Chương 1774 Phong cách của Triệu Ngọc
Năm giờ chiều, văn phòng tổ điều tra đặc biệt, Cảnh Vụ Xử Hương Giang“Tổ trưởng…” Thừa dịp bốn phía không người, Ngô Tú Mẫn lặng lẽ đi tới sau lưng Triệu Ngọc, xấu hổ nói: “Thực xin lỗi vì tôi đã không thẩm vấn tên Gauja kia rõ ràng, bị anh ta qua mặt!”
“Không đâu…” Triệu Ngọc đang viết thêm tài liệu lên bảng trắng, nghe thấy lời ấy thì vội vàng quay đầu lại khuyên giải an ủi: “Chị đừng nói như vậy, việc này là trách nhiệm của tôi, không liên quan gì tới chị Ngô cả”
“Lúc ấy tuy tôi có hoài nghi tên đó, nhưng không tìm hiểu cho đàng hoàng nên mới xuất hiện sai lầm này, không liên quan tới chị đâu”
“Hơn nữa, lúc ấy anh ta có bằng chứng vững vàng chứng minh anh ta không có mặt tại hiện trường, bỏ sót anh ta trong chuyện thẩm vấn cũng là điều hợp tình hợp lý thôi”
“Ừm…” Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: “Tôi sẽ ghi nhớ bài học lần này, lần sau sẽ không phạm sai lầm thế này nữa đâu”
“Ừm, chị Ngô là người chín chắn nhất trong đội” Triệu Ngọc thật lòng nói: “Chị nhất định đừng để chút việc nhỏ ấy ảnh hưởng đến tâm trạng của chị, sau này chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm đấy!”
“Ừm, yên tâm đi! Đúng rồi…” Ngô Tú Mẫn nhớ tới chuyện gì, vội vàng nói: “Người thân và bạn bè của Mia đã đến Cảnh Vụ Xử rồi, tôi đi xử lý một phen!”
“Được” Triệu Ngọc dặn: “Thuận tiện hỏi về chuyện của tên Gauja kia xem bọn họ nói như thế nào nhé!”
“Hiểu rồi!” Nói xong, Ngô Tú Mẫn xoay người rời khỏi văn phòng.
Nhưng mà, cô ấy vừa mới mở cửa đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo của Đinh Lam lướt vào văn phòng như gió.
“Anh rể…” Đinh Lam thở hổn hển nói: “Em vừa mới nhận được tin tức – Gauja đã chết!”
“Cái gì!?”
Chỉ một câu thôi đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc, ngay cả Ngô Tú Mẫn đang chuẩn bị rời khỏi cũng dừng bước.
“Hai mươi phút trước, anh ta được phát hiện trong phòng vệ sinh ở sân bay Bangkok” Đinh Lam nói: “Cổ bị vặn gãy, có khả năng là do sát thủ chuyên nghiệp gây ra!”
“Vậy mà đã chết rồi ư…” Triệu Ngọc cảm thấy rất khó tin, vò đầu nói: “Thậm chí còn chưa kịp ra khỏi sân bay nữa, sao vội vã như vậy?
“Đậu xanh rau má, rốt cuộc ông Tiến sĩ Mia này đã chọc phải vụ gì vậy?”
“Đúng đấy…” Thôi Lệ Châu cũng cảm thấy ngạt thở: “Cho dù là vụ án Kuman Thong thì thế nào, có cần phải điên cuồng giết người diệt khẩu như vậy không?”
“Có khi nào…” Nhiễm Đào nói: “Vụ án này liên lụy đến việc gì đó chứ vốn không liên quan tới Kuman Thong? Ví dụ như… Tập đoàn buôn lậu thuốc phiện gì gì đó…”
“Tôi đã phái người đi xác minh tình huống, thuận tiện triển khai điều tra rồi!” Đinh Lam nói: “Trừ chuyện này ra, tôi còn muốn nói mấy chuyện nữa, thôi thì tôi nói hết nhé!”
“Xem cái này trước…”
Nói xong, cô đưa một bản tài liệu cho Triệu Ngọc.
“Bọn em đã tiến hành so sánh ảnh chụp của nghi phạm trong công ty cho thuê xe kia nhưng không tìm ra đối tượng có điều kiện phù hợp, chuyên gia so sánh của bọn em nói…” Đinh Lam chỉ vào người bị tình nghi trong bức ảnh: “Chắc chắn người này đã ngụy trang rồi, râu rậm, đeo mắt kính và đội mũ, những thứ này đều là cách ngụy trang thường thấy nhất”
“Xem ra… Đây là một cao thủ…” Triệu Ngọc khẽ cắn môi.
“Bọn em cũng có hỏi nhân viên cửa hàng” Đinh Lam lại nói: “Nhân viên cửa hàng nhớ rõ giọng Quảng Đông của hắn ta nói rất khó nghe, nghe có khẩu âm nước ngoài, có lẫn lộn tiếng Anh nữa…”
“Còn nữa…” Đinh Lam giơ tay ra hiệu trên đôi chân dài của mình: “Chân phải của hắn ta bị thọt, đi lại có vẻ khập khiễng!”
“Khập khiễng?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Có khả năng cũng là ngụy trang”
“Đúng vậy!” Đinh Lam nói: “Nhưng mà bọn em hoài nghi đây là một người nước ngoài”
“Có điều tra sân bay không?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Có phát hiện mục tiêu nào khả nghi hay không?”
“Còn đang điều tra…” Đinh Lam trả lời: “Nếu nghi phạm tiến hành ngụy trang thì sẽ rất khó phân biệt, bọn em chỉ có thể sử dụng kỹ thuật phân tích hình thể, còn cần thời gian…”
“Bây giờ, tất cả vấn đề đều hội tụ trên người tên râu rậm lái xe thuê này!” Thôi Lệ Châu nói: “Hắn ta theo dõi Mia, liên lạc với trợ lý của Mia”
“Nói không chừng, cả Mia và Gauja đều bị hắn ta giết chết!”
“Không!” Đinh Lam quyết đoán nói: “Gauja bị người ta vặn gãy cổ, vừa nhìn là biết do sát thủ chuyên nghiệp gây nên.
Mà người giết Mia thì không chuyên nghiệp, có vẻ như là lần đầu tiên giết người!”
“Ối…” Thôi Lệ Châu che miệng.
“Trừ tên râu rậm này ra thì chúng ta còn một điểm quan trọng nữa…” Triệu Ngọc xoay người, chỉ vào bảng trắng nói: “Cú điện thoại cuối cùng mà Mia gọi đi!”
“Mahazaya!” Nhiễm Đào nói: “Sếp à, có phải anh cảm thấy cái chết của Mia có liên quan đến vụ án tượng Phật không?”
“Không!” Triệu Ngọc nói: “Lúc nói chuyện với Mia, tôi đã từng nhắc nhở ông ta rằng hãy điều tra thêm về mấy vụ án cuối cùng do tên sát thủ Kuman Thong gây ra”
“Mà trùng hợp nhất là, vụ cuối cùng trong chuỗi vụ án Kuman Thong trùng hợp xảy ra tại Mahazaya!”
“Tôi cảm thấy…” Ánh mắt Triệu Ngọc sâu thăm thẳm: “Chuyện này không phải là trùng hợp”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi: “Bốn tên buôn ma túy cướp tiền kia có nói, vì ở Mahazaya từng xảy ra vụ án Kuman Thong cho nên bọn họ mới có ấn tượng sâu như vậy, mới nghĩ tới việc sử dụng Kuman Thong để đánh lạc hướng điều tra…”
“Đinh Lam…” Triệu Ngọc xoay người hỏi: “Em có điều tra ra Mia gọi điện thoại cho ai ở Mahazaya không?”
“Em điều tra ra rồi” Đinh Lam nói: “Số điện thoại đó thuộc Cục An ninh quốc gia của Mahazaya, trước chính biến, nó có tên là Cục An ninh đô thị tư pháp tối cao, cũng tương đương với Tổng cục Hình sự của chúng ta”
“Hừm…” Triệu Ngọc không tự chủ được nắm chặt nắm tay, lại hỏi: “Như vậy… Có điều tra ra là nói chuyện với ai không?”
“Ừm… Anh rể…” Đinh Lam kéo cánh tay Triệu Ngọc, kéo hắn sang một bên, dùng giọng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy nói: “Số điện thoại là tổng đài, bọn em không biết Mia gọi cho ai cả!
“Em đang muốn hỏi anh, chúng ta… có cần gọi một cú điện thoại không?”
Ái chà…
Cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu vì sao Đinh Lam lại cẩn thận như thế rồi.
Trên thực tế chỉ cần gọi điện thoại, có lẽ có thể điều tra ra rốt cuộc Mia nói chuyện điện thoại gần năm mươi phút với ai. Nhưng mà, một khi người bên kia điện thoại có liên quan tới vụ án thì xem như đã bứt dây động rừng rồi!
Cho nên, không thể gọi cú điện thoại này được!
Chậc chậc…
Lần này, Triệu Ngọc cảm thấy hơi khó khăn, đành phải hỏi: “Như vậy… Không có cách nào để biết sao?”
“Đó là Mahazaya đấy” Đinh Lam lắc đầu: “Nơi đó vừa mới xảy ra chính biến, thế cục còn phức tạp hơn Vaqueria và Tây Sahara mà anh từng đi nữa!”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc rơi vào trầm tư, hắn đã nhận ra cái chết của Mia phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều, ở sau lưng chuyện này có khả năng cất giấu thứ gì đó vô cùng khó khống chế!
Như thế… Bước tiếp theo, mình nên làm gì bây giờ?
“Em đã điều tra rồi” Đinh Lam tiếp tục nói: “Sau khi anh nói chuyện với Mia, ông ta tổng cộng gọi sáu cuộc điện thoại, năm cuộc khác chỉ là trò chuyện tầm một phút đồng hồ bình thường, không phải gọi cho người nhà của ông ta thì là liên lạc nói về chuyện buổi biểu diễn”
“Cho nên, nếu có vấn đề thì chỉ có thể là cuộc điện thoại quốc tế dài gần năm mươi phút này thôi!”
“Nhưng mà…” Đinh Lam nhìn Triệu Ngọc một cái, lo lắng nói: “Việc gọi điện thoại đến Mahazaya đã vượt qua phạm vi nhiệm vụ cũng như năng lực của chúng ta rồi!”
“Anh rể…” Đinh Lam cực kỳ nghiêm túc nói: “Vụ án này… Chúng ta vẫn tiếp tục điều tra chứ?”
“…” Triệu Ngọc nhìn Đinh Lam, nghiêm túc suy nghĩ một phen, sau đó kiên định nói: “Điều tra!”
“Bỏ dở nửa chừng không phải phong cách của ‘người chuyên quét sạch những vụ án bí ẩn chưa giải quyết’ này!”
“Từ khi hành nghề tới nay, Triệu Ngọc anh chưa từng bỏ dở nửa chừng lần nào!”
“Trước kia không có, sau này cũng sẽ không có!”
“Em gái à…” Triệu Ngọc đặt hai tay lên bả vai Đinh Lam, ánh mắt kiên định, quả quyết nói: “Nghĩ cách đi, chúng ta đến Mahazaya một chuyến là được!”
Bịch…
Thôi Lệ Châu run tay, túi hồ sơ trong tay rơi xuống đất…