Chương 1768 Đen ăn đen
Cạch…Trên bãi tràn đầy thùng đựng hàng vang lên một tiếng va chạm rất lớn.
Chỉ thấy Đinh Lam điều khiển xe thương vụ chống đạn đâm thẳng vào một chiếc xe Pickup chở một số hàng hóa lớn đang định chạy trốn, khiến chiếc xe kia phải quay cuồng tại chỗ, còn lăn hai vòng rồi mới nghiêng sang một bên.
Sau khi chiếc ô tô Pickup này quay cuồng thì tiếng cánh quạt vang lên giữa không trung, còi cảnh sát cũng vang lên từ bốn phương tám hướng, trong chớp mắt đã có mấy mươi chiếc xe cảnh sát xông tới.
Thình thịch thình thịch…
Sau khi cửa xe mở ra, hơn trăm thành viên đội Phi Hổ võ trang đầy đủ vây quanh chiếc xe hơi kia kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không thấm qua được.
Mà cùng lúc đó, quẻ văn trong đầu Triệu Ngọc cũng đúng lúc vang lên tiếng thông báo kết thúc.
Hệ thống nhắc nhở Triệu Ngọc, quẻ “Cấn Càn – Khảm Chấn” lần này đã kết thúc, hắn đạt được độ hoàn thành siêu cao là 607%, trừ đạo cụ và điểm mà hệ thống khen thưởng ra, cái kính ngắm vạn năng mà hắn nhắm tới từ lâu cũng thuận lợi vào tay.
Mặt khác, bởi vì trước đó, hắn đã dùng hơn 2400 điểm cược độ hoàn thành trên 600%, bây giờ đã được như ước nguyện, buôn bán lời đầy bồn đầy bát.
Tính lại thì tổng điểm của hắn đã đạt tới con số đáng sợ là hơn 50000 điểm, cách lần thăng cấp tiếp theo của hệ thống chỉ còn lại một nửa.
Đương nhiên, chính vì có quẻ văn chỉ thị cho nên Triệu Ngọc không chờ mong quá nhiều vào vụ vây bắt trên bến tàu Hương Giang này.
Bởi vì hắn biết, dù sao trong quẻ văn lần này chỉ xuất hiện đến quẻ “Càn” thôi, chứ không phải là quẻ “Khôn” đại diện cho vụ việc lớn hơn.
Nếu là quẻ “Khôn” xuất hiện, vậy thì mọi chuyện sẽ khác nhiều!
Có điều, cho dù Triệu Ngọc biết sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn, nhưng đám tội phạm trước mắt vẫn hơi nằm ngoài dự đoán của hắn.
Bởi vì, bọn chúng tổng cộng chỉ có bốn người và một chiếc xe, không mang theo vũ khí lợi hại gì, thậm chí ngay cả một khẩu súng lục cũng không có.
Hơn mười phút trước, lúc Triệu Ngọc và Đinh Lam chạy tới dãy container số sáu, hắn đã dùng máy bay không người lái tàng hình xem xét tình huống, nhìn thấy có một đám người đang chọc chọc vào một thùng đựng hàng khổng lồ.
Đến gần mới nhìn rõ, bọn chúng đang khuân vác thứ gì đó từ trong thùng đựng hàng, khiêng một đống hộp giấy vào xe Pickup của bọn chúng.
Kết quả, Triệu Ngọc và Đinh Lam còn chưa ra tay, phi cơ trực thăng của đội Phi Hổ đã đến!
Kế tiếp, đám tội phạm hoảng sợ đành phải leo lên ô tô bỏ chạy, lại trùng hợp bị Đinh Lam bắt gặp tại trận, nên mới xảy ra chuyện trước mắt.
Sau khi xe Pickup bị đụng ngã lăn ra, các đội viên Phi Hổ võ trang đầy đủ đồng loạt xông lên, nhanh chóng khống chế bốn gã tội phạm.
Cả quá trình vây bắt đơn giản sáng tỏ, không gặp trở ngại gì.
Mấy phút đồng hồ sau, bốn gã tội phạm bị đội viên Phi Hổ áp giải, quỳ thành một hàng ngang trên bãi đất trống.
Triệu Ngọc lại lấy ảnh trong di động ra, tiến hành so sánh từng bước từng bước một, lúc so sánh đến người thứ tư thì mắt Triệu Ngọc sáng lên, chỉ thấy người này đúng là tên giả làm cha của đứa trẻ đã từng xuất hiện gần khu nhà Phạm Bác Vĩ sống.
Như vậy, tương đương còn chưa tiến hành thẩm vấn, vụ án cũng đã trở nên rõ ràng rồi.
Cái chết của Phạm Bác Vĩ và Hoàng Lập Xán chắc chắn là bọn chúng gây ra!
Đương nhiên, điều tra đến đây, chỉ có thể tính là hoàn thành một nửa vụ án.
Tiếp theo, Triệu Ngọc và Đinh Lam bước đến chỗ chiếc xe Pickup đã bị lật, chỉ thấy trong xe Pickup chứa rất nhiều hộp giấy, có hộp giấy bởi vì lật xe mà đã bị hỏng.
“Không thể nào?” Triệu Ngọc líu lưỡi, lắc đầu nói với Đinh Lam: “Tôi còn tưởng rằng chúng gây ra náo động lớn như vậy, ít nhất cũng phải là ma túy hay thứ gì tương đương chứ!”
“Vậy mà là… tiền hả?”
Lúc này, Nhiễm Đào chạy nhanh tới trước mặt Triệu Ngọc, báo cáo: “Báo cáo tổ trưởng, bốn tên tội phạm này đã khống chế bảo vệ trực đêm của dãy hàng số sáu, sau đó lợi dụng thẻ nhân viên của Hoàng Lập Xán để lái xe vào!”
“Các nhân viên an ninh đều không sao cả, đã được giải cứu rồi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu, ánh mắt lại nhìn về phía số tiền này.
“Ồ! Gì… gì thế này?” Nhiễm Đào bỗng dưng trố mắt: “Đây… nhiều tiền như vậy à? Đây là… đô la!?”
“Xem ra…” Đinh Lam nhìn số tiền, lại nhìn thùng container bị mở ra đằng xa, thì thào nói: “Đây không chỉ đơn thuần là vụ án buôn lậu giết người, sao tôi còn ngửi thấy mùi đen ăn đen vậy nhỉ?”
“Đúng đấy…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nếu là người một nhà làm thì sao lại không tìm thấy container, hơn nữa còn thủ tiêu tang vật ở bến tàu? Xem ra, vận may của tôi không tệ, lần đầu tiên tới Hương Giang đã phá được một vụ án lớn!”
Nói xong, Triệu Ngọc và Đinh Lam xoay người đi đến chỗ thùng đựng hàng, Nhiễm Đào thì vẫn ngẩn người nhìn đống tiền giấy…
Sau khi đi tới trước thùng đựng hàng, nhìn thấy tình huống bên trong, lúc này hai người Triệu Ngọc mới hiểu rõ ở trong lòng, thì ra trong thùng đựng hàng đã bị cạy mở kia có vài bức tượng Phật cao đến hai mét!
Thân tượng Phật được đúc bằng đồng, trong đó, có hai cái đầu Phật bị cưa ra, bên trong toàn là tiền mặt.
“Sếp ơi, sếp ơi…” Nhiễm Đào vội vội vàng vàng bước nhanh tới, chỉ vào container này mà giải thích: “Cái thùng đựng hàng này được chở tới từ Mahazaya (một nước ở Đông Nam Á) đến đây, những tượng Phật này đều được đưa đến chùa Không Minh để khai quang, sau đó sẽ vận chuyển về nội địa…”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Thật là thiếu đạo đức, vậy mà dám lợi dụng tượng Phật để buôn lậu… Có điều…” Triệu Ngọc hỏi Đinh Lam: “Cái này gọi là buôn lậu ư? Buôn lậu tiền hả?”
“Đúng đấy!” Nhiễm Đào nhặt một tờ tiền từ trên mặt đất lên, kiểm tra ra hình ra dáng: “Đây chắc không phải là giả chứ?”
Nhưng nhìn hồi lâu, Nhiễm Đào vẫn không nhận ra thật giả.
Vẫn là Đinh Lam thành thạo, sau khi quan sát một lát thì nói với Triệu Ngọc: “Tiền đều là thật! Hơn nữa, gần như không có tiền mới, thậm chí còn có mấy tờ bị rách nữa!”
“Nếu có thể nhét đầy bốn tượng Phật này?” Triệu Ngọc ngửa đầu nhìn, thán phục nói: “Có lên đến hàng trăm triệu không thế?”
“Không, không nhiều như vậy đâu!” Đinh Lam nói: “Em có nhìn thấy, trong ấy không chỉ có mệnh giá trăm đô la, mà còn có những tờ tiền nhỏ hơn nữa!”
“Nhiều tiền như vậy à?” Triệu Ngọc vò đầu: “Thảo nào bốn người kia dám bí quá hoá liều!”
“Giỏi lắm” Đinh Lam cầm tay Triệu Ngọc, khen: “Chúc mừng nhé anh rể, vừa tới Hương Giang đã phá một vụ án lớn như vậy rồi!”
“Đừng khiêm tốn, nếu không phải trước đó anh cẩn thận thăm dò, đoán được ý định thực sự của bọn chúng thì có lẽ bọn chúng đã thành công rồi!” Đinh Lam chỉ vào thùng đựng hàng: “Chỉ cần qua khỏi hôm nay, muốn tóm được bọn chúng thì đúng là vô cùng khó khăn, may mà anh phát hiện kịp thời đấy!”
“Không không không, đây đều là công lao của một mình anh, à… Không, đây không phải công lao của một mình anh” Triệu Ngọc sửa đúng: “Là sự cố gắng của tất cả mọi người! Có điều…” Triệu Ngọc nhìn mấy tên tội phạm đang bị áp giải lên xe cảnh sát, nói với Đinh Lam: “Nhiệm vụ của chúng ta còn chưa kết thúc đâu!”
“Đừng quên, trong ba vụ án, chúng ta còn một vụ án nữa chưa phá!”
“Ừm!” Vừa nghĩ đến vụ án chuyên gia Thái Lan bị hại, Đinh Lam lập tức gật đầu: “Vậy bây giờ chúng ta hãy về Cục Cảnh sát, thẩm vấn bọn chúng xem sao! Xem bọn chúng có liên quan gì đến cái chết của Mia hay không?”