← Quay lại trang sách

Chương 1801 Trở thành một cú lừa lớn

Bà nội nó!Nhìn thấy thư ký trưởng té xỉu trên mặt đất, Triệu Ngọc không nhịn được mắng một câu, trong lòng nói, tên này cũng ác thật!

Chưa hỏi rõ gì cả đã giết bất luận tội, khó trách vụ án này chết nhiều người đến vậy!

Thực ra, Triệu Ngọc cũng không ngờ có người lại gọi điện bất ngờ như thế.

Trước đó, khi ở trong phòng làm việc nhỏ này, hắn còn đang suy nghĩ đợt lát nữa sau khi gặp đại biểu Đan Long nên giả vờ ra sao? Làm thế nào mới có thể tra rõ chân tướng?

Nhưng không ngờ, điện thoại lục được trên người Thích Khôn lại chợt vang lên, sau khi nhận điện thoại, người nói chuyện trong đó còn là vị thư ký trưởng kia!

Thế là sự việc hiển nhiên càng thêm rõ ràng, vị thư ký trưởng này quả nhiên không phải kẻ tốt lành gì, ông ta và Thích Khôn có mối quan hệ thân thiết, chắn chắc sẽ biết được gì đó.

Nhưng mà, do không chuẩn bị trước nên Triệu Ngọc vẫn để lộ, bị thư ký trưởng nhận ra giọng nói.

Hắn cũng biết, sau khi cúp máy, vị thư ký trưởng này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, hắn định chạy trốn, lại thông qua máy thăm dò tàng hình biết được bên ngoài có đầy bảo vệ đang đứng.

Rơi vào đường cùng, hắn nhanh trí, dứt khoát dùng áo tàng hình, dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, đợi sau khi gạt được các bảo vệ đi, lúc này mới xuất hiện trước mặt thư ký trưởng, đấm ngã ông ta.

Có điều, bởi vì vừa rồi đang tức giận nên Triệu Ngọc ra tay hơi mạnh, chỉ một cú đấm đã đánh ngất thư ký trưởng.

Hắn vỗ đối phương vài cái, nhưng thư ký trưởng vẫn bất tỉnh nhân sự.

Chậc chậc…

Thế là Triệu Ngọc đã bị lộ, cần phải nhanh chóng đưa ra kế hoạch hành động tiếp theo.

Theo lý mà nói, nếu như trói vị thư ký trưởng này và đưa đi thẩm vấn đàng hoàng thì có lẽ sẽ tra hỏi được đại khái sự việc.

Nhưng dù sao đây cũng là tòa nhà quốc hội của người ta, sao có thể dễ dàng mang ông ta đi như thế.

Hơn nữa, trước có Marian, sau có Thích Khôn, Triệu Ngọc lại không chắc rằng liệu vị thư ký trưởng này có nhận tội hay không, lỡ như ông ta cũng thà chết không chịu khuất phục, vậy thì đồng nghĩa với việc uổng công mất một chuyến.

Vậy thì…

Nên làm thế nào đây?

Reng reng reng…

Lúc này, trong phòng chợt vang lên tiếng điện thoại, khiến Triệu Ngọc nhảy dựng lên.

Hắn vội vã lục khắp người, lại phát hiện ra là tiếng chuông điện thoại của thư ký trưởng, có người gọi điện thoại cho ông ta.

Càng gay go hơn chính là cùng lúc đó, bên ngoài phòng cũng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, đoán chừng là tên bảo vệ nào đó nghe thấy tiếng chuông lại chạy đến.

Không ổn!

Triệu Ngọc nhanh chóng khóa cửa văn phòng lại, khóa trái từ bên trong.

Sau đó, hắn nhìn thư ký trưởng hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, nhanh chóng suy nghĩ.

Làm sao bây giờ?

Bước tiếp theo nên làm thế nào?

⚝ ✽ ⚝

Đột nhiên, hắn nhanh trí nghĩ ra một ý hay, cuối cùng cũng nghĩ được một kế hoạch khả thi.

Bằng không… dứt khoát cho họ một vố lớn, nếu ban đầu mình đã nói khoác vậy thì cứ nói khoác đến cùng đi, làm hẳn một vụ nói khoác lớn.

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng ngồi xổm xuống, lại dùng một thiết bị cải trang tàng hình và máy đổi giọng, quét khuôn mặt và thu giọng nói của vị thư ký trưởng này.

Reng reng reng… reng reng reng…

Lúc này, điện thoại của thư ký trưởng vẫn vang lên không ngừng.

Ầm ầm ầm… ầm ầm ầm…

Mà bên ngoài cũng có người đến, đang ra sức đập cửa, kêu gào không ngừng: “Thư ký trưởng đại nhân, mở cửa đi, ngài có trong đó không?”

Tình hình nguy cấp, Triệu Ngọc không lên tiếng mà nhanh chóng cởi áo của thư ký trưởng ra, mặc lên người mình.

Sau đó còn lấy kính của ông ta rồi đeo lên.

Ngay sau đó, hắn dùng hai đạo cụ cùng một lúc, lập tức biến thành hình dáng của thư ký trưởng.

Sau đó, hắn lục điện thoại của thư ký trưởng, nhét thư ký trưởng vào phía sau bàn.

Vào giờ phút này, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập, tiếng gõ cửa cũng ngày càng kịch liệt.

Đầu tiên Triệu Ngọc bấm nhận cuộc gọi, sau đó chợt mở khóa cửa ra và lao ra ngoài.

Ô ô ô…

Hai bảo vệ có thân hình lực lưỡng đứng ngoài cửa, nhìn thấy cánh cửa khóa chặt, họ chuẩn bị tông cửa đi vào lại chợt nhìn thấy thư ký trưởng đại nhân đẩy cửa đi ra, nhất thời bị dọa đến mức lảo đảo, thiếu chút nữa là té ngã!

Đừng!

Triệu Ngọc nhanh chóng đóng cửa văn phòng lại, sau đó ra hiệu cho bảo vệ im lặng, lúc ấy mới đưa điện thoại lên tai.

“Alo… alo alo…” Giọng nói của một người đàn ông vang lên trong điện thoại: “Thư ký trưởng, ngài có nghe thấy không? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không sao!” Triệu Ngọc giả vờ điềm tĩnh, học theo giọng điệu của thư ký trưởng: “Sao rồi?”

“À…” Người đàn ông trong điện thoại vội vã nói: “Vừa rồi tôi nhận được một tin tức, chúng tôi đã tìm được người giúp việc và nhân viên cảnh vệ của Marian rồi, còn tìm được hai nhân viên cảnh vệ của Cục trưởng Abadger nữa, tổng cộng bốn người!”

“Thư ký trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi, họ nói là hai người Trung Quốc đã bắt Abadger và Marian, Marian không chịu được nhục nên đã tự vẫn, cả nhà Abadger thì không biết đi đâu…”

“Ừm… ừm…” Triệu Ngọc nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt thì lại quan sát bảo vệ trước mắt, trong đầu chợt tuôn ra một đống ý xấu.

“Còn nữa!” Người đàn ông trong điện thoại nói tiếp: “Tôi vẫn chưa nhận được số điện thoại mà ngài gửi cho tôi, không phải ngài bảo tôi định vị một điện thoại à? Bây giờ…”

Tít…

Triệu Ngọc lặng lẽ cúp điện thoại, sau đó làm ra vẻ mặt kinh hoàng, lớn tiếng với điện thoại: “Cái gì? Cậu nói cái gì!? Abadger cấu kết với phe đối lập xâm nhập vào tòa nhà quốc hội?”

Một câu nói khiến đám bảo vệ trước mặt bị dọa đến mức biến sắc.

“Họ… họ muốn phát động tập kích khủng bố hay gì?” Triệu Ngọc vẫn đang diễn kịch: “Được, được rồi, tôi biết rồi! Cậu mau định vị điện thoại cho tôi, cần phải nhanh chóng tìm ra ông ta!”

Nói xong, hắn mới cúp máy, sau đó quát đám bảo vệ: “Nghe hết rồi chứ? Tập kích khủng bố đấy, đã bắt được Abadger chưa?”

“Chưa… vẫn chưa ạ…” Đội trưởng đội bảo vệ khó xử nói: “Vừa rồi tôi đã kiểm tra camera giám sát, nhưng không thấy bóng dáng của ông ta đâu cả!”

“Bốp!” Triệu Ngọc không nói tiếng nào, tát đội trưởng đội bảo vệ một cái, sau đó tức giận gào lên: “Mẹ nó, bọn mày đều ăn cháo lớn lên hay sao hả?”

“Mau phong tỏa tòa nhà, lục soát toàn diện!”

“Chúng tôi đã… đã phong tỏa rồi!” Đội trưởng đội bảo vệ bụm mặt, khom người nói: “Chúng tôi đang tiến hành điều tra, tôi đang muốn hỏi ngài, đại biểu Đan Long thì phải làm sao? Có cần nhanh chóng rời khỏi hay không?”

“Được rồi, đại biểu Đan Long không cần cậu lo, tôi sẽ đi xử lý!” Triệu Ngọc khoát tay ra hiệu: “Cậu mau dẫn người của cậu lục soát cả tòa nhà này, không được bỏ qua một góc xó nào!”

Triệu Ngọc làm ầm lên như vậy, đám bảo vệ bị dọa đến mất mật, nhanh chỏng tản ra chấp hành mệnh lệnh.

Phù…

Sau khi mọi người rời khỏi, lúc này Triệu Ngọc mới thở dài một hơi, không ngờ vừa rồi diễn nhập tâm quá, vậy mà lại thật sự xem mình là thư ký trưởng mất rồi.

Hắn cũng không ngờ đến, quyền lực của vị thư ký trưởng này cũng lớn thật.

Có điều, đến lúc này, Triệu Ngọc đã không còn thỏa mãn với thư ký trưởng gì đó nữa rồi, hắn cho rằng, thư ký trưởng có lợi hại đến mấy đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là một thuộc hạ nghe lệnh làm việc mà thôi.

Con cọp lớn thật sự chắc chắn chính là người đang ngồi trong phòng họp kia, nếu như không có chỉ thị của người này, thư ký trưởng căn bản không có quyền hành lớn đến vậy.

Cho nên…

Ánh mắt Triệu Ngọc bình tĩnh, khí huyết dâng trào, dần dần lộ ra bản tính ngông cuồng của hắn.

Được thôi, nếu đã đi đến bước này, vậy thì tôi sẽ thử đi gặp con cọp lớn có quyền lực khuynh đảo đất nước này một lần mới được!!!