← Quay lại trang sách

Chương 1770 Thuyết âm mưu

Khách sạn Shangrila của Hương Giang, chiều hôm sauTriệu Ngọc vừa mới tham gia bữa tiệc xa hoa mà Cảnh Vụ Xử địa phương cố ý chuẩn bị cho hắn, Tổng Cảnh ti, Xử trưởng Cảnh Vụ Xử và tất cả các vị quan to đều có mặt, có thể nói là vô cùng nể mặt Triệu Ngọc.

Có điều, mặc dù quy cách bữa tiệc khá cao, nhưng Triệu Ngọc không có cảm giác gì đặc biệt, nên chuyện trò vui vẻ thì chuyện trò vui vẻ, nên mặt dày thì mặt dày, cũng xem như khiến cho bầu không khí của bữa tiệc trở nên mặn nhạt thích hợp, không mất thể diện.

Sau khi bữa tiệc chấm dứt, Triệu Ngọc vẫn lên xe thương vụ chống đạn của Đinh Lam quay về Cảnh Vụ Xử.

“Em vợ à…” Trên đường về, Triệu Ngọc hơi say, hỏi Đinh Lam: “Như vậy là đã chứng minh được hai vụ án này không phải xảy ra để dụ chúng ta tới, vì sao vẫn còn để ý như vậy? Đằng xa chắc là còn có người âm thầm bảo vệ đúng không?”

“Chuyện này là đương nhiên!” Đinh Lam nói: “Bây giờ anh là một nhân vật tầm cỡ đấy! Cho dù không có kẻ thù như hổ rình mồi thì cũng tuyệt đối không thể qua loa trong việc bảo vệ sự an toàn của anh!”

“Ừm… Có em vợ ở đây…” Triệu Ngọc nhân cơ hội vỗ vỗ vai em vợ: “Anh yên tâm hơn nhiều!”

“Anh rể, hôm nay không về khách sạn nghỉ ngơi chút à?” Đinh Lam vừa nghiêm túc lái xe, vừa quan tâm hỏi han: “Anh vừa uống rượu, còn muốn đi Cảnh Vụ Xử nữa à? Cấp trên cũng không có yêu cầu gì nữa, chắc vụ Mia bị hại cũng do anh phụ trách luôn đấy!”

“Nhưng làm vậy không phải vượt quyền sao?” Triệu Ngọc nói: “Thứ nhất, anh cảm thấy chơi khá thân với vị chuyên gia Thái Lan này; thứ hai, dù sao người ta cũng chết nơi đất khách quê người, chúng ta nhất định phải điều tra rõ chân tướng; thứ ba…”

“Thứ ba?” Đinh Lam tò mò: “Thứ ba là gì?”

“Thứ ba hả…” Triệu Ngọc suy nghĩ một phen, nói: “Nếu như cái chết của Mia có liên quan tới hai vụ án Kuman Thong giả thì cũng không có gì kỳ lạ!”

“Nhưng nếu không có liên quan, thì phải điều tra cho thật kỹ càng…”

“Sao hả?” Đinh Lam truy vấn: “Chẳng lẽ anh cho rằng, nguyên nhân tử vong của Mia… Còn có gì kỳ lạ?”

“Đâu chỉ là kỳ lạ…” Triệu Ngọc thở dài: “Hôm anh gặp mặt ông ta ở nhà hàng Tây, bởi vì nói chuyện hợp ý cho nên anh có cung cấp cho ông ta mấy đề nghị, bảo ông ta điều tra lại những manh mối của vụ án Kuman Thong dựa theo đề nghị của anh…”

“Nhưng ai biết được, anh vừa mới nói chuyện với ông ta vào buổi sáng, đến tối ông ta đã chết rồi…”

“Em nói đi… Như vậy mà còn không gọi là kỳ lạ sao?”

“Chuyện này…” Đinh Lam bỗng nhiên giảm tốc độ xe, vẻ mặt vô cùng phức tạp nói: “Anh rể… Sao em nghe anh nói chuyện cứ có cảm giác sợ sợ làm sao ấy?”

“Có phải do anh điều tra quá nhiều vụ án cho nên mới cho rằng sau lưng mỗi một vụ án đều có vấn đề không? Chẳng lẽ lại… Trùng hợp như vậy ư?”

“Đương nhiên không thể nào trùng hợp như vậy được!” Triệu Ngọc nói: “Nhưng mà ông ta đã chết! Lại còn chết ngay lúc này nữa, em nói xem, ở đâu mà có cái lý này?”

“Nếu… Mia bị hại vì nguyên nhân khác thì sao?” Đinh Lam cãi lại: “Là vì ân oán cá nhân của ông ta?”

“Ân oán cá nhân? Anh cảm thấy không phải vì vậy!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Ân oán cá nhân thì sẽ không giải quyết tại Hương Giang đâu! Giết ông ta lúc nào mà không được?”

“Lại còn phải chạy tới nơi đầu sóng ngọn gió này?” Triệu Ngọc kiên trì lý luận của mình: “Anh nói cho em nghe này, có người dám giết chết Mia như vậy, chắc chắn là đã gặp phải vấn đề lớn không có cách nào giải quyết ngoại trừ giết người!”

“Chờ chút…” Đinh Lam bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, vội hỏi: “Vừa nãy em quên hỏi anh, rốt cuộc anh đã cho Mia đề nghị gì vậy?”

“Anh…” Triệu Ngọc nhớ lại: “Anh nói với Mia, tuy bắt đầu từ năm 2005 thì vụ án Kuman Thong không xuất hiện nữa, nhưng điều này không có nghĩa là từ nay vụ án sẽ bị phủ bụi, nếu như kiểm tra thật kỹ những vụ án cuối cùng mà hung thủ gây ra thì có lẽ có thể tìm ra manh mối mới!”

Sau khi nói xong, Triệu Ngọc nặng nề nằm trên chỗ ngồi.

Đinh Lam đợi mãi, không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Hết rồi?”

“Đúng vậy?” Triệu Ngọc nhún nhún vai.

“Làm cái gì vậy anh rể…” Mặt Đinh Lam đầy vẻ nghi ngờ lắc đầu: “Càng nói càng mơ hồ!”

“Vụ án cuối cùng!”

“Anh có biết có bao nhiêu người ngày đêm nghiên cứu vụ án Kuman Thong bao nhiêu năm qua, chẳng lẽ chỉ bằng một câu điều tra vụ án cuối cùng của anh là có thể làm rõ chân tướng hả?”

“Mia là người thông minh, lỡ như anh chỉ chỉ điểm một chút như thế là ông ta đã hiểu ra gì đó thì sao?” Triệu Ngọc cảm thấy rất hợp lý.

“Đúng là ý nghĩ kỳ lạ” Đinh Lam lắc đầu: “Tối nay anh uống rượu gì đấy?”

“Không, em nghe anh nói… Không phải anh đoán mò đâu…” Mắt say lờ đờ, Triệu Ngọc nhập nhèm nói: “Em nghĩ thử đi, có lẽ cả quá trình là như thế này. Sát thủ Kuman Thong đã về hưu, nhưng đột nhiên có một ngày, hắn ta nghe tin bên Hương Giang này lại xảy ra vụ án Kuman Thong, em cảm thấy, hung thủ chân chính sẽ có phản ứng gì?”

“Nếu là em, có lẽ em sẽ cảm thấy rất tò mò, muốn biết là ai đang bắt chước mình? Bắt chước có giống hay không? Vì sao lại bắt chước em?”

“Cho nên, hung thủ tìm tới đồng bọn hoặc là thủ hạ của hắn ta, cũng tới Hương Giang xem thử”

“Nhưng mà, khắp nơi toàn là cảnh sát, bọn họ phải tìm hiểu thông tin như thế nào đây?”

“Cho nên, bọn họ chuyển tầm mắt về phía Tiến sĩ Mia…”

“Đương nhiên bọn họ có biết Mia, dù sao Mia cũng là chuyên gia điều tra vụ án Kuman Thong mà, cho nên bọn họ từ từ tiếp cận Mia, lén theo dõi mỗi tiếng nói mỗi cử động của ông ta”

“Kết quả, bọn họ chợt phát hiện, sau khi được vị thần thám cấp thế giới là anh nhắc nhở, Mia có thể sẽ tìm ra sát thủ thật sự của vụ án Kuman Thong, cho nên…”

“Thôi đi, thôi đi, đừng nói nữa, đừng nói nữa anh rể…” Cả người Đinh Lam không được tự nhiên, cô nói: “Anh làm em nổi da gà luôn rồi này!”

“Xem ra, suy nghĩ của thần thám đúng là khác với người thường, à… Không, là vô cùng khác biệt mới đúng…”

“Được rồi, được rồi…” Đinh Lam nắm chặt tay lái nói: “Mặc kệ thế nào, em sẽ vận dụng tất cả tài nguyên, dốc hết sức lực giúp anh điều tra vụ án Mia bị giết là được chứ gì! Ai ui…”

Nói xong, Đinh Lam lại không kìm được run người một cái…

⚝ ✽ ⚝

Có thể là độ cồn của rượu xịn này quá lớn, Triệu Ngọc dù vẫn còn đang ngồi trên xe của Đinh Lam và còn chưa tới Cảnh Vụ Xử, nhưng cơn buồn ngủ đã dâng lên.

Vì thế, dưới sự khuyên bảo của Đinh Lam, hắn đành phải quay trở về khách sạn.

Sau khi vào phòng, Đinh Lam kiểm tra kỹ phòng, rót cốc nước cho Triệu Ngọc rồi hàn huyên đơn giản hai câu và rời khỏi phòng ngay.

Sau đó, Triệu Ngọc tắm rửa rồi mới nằm vật xuống giường, chuẩn bị đi ngủ.

Mấy ngày nay, Miêu Anh vẫn đang tiến hành tập huấn, tạm thời không có cách nào liên lạc, nhưng hắn vẫn nhắn lại bằng giọng nói cho Miêu Anh, đơn giản nói tình hình gần đây của mình cho cô biết, hơn nữa còn cổ vũ tiểu thư Miêu hãy cố lên…

Vốn dĩ hắn đã buồn ngủ lắm rồi, cho rằng mình chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ ngủ ngay tức thì.

Nhưng mà sau khi nhắm mắt, hắn lại không tài nào ngủ được.

Hắn biết, sở dĩ mình không ngủ được là do có một tâm bệnh còn chưa khỏi, đó chính là việc Mia bị hại.

Thật ra những gì hắn nói với Đinh Lam trên ô tô không phải là phán đoán vô căn cứ. Nhưng đúng là hắn không tài nào lấy chứng cứ ra được.

Bởi vì lúc hắn gặp mặt Mia, máy thăm dò tàng hình trong đầu hắn vẫn luôn được bật, lúc ấy, thông qua máy thăm dò, hắn đã phát hiện trên người Mia có đặt một dụng cụ điện tử rất nhỏ – máy nghe trộm!

Máy nghe trộm được đặt trong kẹp cravate của Mia, từ bề ngoài thì không thể nhận ra có gì khác thường.

Có điều ngay lúc đó, Triệu Ngọc cũng không để ý, bởi vì trên người Mia trừ máy nghe trộm ra còn mang theo rất nhiều sản phẩm điện tử tiên tiến.

Cho nên, hắn chỉ cho là máy nghe trộm kia là thói quen trong công việc của Mia. Ví dụ như để ghi lại mọi chuyện, muốn tùy thời tùy lúc dùng hình thức ghi âm để ghi lại.

Mà lúc này xem ra, cái máy nghe trộm đó đúng là có vẻ kỳ lạ!

Lúc Triệu Ngọc cẩn thận kiểm tra thi thể của Mia thì cái máy nghe trộm kia đã sớm không cánh mà bay.

Bởi vậy, chính vì biết rõ sự tồn tại của cái máy nghe trộm này cho nên Triệu Ngọc mới cảm thấy cho dù cái chết của Mia không liên quan tới sát thủ Kuman Thong thật sự thì chắc chắn vẫn có nguyên nhân rất quan trọng!