← Quay lại trang sách

Chương 1772 Chuyên gia bị giám sát

Giữa trưa, văn phòng tổ điều tra đặc biệt“Sếp à” Nhiễm Đào báo cáo với Triệu Ngọc: “Tất cả các video quay đoạn Mia xuất hiện trong sân vận động đều chứng minh ông ta chỉ có một mình, có vẻ như không có người quen gì cả!”

“Hơn nữa, nhìn từ vẻ mặt của ông ta cũng không có vẻ là có bạn bè gì!”

“Tổ trưởng” Tăng Khả lời nói: “Em đã tiến hành so sánh video lúc chiếc ô tô Ford đó chạy ra khỏi bãi đỗ xe, có xác suất hơn 90% người lái ô tô chính là Mia!”

“Mặt khác, ít nhất thì vị trí phó lái không có ai, nhưng ghế sau có người hay không thì không có cách nào kết luận được”

“Có lẽ…” Triệu Ngọc chỉ vào bản đồ của sân vận động nói: “Người quen đó cản ông ta lại lúc ông ta rời khỏi sân vận động, hoặc là gọi điện thoại cho ông ta…”

“Hoặc là… Bọn họ gặp mặt trong sân vận động, sau đó người quen kia đứng đợi ông ta ở quốc lộ bên ngoài, cho nên mới tránh được camera…”

“Sếp à…” Thôi Lệ Châu cầm một bản báo cáo, đi qua nói: “Đây là báo cáo mà chị Bồi Bồi đưa, thông qua kiểm nghiệm đã chứng minh, đúng là Mia bị siết chết lúc ngồi trên ghế lái của chiếc xe hơi đấy!”

“Vị trí miệng vết thương của nạn nhân ăn khớp với dấu vết trên tay lái, còn nữa…” Cô ta đưa báo cáo cho Triệu Ngọc: “Thông qua xét nghiệm những vật còn vương lại thì thứ siết chết Mia là một sợi dây leo núi có đường kính chín millimet làm từ DuPont! Loại dây thừng này là loại thường gặp nhất trong các loại dây leo núi, có thể mua được ở bất cứ nơi nào”

“Dây leo núi…” Triệu Ngọc nói thầm một câu nho nhỏ: “Sao tôi nhớ trong vụ án Kuman Thong, công cụ mà hung thủ sử dụng để gây án cũng là dây leo núi nhỉ?”

Triệu Ngọc nói xong, hiện trường nhất thời tĩnh mịch.

Bây giờ đối với mọi người mà nói, mấy chữ Kuman Thong càng ngày càng trở nên mẫn cảm.

“Có điều…” Một lát sau, vẫn là Thôi Lệ Châu nói: “Hung thủ giết chết Mia rõ ràng không thuần thục như tên sát thủ Kuman Thong”

“Tuy sức lực của hắn ta rất mạnh, nhưng phải siết lặp lại nhiều lần, cuối cùng mới siết chết Mia!” Thôi Lệ Châu chỉ vào báo cáo khám nghiệm tử thi và nói: “Phát hiện sáu, bảy vệt dây lần lượt hằn trên cổ Mia, hiển nhiên hung thủ không bắt được trọng điểm, hoặc là bị cái gì đó quấy nhiễu…”

“Nếu như là tôi…” Triệu Ngọc giơ tay ra hiệu nói: “Lúc tôi siết cổ người ta thì ít nhất cũng phải dùng chân giẫm lên ghế ngồi của Mia, như vậy mới có thể sử dụng sức lực lớn nhất đúng không?”

“Như vậy… có phát hiện dấu chân gì ở phía sau ghế lái hay không?”

“Chỉ phát hiện một dấu chân, thuộc bộ phận gần đầu gối” Thôi Lệ Châu mở báo cáo nghiệm thi ra, chỉ vào chỗ nào đó và nói: “Chị Bồi Bồi nói, có khả năng dáng người của hung thủ có phần cao lớn cho nên hắn ta chỉ cần tì đầu gối vào ghế là có thể siết chết nạn nhân, không cần phải đưa chân ra giẫm!”

“Tôi biết dòng xe này của Ford” Nhiễm Đào nói: “Không gian chỗ ngồi khá lớn, nếu chỉ dùng đầu gối làm điểm tựa là có thể giết người thì thân hình người này đúng là cao lớn!”

“Thân hình cao lớn…”

Triệu Ngọc vẽ một ký hiệu trên bảng trắng, nhưng vì tránh sai sót hắn vẫn vẽ thêm một dấu chấm hỏi đằng sau bốn chữ đó.

“Tuy dây leo núi rất thông thường, nhưng cũng không phải vật dụng tùy thân!” Nhiễm Đào phân tích: “Cho nên, việc hung thủ giết chết Mia chí ít cũng phải có dự mưu từ trước!”

“Đó là đương nhiên” Triệu Ngọc nói: “Bằng không, hắn ta không thể nào tránh hết tất cả các camera được!”

Cốc cốc cốc…

Trong lúc đang bàn luận vụ án, Đinh Lam bỗng nhiên gõ cửa tiến vào.

“Sao vậy các nhà thám tử?” Đinh Lam vui mừng đi vào trong văn phòng, sau khi chào hỏi mọi người thì vô cùng thân thiết nói với Triệu Ngọc: “Anh rể, số hải sản mà anh muốn, em đã đặt xong giúp anh rồi, bây giờ mà qua đó thì vừa lúc đấy…”

“Cua hương cay, tôm ngựa vằn om tỏi, còn có canh bào ngư của Tị Phong Đường… Wow, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy ngon miệng rồi, sao nào? Bây giờ có thể xuất phát chưa?”

Vừa thấy Đinh Lam duyên dáng yêu kiều, Nhiễm Đào cứ như thất hồn lạc phách vậy, nhìn mà không chớp mắt lấy cái nào.

Tuy Đinh Lam là người của đội đặc công nhưng lại không phải kiểu người có tư thế oai hùng hiên ngang, mà có lẫn chút quyến rũ, vô cùng thướt tha.

Đừng nói là Nhiễm Đào, mỗi lần Triệu Ngọc nhìn cô em vợ này cũng khó tránh khỏi tim đập rộn lên.

“Ừm… Được… Được…” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Vậy… Bây giờ chúng ta đi nếm thử đi, hiếm khi tới Hương Giang một lần… Ha ha… Tôi mời, tôi mời…”

“Anh Đào” Tăng Khả đưa cho Nhiễm Đào một tờ khăn giấy, miệt thị nói: “Lau nước miếng của anh đi! Tôi cảm thấy nước miếng của anh chắc không chảy ra vì cua hương cay đâu đúng không?”

“Cái gì?” Nhiễm Đào hoảng sợ, vội vàng lấy tay lau chùi, nhưng đâu có nước miếng gì?

Lúc quay lại nhìn Tăng Khả thì phát hiện Tăng Khả đã che miệng cười gập cả lưng…

“Tăng Khả…” Triệu Ngọc nhanh chóng hô: “Nhanh đi gọi Bồi Bồi, chúng ta đi ăn đại tiệc hải sản! Ăn xong rồi lại lên tinh thần làm việc!”

Tổ trưởng lên tiếng, tất cả mọi người ngây ngất chỉnh lại quần áo, chuẩn bị xuất phát.

“Ừm… Đúng rồi…” Lúc này, Đinh Lam lấy di động của mình ra, cho Triệu Ngọc xem mấy tấm ảnh, nói: “Đây là một chút manh mối mà người của em điều tra được, bọn em lấy hết tất cả video sau khi Mia đi tới Hương Giang thì phát hiện chiếc xe hơi này vẫn luôn theo đuôi ông ta!”

“Hả? Cái gì?” Triệu Ngọc sửng sốt, vội vàng lấy di động qua cẩn thận xem xét: “Đây là… Xe gì?”

“Là một chiếc Honda Odyssey màu trắng” Đinh Lam nói: “Quán quân tiêu thụ năm ngoái của Hương Giang, trước mắt là loại xe khá đại trà”

“Bắt đầu từ lúc Mia xuống máy bay, chiếc xe này cứ theo đuôi ông ta mãi! Mia đi đâu thì chiếc xe cũng theo đó!”

“Đờ mờ…” Triệu Ngọc âm thầm kinh hãi, rất rõ ràng, tin tức Đinh Lam điều tra được là một manh mối nghiêm trọng.

Mà ngay trong thời khắc này, tất cả các thành viên trong tổ đều ngừng động tác mặc quần áo của mình lại, tập trung tầm mắt trên người Triệu Ngọc.

“Ừm…” Triệu Ngọc do dự một chút, lại hỏi: “Em gái à, em đã điều tra chiếc xe này chưa?”

“Không… Không thể nào?” Hình như Đinh Lam nhận ra điều gì, vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Này anh rể, sao em có cảm giác bữa cơm trưa nay lại bị đẩy lùi thế?

“Nếu như vậy, xem như em chưa nói gì nhé?”

Nói xong, Đinh Lam nhanh chóng lấy di động về.

“Không phải… Chuyện ra ngoài ăn cơm đổi thành buổi tối cũng được mà?” Triệu Ngọc ra giá: “Em cũng biết manh mối này quan trọng đến chừng nào mà, nếu điều tra ra trên xe là ai, nói không chừng sẽ phá được vụ án ngay đấy!”

“Không được, phải là trưa nay!” Đinh Lam cất di động lại, không chấp nhận mặc cả: “Cua hương cay của Tị Phong Đường, em nhắm đến lâu rồi…”

“Chuyện này…” Triệu Ngọc mở to mắt: “Em có phải là đặc công chuyên nghiệp không vậy? Chắc là không thể không chuyên nghiệp như vậy đâu nhỉ!”

“Ai ôi, anh rể à!” Đinh Lam bỗng nhiên nắm lấy cánh tay Triệu Ngọc, làm nũng: “Em có thể không đi thăm dò không? Em đã phái người đi điều tra chiếc xe đó rồi mà!”

“Chờ xem, nói không chừng cơm nước xong là có tin tức luôn rồi!”

“Ừm… Chuyện này…” Triệu Ngọc vò đầu.

“Còn lằng nhằng gì nữa…” Đinh Lam túm lấy cánh tay của Triệu Ngọc: “Chờ cũng là chờ, ăn cơm chẳng phải cũng là chờ sao? Cũng xem như một cách mà đúng không?”

Triệu Ngọc thật sự không có cách nào với cô em vợ này, sau cùng vẫn bị cô nài ép lôi kéo ra cửa…

Các thành viên trong tổ nhìn thấy cảnh này mà dở khóc dở cười.

Có điều, đa số bọn họ vẫn đứng về phía Đinh Lam, bởi vì bọn họ chẳng những đói bụng, hơn nữa cũng muốn nếm thử hương vị cua hương cay của Tị Phong Đường…