ông ta bị hung thủ hiếp bức mới đăng nhập vào” Triệu Ngọc nói: “Tăng Khả, có thể xem sau khi ông ta đăng nhập vào thì có những thao tác nào không?”

“Ừm…” Tăng Khả nhấn nhấn, nói: “Ông ta chỉ đăng nhập vào danh sách hàng hóa hải quan chứ chưa tăng thêm hay cắt giảm bất cứ thứ gì trong đó, phỏng chừng chỉ tiến hành tìm kiếm bên trong thôi!”

“Tìm kiếm?” Triệu Ngọc nắm chặt nắm tay: “Có thể điều tra được ông ta tìm kiếm nội dung gì không?”

“Cái này rất khó!” Tăng Khả lắc đầu: “Em phải đi vào server nội bộ của bên hải quan mới có thể kiểm tra được cụ thể Phạm Bác Vĩ đã tìm kiếm cái gì!”

“Có điều, dựa theo lời của quản lý hải quan, chỗ mà Phạm Bác Vĩ xem chủ yếu là thùng đựng hàng hóa. Em đoán, có thể là ông ta muốn tìm ra vị trí cụ thể của một thùng đựng hàng nào đấy?”

“Thùng đựng hàng… Thảo nào…” Triệu Ngọc vỗ tay: “Nạn nhân thứ hai Hoàng Lập Xán là người phụ trách container, điểm mấu chốt của vụ án này không phải là Kuman Thong, Kuman Thong chỉ phụ trách dời tầm mắt của chúng ta đi thôi!”

“Mà mục tiêu của hung thủ là tìm một cái thùng đựng hàng?” Tăng Khả buồn bực: “Vì sao lại muốn tìm một cái thùng đựng hàng như vậy chứ, thậm chí… Còn dám giết người vì nó?”

“Bây giờ nói những chuyện này cũng vô dụng thôi!” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta phải tìm ra cái thùng đựng hàng này, mới biết rốt cuộc trong đó chứa cái gì!”

“Hơn nữa, Hoàng Lập Xán vừa mới chết không lâu” Triệu Ngọc lại nói: “Bây giờ vẫn còn là buổi tối, nếu chúng ta hành động nhanh, nói không chừng còn có thể vượt qua hung thủ!”

“Vậy… Em lập tức liên lạc với nhân viên hải quan, xem bọn họ có thể lần lại dấu vết tìm kiếm hay không, xem rốt cuộc Phạm Bác Vĩ muốn tìm cái thùng đựng hàng nào!”

“Có điều… tổ trưởng” Tăng Khả lại hỏi: “Bây giờ có phải chúng ta nên nhanh chóng thông báo cho bên bãi container hay không? Không phải bên đó có bảo vệ à?”

“Cậu có biết bến tàu Hương Giang rộng bao nhiêu không!” Triệu Ngọc nói: “Không tìm ra vị trí cụ thể thì sẽ khiến mọi người luống cuống thêm!”

“Hơn nữa, nhóm người này có chuẩn bị mới đến, tôi không tin bảo vệ bãi đỗ container có thể ngăn bọn họ lại!”

“Được… Để em tìm ngay…” Tăng Khả mới vừa cầm điện thoại lên, di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên reo vang.

Tích tích tích…

Mở ra nhìn thì ra là Nhiễm Đào gọi điện thoại tới cho hắn.

“Sếp à, tôi dựa theo lời anh, đi lục soát nhà Hoàng Lập Xán một phen, anh nói đúng, lần này tôi tìm ra một điều hay ho!”

“Hửm? Điều gì?”

“Không thấy thẻ nhân viên của Hoàng Lập Xán đâu nữa! Con của ông ta nói rằng tấm thẻ đó là công ty của Hoàng Lập Xán phát cho, bình thường được đặt trong ngăn kéo, nhưng tìm khắp cả ngăn tủ cũng không thấy đâu cả”

“Sau đó, tôi lại liên lạc với bên công ty của Hoàng Lập Xán một phen, bọn họ cũng nói, thẻ nhân viên đều để cho công nhân mang bên người…”

“Đờ mờ!” Triệu Ngọc bỗng dưng đứng lên, hô lên với Tăng Khả: “Nhanh chóng liên lạc với Cục Cảnh sát Hương Giang, bảo bọn họ phái đội tăng viện, đến bãi đỗ container bến tàu Hương Giang ngay!

“Nhiễm Đào!” Hắn lại dặn dò vào điện thoại: “Nếu tôi đoán không nhầm, đám hung thủ kia giờ đang ở bãi đỗ container, lợi dụng thẻ nhân viên của Hoàng Lập Xán để tiến hành hoạt động phạm tội!”

“Anh mau thông báo cho công ty của Hoàng Lập Xán, bảo bọn họ xem xét tình huống sử dụng thẻ nhân viên của Hoàng Lập Xán, cái thẻ đó được dùng ở đâu thì chứng minh chỗ đó xảy ra vấn đề…”

“Vâng!” Nhiễm Đào nhận ra chuyện này nghiêm trọng, lập tức làm theo lời dặn của Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc bên này thì vội vàng mặc quần áo tử tế, chạy thẳng ra cửa chính của Cục Cảnh sát.

Hắn vừa mới chạy ra khỏi Cục Cảnh sát thì ô tô của Đinh Lam đúng lúc chạy tới, Đinh Lam đánh một vòng xinh đẹp, ô tô “két” một tiếng, dừng lại bên người Triệu Ngọc.

Sau khi lên xe, Đinh Lam ném cho Triệu Ngọc một khẩu súng.

“Yên tâm đi!” Đinh Lam nói: “Người của em đang trên đường ra bến tàu rồi, nếu hung thủ thật sự ở đó thì chắc không cần cuồng thám anh đích thân ra tay đâu!”

Nói xong, Đinh Lam nhấn ga, ô tô nhanh chóng lao vun vút tới bến tàu.

“Anh rể, em không hiểu…” Trong lúc lái xe, Đinh Lam hỏi Triệu Ngọc: “Sao trong thời gian ngắn như vậy mà anh đã nghĩ đến điểm này rồi?”

“Bây giờ em còn đang nghĩ đến Kuman Thong đấy…”

“À… Ha ha…” Triệu Ngọc khiêm tốn nói: “Cái này chắc là thực lực nhỉ? Anh cũng bất đắc dĩ lắm, ha ha…”

“Em nói không sai, chỗ gian xảo nhất của hung thủ chính là chỗ này!” Sau đó, Triệu Ngọc bắt đầu giải thích nguyên do: “Nếu bọn họ chỉ đơn giản là giết chết Phạm Bác Vĩ thì chắc chắn chúng ta sẽ nghiêm túc điều tra tất cả các chi tiết về Phạm Bác Vĩ, bao gồm cả công việc của ông ta!”

“Nhưng mà bỗng nhiên có một con Kuman Thong nhảy ra, vậy thì vụ án này đã trở nên không tầm thường rồi”

“Cho nên, ánh mắt của chúng ta chỉ nhìn chằm chằm vào Kuman Thong, lại xem nhẹ thân phận của nạn nhân”

“Đương nhiên, những chuyện này sao có thể giấu giếm được hỏa nhãn kim tinh của anh chứ!” Triệu Ngọc khoe khoang: “Sau khi vụ án thứ hai xuất hiện, anh lập tức nghĩ đến công việc của Hoàng Lập Xán, suy nghĩ nhất thời thông suốt…”

“Ừm… Nói như vậy…” Đinh Lam hỏi: “Tức là vụ án này có khả năng liên quan tới thùng đựng hàng của bến tàu hả? Vì tìm một cái thùng đựng hàng mà không tiếc giết người sao?”

“Đủ để thấy số hàng hóa ấy quan trọng tới chừng nào!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu chỉ là vụ án buôn lậu bình thường, chắc chắn không đáng gây ra động tĩnh lớn như vậy, cho nên quy mô của vụ án này sẽ không nhỏ!”

“Cho nên, anh đã xin trợ giúp từ sớm rồi, bên Hương Giang gọi là… gọi là gì ấy nhỉ… Đội Phi Hổ phải không?”

“Có điều…” Đinh Lam lại cau mày hỏi: “Nếu như vậy, vì sao Mia lại bị hại vậy? Chẳng lẽ… Vụ án của ông ta không liên quan tới hai vụ án này sao?”

“Chưa nói chắc được, có điều…” Triệu Ngọc chỉ về phía trước nói: “Vẫn phải xem hôm nay chúng ta có gặp may hay không đã? Chỉ mong những phần tử tội phạm kia vẫn chưa tìm được vật mà bọn chúng cần tìm, nếu như bọn chúng đã chạy trốn thì không dễ đuổi theo đâu!”

Tích tích…

Triệu Ngọc vừa dứt lời, Nhiễm Đào lại gọi điện thoại cho hắn: “Sếp à, anh lại nói trúng rồi!” Nhiễm Đào kích động nói: “Bên bãi container vừa truyền tin, một giờ trước, thẻ nhân viên của Hoàng Lập Xán từng được sử dụng ở dãy hàng số sáu!”

“Dãy hàng số sáu!” Triệu Ngọc vội vàng ra hiệu cho Đinh Lam, Đinh Lam nhấn ga mạnh giống như sắp bay lên.

“Nhiễm Đào, anh nói cho bên bãi container, bảo bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ” Triệu Ngọc dặn dò: “Đám tội phạm này có chuẩn bị mới đến, nói không chừng còn mang vũ khí theo nữa, chờ trợ giúp của chúng ta chạy tới rồi hãy nói!”

“Hiểu rồi… Có điều…” Nhiễm Đào lo lắng nói: “Một giờ đã qua, bây giờ có còn kịp không?”

“Chắc là không thành vấn đề đâu!” Triệu Ngọc nói: “Bọn chúng trải qua trắc trở lớn như vậy, không thể nào chỉ để tìm một món đồ nhỏ được!”

“Màn kịch hay của chúng ta sắp bắt đầu rồi!”