← Quay lại trang sách

Chương 1773 Suy đoán không thể xem nhẹ

Ba giờ chiều, sau khi mọi người nếm xong hải sản ngon lành rồi lại quay về văn phòng trong Cảnh Vụ Xử, cuối cùng Triệu Ngọc mới biết, Đinh Lam có tầm nhìn xa đến chừng nàoBởi vì, bọn họ vừa mới về tới văn phòng thì tin tức mới nhất mà đội đặc công điều tra ra cũng vừa được gửi tới di động của Đinh Lam, hoàn toàn không làm chậm trễ công việc.

“Chiếc Honda Odyssey màu trắng này sử dụng giấy phép giả” Đinh Lam xem tài liệu trên di động rồi báo cáo với Triệu Ngọc: “Nhưng mà thông qua điều tra thì bọn em phát hiện nó đến từ một công ty cho thuê xe nào đó của Hương Giang”

“Đây…” Đinh Lam mở một tấm ảnh trên di động: “Người đăng ký thuê tại công ty là người này!”

Triệu Ngọc nhìn thấy đó là một người đàn ông trung niên dáng người cao lớn, để râu quai nón, làn da đen.

“Tất cả tin tức mà người này đăng ký đều là giả” Đinh Lam tiếp tục nói: “Bọn em đang điều tra thân phận thật sự của người này, hơn nữa, bắt đầu suy luận ngược thông qua video của camera theo dõi của công ty cho thuê xe xem hắn ta đến từ đâu”

“Ừm…” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh nói: “Người này có dáng người rất cao, có vẻ phù hợp với đặc điểm của hung thủ mà chúng ta suy luận được”

“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn báo cáo: “Phía Thái Lan đã gửi văn kiện đến, đồng ý để chúng ta dùng thủ đoạn không chính thức để điều tra Mia, Tăng Khả có thể ra tay rồi”

“Còn nữa, tôi đã tìm hiểu thông qua đơn vị của Mia và cảnh sát địa phương, mới biết Mia chỉ dẫn một trợ lý đến Hương Giang này, không có bất kỳ nhân viên nào khác”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Cho nên chắc chắn chiếc xe này có vấn đề!”

“Mia chỉ là một chuyên gia nghiên cứu vụ án Kuman Thong thôi” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi: “Vì sao lại có người theo dõi ông ta? Sợ ông ta biết chân tướng của vụ án Kuman Thong hay là lo ông ta sẽ tiết lộ tin tức gì?”

“Đừng có gấp, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, có lẽ không thể giấu giếm chân tướng được bao lâu nữa đâu…”

Đinh Lam giơ di động của mình lên, bởi vì trên di động lại có một tin tức mới được gửi tới.

Sau khi xem xong, ánh mắt của Đinh Lam lập tức phát sáng.

Triệu Ngọc nhanh chóng đi tới gần, nhìn thấy trên di động lại có một đoạn video clip về chiếc Honda Odyssey màu trắng kia được gửi đến.

“Đây là video của camera theo dõi xung quanh khách sạn hôm Mia vừa vào ở” Đinh Lam nói: “Thời gian là 12 giờ 10 phút rạng sáng, chiếc xe hơi này xuất hiện trong camera trên phố Lan Uyển nằm ở sườn đông khách sạn”

“Sau đó, mãi cho đến 12 giờ 30 phút lại rời khỏi, đi qua chính cái camera đó…”

“Chuyện này chứng minh…” Triệu Ngọc nói: “Chiếc Odyssey đó đến gần khách sạn mà Mia đang ở, dừng hai mươi phút trong một góc chết của camera sau đó chạy đi mất hả?”

“Không, chuyện này không phải là điểm mấu chốt!” Đinh Lam mỉm cười, sau đó lại mở ra video thứ hai trong điện thoại di động: “Đây là đoạn video được ghi từ camera bên trong khách sạn, mọi người xem…”

Sau khi video clip được phát, Triệu Ngọc kinh ngạc đến ngây người, sau đó không nhịn được hít sâu một hơi.

Chỉ thấy trong video quay sảnh của khách sạn có một người trẻ tuổi vội vàng đi qua camera, mà người này không phải ai khác mà chính là cậu trợ lý trẻ tuổi kia của Mia!

“Lúc trợ lý của Mia rời khỏi khách sạn là 12 giờ 15 phút, quay lại vào lúc 12 giờ 25 phút, thời gian vừa khớp với thời gian mà chiếc xe hơi kia đỗ lại!” Đinh Lam mỉm cười.

“Ôi trời ơi!” Thôi Lệ Châu líu lưỡi thán phục: “Nói cách khác, có khả năng trợ lý của Mia đã đi gặp người trong chiếc xe hơi này? Bọn họ… Là cùng một bọn?”

“Chắc chắn là vậy rồi!” Nhiễm Đào nói: “Đừng quên lúc ấy còn là mười hai giờ khuya nữa chứ!”

“Hình như…” Vừa thấy trợ lý của Mia có vấn đề, Ngô Tú Mẫn nhất thời căng thẳng phân tích: “Thật là không thể nào nói nổi, nếu trợ lý của Mia là đồng bọn của đám theo dõi Mia, vậy có phải đã ‘vẽ rắn thêm chân’ không?”

“Chuyện này không phải điểm mấu chốt!” Triệu Ngọc nắm chặt quả đấm, chỉ vào video clip, nói: “Mấu chốt là chúng ta phải nhanh chóng đi bắt tên khốn này về thẩm vấn xem!”

“Quá muộn rồi!” Đinh Lam lắc đầu: “Bởi vì đã từng thẩm vấn cho nên người của em không xếp anh ta vào đối tượng giám sát quan trọng, cho nên…”

“Sao vậy?” Triệu Ngọc nhất thời cảm thấy không ổn.

“Trợ lý của Mia tên là Gauja” Đinh Lam nói: “Người của em từng điều tra về anh ta, sáng nay anh ta đã lên máy bay rời khỏi Hương Giang rồi, chắc bây giờ đã đến Bangkok rồi đấy!”

“Chết tiệt, vậy thì liên lạc với phía Thái Lan, đừng cho anh ta đi đâu cả!” Triệu Ngọc nhanh chóng hạ lệnh.

“Yên tâm” Đinh Lam nói: “Em đã liên lạc với người mình rồi, anh ta chạy không thoát đâu!”

“Thế mà đã chạy trốn rồi à?” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Vậy chính là không đánh đã khai rồi còn gì, chắc chắn có vấn đề!”

“Chúng ta còn phải điều tra thêm tin tức bên sân bay nữa!” Triệu Ngọc lại nói: “Đám người theo dõi Mia kia có khả năng đã rời khỏi đây cùng với trợ lý của Mia rồi!”

“Để… Để em đi làm nhé?” Tăng Khả xin ra trận.

“Không được” Triệu Ngọc nói: “Cậu phải mau chóng phá tài khoản và mật mã của Mia, tìm chuyên gia phân tích tất cả tài liệu cá nhân của ông ta, Mia nhất định có bí mật nào đó không muốn bị người ta biết được!”

“Được, em đi làm ngay!” Tăng Khả vội vàng chạy tới chỗ máy tính.

“Đinh Lam…” Triệu Ngọc lại quay sang hỏi Đinh Lam: “Đêm Mia gặp chuyện không may, em có nhìn thấy chiếc Odyssey đó gần hiện trường không?”

“Không có!” Đinh Lam trả lời rất chắc chắn: “Bọn em đã xem đoạn video của camera theo dõi đó rất kỹ, không phát hiện ra tung tích của chiếc xe ấy”

“Đúng rồi, nếu là xe thuê, có thuê thì có trả…” Triệu Ngọc nói: “Giờ chiếc xe đó đang ở đâu?”

“Em đã phái người giám sát ở công ty cho thuê xe rồi, trước mắt xe còn chưa được trả lại” Đinh Lam nói: “Có điều, công ty cho thuê xe tự có thủ đoạn của bọn họ cho nên có thể tìm thấy chiếc xe đó trong thời gian ngắn”

“Chậc chậc…”

Trong lúc này, Triệu Ngọc cảm thấy suy nghĩ hơi hỗn loạn, ô tô theo dõi Mia, người trợ lý khả nghi, Mia bị hại…

Cái chết của Mia, rốt cuộc là vì sao?

Nhớ lúc nói chuyện phiếm với Mia, ông ta đang nhàn nhã thưởng thức cà phê, xem báo chí, còn đặt sẵn vé để xem buổi biểu diễn của thần tượng nữa.

Tất cả những chuyện này chứng minh Mia hoàn toàn không nhận ra mình sẽ gặp nguy hiểm. Ông ta cho rằng, lần đến Hương Giang điều tra này chỉ là một đợt nghỉ phép thoải mái…

Mà chuyện này cũng chứng minh có lẽ bản thân Mia không có vấn đề gì cả, ông ta không có kẻ thù hay đối thủ gì…

Cho nên…

Xét đến cùng, Triệu Ngọc càng ngày càng có cảm giác, suy đoán trước đó của mình có khả năng là đúng! Cái chết của Mia rất có khả năng liên quan đến vụ án Kuman Thong chân chính!

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được vì sao ông ta lại chết ở xứ người…

Cho nên… Bởi vậy…

Triệu Ngọc cảm thấy tim mình đập rộn lên, máu sôi lên cuồn cuộn, càng ngày càng kích động nhận ra mình có khả năng đã đụng chạm vào chân tướng thật sự của – vụ án Kuman Thong!

“Hửm?” Đúng lúc này, Tăng Khả bỗng nhiên đứng lên hô với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, anh mau đến xem này, sáng sớm hôm nay có người đăng nhập vào tài khoản của Mia…

“Hình như…” Cậu ta gõ bàn phím một cách thần tốc, sau đó kinh ngạc nói: “Hình như đã xóa rất nhiều thông tin!”

“Không thể nào?” Triệu Ngọc kinh hãi, vội vàng chạy tới xem xét, hỏi Tăng Khả: “Những thông tin bị xóa đó có còn khôi phục được không? Còn nữa, đăng nhập ở đâu, có thể tìm được vị trí cụ thể không?”

“Em… Em phải xem từ từ…” Tăng Khả nói: “Thông tin thì có lẽ còn có thể khôi phục, vị trí đăng nhập thì phải xem tình huống, nhưng mà… Em cần thời gian…”

“Anh rể” Lúc này, Đinh Lam bên cạnh bỗng nhiên quẳng di động của mình xuống, nói với Triệu Ngọc: “Em vừa mới nhận được một tin tức, khả năng có thể giúp cho vụ án của chúng ta!”

“Anh có nhớ Mia có một chiếc di động dùng cho công việc không? Là cái phát hiện không có ở hiện trường vụ án ấy?”

“Đúng rồi, sao vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Bọn em tìm được số điện thoại rồi, tuy chưa xác định vị trí, nhưng mà bọn em đã lấy được lịch sử cuộc gọi!

“Anh xem này…” Đinh Lam mở một tấm ảnh chụp màn hình cho Triệu Ngọc xem: “Sau khi anh gặp mặt Mia, Mia từng gọi một cuộc gọi quốc tế, có thời gian trò chuyện lên đến bốn mươi lăm phút với người nào đó!”

“Hả? Cuộc gọi quốc tế?” Triệu Ngọc hiểu chuyện này nghiêm trọng đến đâu, hỏi thẳng một câu: “Gọi đi đâu thế?”

Đinh Lam im lặng một giây, sau đó mới gằn từng chữ nói với Triệu Ngọc: “Mahazaya!”