← Quay lại trang sách

Chương 1775 Người phụ nữ không đơn giản

Mười một giờ đêm trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt“Sếp, anh đừng chê tôi lải nhải. Em vợ anh đi rồi, tôi phải nói anh mấy câu” Thôi Lệ Châu vừa đưa cà phê cho Triệu Ngọc, vừa nghiêm túc nói: “Anh không thể cứ như thế này được!”

Triệu Ngọc nhận cà phê, ngửi mùi hương của nó, lúc này mới nhướng mày hỏi: “Thế nào hả?”

“Xì… Biết rõ còn cố hỏi đúng không? Chị Miêu vừa không có mặt một cái là anh nổi điên ngay!” Hai tay Thôi Lệ Châu chống nạnh, bĩu môi trách cứ: “Vụ án Kuman Thong có liên quan gì tới anh?”

“Anh tội gì phải liều mạng chứ? Chẳng lẽ anh nghĩ anh cầm tinh con mèo, có chín cái mạng hả?”

“Thôi thôi…” Triệu Ngọc xua tay, xoay người tiếp tục nhìn bảng trắng: “Tôi biết cô muốn nói gì, tiết kiệm sức đi!”

“Hả? Thái độ này của anh là sao?” Thôi Lệ Châu quơ lấy di động, tức giận giơ lên trước mặt Triệu Ngọc: “Tin hay không, tôi gọi điện thoại cho chị Miêu liền bây giờ?”

“Tôi hỏi anh, chẳng lẽ anh không biết Mahazaya là chỗ nào à? Có bao nhiêu phóng viên nước ngoài chết ở đó rồi hả? Còn nữa… Anh có biết nơi đó có tổ chức phản đối người Hoa không?”

“Lội xuống vũng nước đục này để làm gì chứ?”

“Tiểu Thôi” Triệu Ngọc giữ chặt cổ tay Thôi Lệ Châu, không kiên nhẫn nói: “Bây giờ tôi đang điều tra vụ án Mia bị hại cơ mà? Đây đều là công việc cần thiết…”

“Úi chà, anh còn nói xạo nữa!” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Cổ của cậu trợ lý kia đã bị người ta bẻ gãy rồi kia kìa, là bẻ gãy đấy!”

“Chẳng lẽ anh không cảm thấy chuyện này còn đáng sợ hơn Kuman Thong rất nhiều à?”

“Hừ…” Triệu Ngọc quay đầu, tiếp tục suy nghĩ về vụ án.

“Hả? Anh…” Thôi Lệ Châu không cam lòng xoay người theo, tức giận đến mức mím mối lại: “Anh đấy! Trung Quốc lớn như vậy mà còn thiếu chỗ cho anh làm việc sao?”

“Đúng! Vụ án Kuman Thong là kỳ án của thế giới, nếu anh phá được thì sẽ là thần thám cấp thế giới!”

“Nhưng mà sếp à” Thôi Lệ Châu vỗ tay một cái: “Anh mà tiêu đời thì tất cả sẽ tan thành mây khói hết, mạng còn không có, còn ham hư danh thần thám thế giới kia làm chi?”

“Ngậm miệng đi, miệng quạ đen, đi đi đi…” Triệu Ngọc kéo tay Thôi Lệ Châu lên, chặn ngang miệng của cô ta lại.

“Hu… Hu hu hu…” Thôi Lệ Châu vùng vẫy vài cái mới bỏ được tay Triệu Ngọc ra, tiếp tục nói: “Tôi biết, phía sau anh có phòng Đặc Cần làm chỗ dựa, nhưng dù sao đó cũng là Mahazaya mà? Cho dù có phòng Đặc Cần nhưng mà nếu ‘lỡ như’ thì sao?”

“Huống chi, phòng Đặc Cần cũng có dự tính riêng, bọn họ điên rồi mới đồng ý cho anh đi Mahazaya điều tra!”

“Đây không phải đi Bangkok, đi Jakarta, đi Singapore, anh có thể đừng tẩu hỏa nhập ma như vậy được không? Này…”

Tích tích… Tích tích…

Vào lúc Thôi Lệ Châu tận tình khuyên bảo, di động của Triệu Ngọc reo lên.

Triệu Ngọc vừa thấy tên người gọi thì lập tức quẳng Thôi Lệ Châu sang một bên, nghe máy.

“Triệu Ngọc, ta đã nhận được đơn xin của con rồi” Trong điện thoại là giọng nói của cha vợ Miêu Khôn: “Con thật sự đã quyết định rồi à? Muốn đi Mahazaya?”

“Đúng!” Triệu Ngọc nói: “Tuy không thể khẳng định trăm phần trăm việc này có liên quan tới vụ án Kuman Thong thật sự, nhưng con cho rằng mình cần phải đi chuyến này!”

Nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn Thôi Lệ Châu quẳng về phía mình, Triệu Ngọc quay đầu, đi tới góc yên lặng.

“Con có điều tra tài liệu, năm đó sau khi Mahazaya xảy ra vụ án Kuman Thong, Mia và đội của ông ấy đã từng tới nơi đó điều tra, tổng cộng đã ở đó hơn năm mươi ngày!”

“Tuy cuối cùng không tìm được hung thủ, nhưng con cảm thấy chắc chắn bọn họ đã tìm ra mạnh mối quan trọng hoặc là gặp chuyện gì đặc biệt ở đó”

“Cho nên, chỉ cần con tìm ra người Mia từng trò chuyện, có lẽ có thể biết được càng nhiều tin tức”

“Cho dù… Cuối cùng không liên quan gì tới tên sát thủ Kuman Thong nhưng ít nhất cũng có thể làm rõ ràng vụ án Mia bị hại”

“Dù sao Mia cũng chết ở Hương Giang, lỡ như sau lưng chuyện này có giấu âm mưu gì đó gây bất lợi cho chúng ta thì sao?”

“Ừm… Được rồi… Ta biết rồi!” Miêu Khôn trầm ngâm một chút, nói: “Nhưng mà… Tính nguy hiểm của chuyện này thế nào, chắc con cũng biết chứ?”

“Đối với Tổng cục Hình sự mà nói, đúng là nguy hiểm, nhưng là đối với phòng Đặc Cần mà nói…” Triệu Ngọc đi tới một góc văn phòng, bình tĩnh nói: “Chắc chỉ là nhiệm vụ bình thường thôi đúng không?”

“Đối với quốc gia bình thường mà nói, đương nhiên là nhiệm vụ bình thường!” Miêu Khôn nói rõ: “Nhưng mà đối với quốc gia không bình thường mà nói thì không còn là nhiệm vụ bình thường nữa!”

“Chẳng lẽ con quên chúng ta đã lấy trứng chọi đá như thế nào ở Vaqueria à?”

“Còn nữa, sự bất đắc của chúng ta ở ngôi nhà tội ác nữa?”

“Cho nên, con mới thương lượng với cha mà!” Triệu Ngọc hạ giọng: “Cha vợ à, chẳng phải con đã nói với hồng nhan tri kỷ của cha rồi à? Cha cũng biết con ra sức như vậy là vì cái gì mà?”

“Ta biết, ta biết…” Miêu Khôn cảm khái nói: “Ta thật không ngờ, con còn biết giữ lời hứa cơ đấy, thảo nào lại lọt vào mắt xanh của con gái ta!”

“Chuyện này đương nhiên rồi, người trong giang hồ, lấy tín làm gốc!” Triệu Ngọc vỗ ngực: “Lúc ở Bắc Phi, chúng ta cũng dứt khoát đồng ý với người phụ nữ nước Pháp kia, đồng ý giúp cô ta thăm dò một vụ án bí ẩn cấp thế giới rồi…”

“Cha nói đi, những chuyện con làm không phải vì cha sao? Bằng không, sau này nếu cô ta cứ lấy việc này chế nhạo cha, thì cha còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa chứ?”

“Ai ôi, da mặt ta dày bao nhiêu, không phải con không biết” Miêu Khôn vô sỉ cười nói: “Trong chuyện của Lundy, người phụ nữ kia cũng chiếm không thiếu lợi ích của ta đâu, còn chuyện hứa hẹn, sao phải tích cực như thế chứ!”

“Không phải chúng ta không thực hiện, mà chỉ cần viện cớ từ chối, không phải là xong rồi à?”

“Thời nay, mắc nợ mới là đại gia!”

“Xuống địa ngục mà nói đi!” Triệu Ngọc nghiêm mặt nói: “Triệu Ngọc con đường đường là cuồng thám, làm ngay ngồi thẳng, chuyện đã đồng ý thì sẽ nói lời giữ lời, bây giờ nếu đã có cơ hội tốt, không bằng nhân cơ hội này trả món nợ lại cho cô ta là được!”

“Thôi làm ơn…” Miêu Khôn nở nụ cười gằn đầy vẻ cáo già: “Ta còn không hiểu con hả? Nói một ngàn một vạn, chẳng qua là con thích phá án thôi, nếu là chuyện con không thích, tám con ngựa cũng không kéo được con!”

“Ha ha ha, người hiểu con đúng là chỉ có cha vợ! Hô hô hô…” Triệu Ngọc cuồng tiếu.

“Thôi thôi, ta biết” Miêu Khôn nói: “Thật ra Juliet còn vội vã hơn con nhiều! Cứ chú ý tin tức của con mãi, ta cũng có tán gẫu với cô ta rồi!”

“Cô ta nói rằng bọn họ có phòng làm việc ở Mahazaya, cô ta chẳng những có thể bảo đảm an toàn của con, mà còn có thể trợ giúp cho con nữa đấy!”

“Còn nữa… Cô ta sẽ đích thân đến Mahazaya, tham dự phá án với con!”

“Cho dù vụ án không liên quan đến Kuman Thong cũng không sao” Miêu Khôn lại nói: “Cô ta cũng sẽ giúp tới cùng!”

“Đờ mờ! Hóa ra cha già đã sớm sắp xếp xong rồi, đúng là gừng già!” Triệu Ngọc hung hăng chế nhạo Miêu Khôn một câu, sau đó thở dài: “Có điều, người phụ nữ này còn chấp nhất hơn cả con nữa!”

“Vụ Kuman Thong không liên quan gì tới con, có vẻ như cũng chẳng liên quan tới cô ta mà?”

“Vì vụ án này, cô ta thậm chí dám sử dụng tài nguyên của quốc gia sao?”

“Vì sao cô ta làm như vậy?”

“Chỉ vì hoàn thành nguyện vọng của Grimm thôi ư?”

“Có phải cô ta léng phéng với Grimm không?”

“Hừ!” Miêu Khôn hừ lạnh một tiếng: “Có gian tình hay không thì ta không biết, nhưng ta hiểu người phụ nữ này!

“Đây không phải chấp nhất, mà là dã tâm!”

“Con không biết đâu, cô ta muốn mượn dùng việc phá vụ án bí ẩn cấp thế giới để thăng tiến địa vị cá nhân của cô ta trên trường quốc tế, do đó nâng sự nghiệp của mình lên thêm một bước nữa!”

“Ái chà… Hóa ra là vậy!” Triệu Ngọc thán phục: “Người phụ nữ này đúng là không đơn giản!”

“Cho nên…” Miêu Khôn dặn dò: “Đến Mahazaya, con cần phải tỉnh táo, nhất định đừng bị cô ta mê hoặc, mơ mơ màng màng chạy vào ổ chăn của cô ta đấy…”