Chương 1802 Xin chào đại biểu
Trong hành lang, Triệu Ngọc dùng sức kéo kéo góc áo, thế nhưng quần áo vẫn quá mức căng cứngHắn cao hơn vị thư ký trưởng kia nửa cái đầu, quần áo mặc trên người tất nhiên sẽ nhỏ hơn một chút, vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, hắn chỉ đổi áo, quần vẫn là cái quần bẩn bị dính bùn, nó còn đang tỏa ra một mùi hôi thối, nếu là người sáng suốt thì nhất định sẽ nhìn ra vấn đề.
Có điều, đến lúc này, Triệu Ngọc đã không lo lắng được nhiều như vậy.
Bởi vì cái gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn hơn, sau khi sửa sang lại cổ áo, hắn vẫn ngang nhiên bước về phía phòng họp.
Giờ phút này, ở cửa phòng họp vẫn có rất nhiều cảnh vệ và bảo vệ đang đứng đó, những bảo vệ người Pháp cũng ở đó.
Nếu như Triệu Ngọc muốn kế hoạch của mình thuận lợi thì nhất định phải giải quyết mấy người này mới được.
Đương nhiên, Triệu Ngọc là người trong nghề diễn kịch, chút chuyện nhỏ này không thể làm khó được hắn.
Sau khi hắn tới gần liền quát bọn cảnh vệ Mahazaya: “Tại sao các anh còn ở đây, tai điếc cả rồi à? Không nghe thấy tôi bảo đi bắt người à?”
“Việc này…” Một cảnh vệ đứng đầu vội vàng nói: “Thư ký trưởng, trách nhiệm chủ yếu của chúng tôi chính là bảo vệ đại biểu! Còn chuyện bắt…”
“Hỗn láo!” Triệu Ngọc giơ tay tát hắn ta một cái, khiến người kia choáng váng: “Các anh có biết giờ đã xảy ra chuyện lớn gì không? Cục trưởng Abadger cấu kết với phe đối lập đã xông vào tòa nhà quốc hội của chúng ta rồi!”
“Các anh mau lục soát hết một lượt tất cả các tầng lầu, phát hiện nhân vật khả nghi thì lập tức bắt giữ, nơi này để lại hai người là được rồi!”
“Hả?” Nghe thấy lời ấy, trên đầu các cảnh vệ đều túa mồ hôi, sau khi cảnh vệ đứng đầu nhận lệnh, liền nhanh chóng rút súng ra, vội vã chạy đi.
Nhìn thấy bọn cảnh vệ rút súng, những nhân viên bảo vệ nước Pháp kia bỗng nhiên giật mình, ai cũng bối rối.
“Này!” Triệu Ngọc điều chỉnh máy phiên dịch đồng thanh, nói một tràng tiếng Pháp lưu loát với bọn họ: “Các vị, thật là ngại quá, chúng tôi vừa mới nhận được tin tức, có một nhóm phần tử phản động xông vào tòa nhà quốc hội, hiện tại đang trong tình trạng nguy cấp”
“Tôi đề nghị các anh lập tức liên hệ với lãnh đạo của các anh, tạm dừng hội nghị lần này, tạm thời rời khỏi tòa nhà quốc hội…”
“Việc này…” Nhân viên bảo vệ nước Pháp nghe vậy thì cảm thấy sợ hãi, đã có người bắt đầu thông qua tai nghe để liên hệ với lãnh đạo của bọn họ, còn có người xông vào phòng họp, đi tới bảo vệ quan chức của bọn họ…
Nhìn thấy mưu kế đã thành công, Triệu Ngọc quay người đi tới trước mặt hai tên cảnh vệ Mahazaya, đưa ra yêu cầu với một trong hai tên đó: “Nhanh, đưa cho tôi khẩu súng lục!”
“Cái… Cái gì!?” Trán cảnh vệ lập tức túa mồ hôi lạnh, do dự nói: “Thư ký trưởng, việc này… không hợp với quy định!”
“Đồ hỗn láo!” Triệu Ngọc trừng to mắt mắng một câu: “Tôi lặp lại lần nữa, đưa khẩu súng cho tôi! Cậu căn bản không biết hiện giờ đang xảy ra chuyện gì đâu!”
“Có thể… Thế nhưng mà…”
Chát…
Một tiếng tát chát chúa vang lên, tên cảnh vệ bị Triệu Ngọc tát một cái, lập tức lảo đảo, một bên mặt đỏ bừng.
“Cậu muốn chết à?” Triệu Ngọc hung tợn nói: “Nếu như đại biểu Đan Long xảy ra sơ suất gì, cả nhà cậu cũng đừng mơ có thể sống được!”
“Việc này…” Cảnh vệ bị tát choáng váng, cuối cùng hết cách, đành phải rút khẩu súng ngắn trong túi súng của mình ra, đưa cho Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc nhận lấy súng ngắn, đầu tiên là thuần thục mở băng đạn ra, kiểm tra một hồi, sau khi nhìn thấy bên trong băng đạn đã đầy đủ đạn rồi mới thỏa mãn nhẹ gật đầu.
Mà đúng lúc này, cửa phòng họp đột nhiên mở ra, tất cả các đại biểu của lãnh sự quán Pháp đều kinh hãi đi ra khỏi phòng họp.
Nhân viên bảo vệ người Pháp thì lập tức tổ chức rút lui, nhanh chóng dẫn theo các đại biểu rời khỏi phòng hội nghị…
Ngay sau đó, một quan chức Mahazaya từ trong phòng chạy ra, thấy Triệu Ngọc thì chẳng hiểu gì cả, vội vã hỏi thăm: “Này thư ký trưởng Tô Khôn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nhóm lãnh sự quán Pháp đều rời đi thế? Còn nói cái gì mà có tập kích khủng bố?”
“Suỵt…” Triệu Ngọc thở dài một tiếng, con mắt vẫn luôn nhìn vào những người Pháp ở xa.
Tên quan chức không hiểu rõ cho lắm, nhanh chóng im lặng.
Hai giây sau đó, khi Triệu Ngọc nhìn thấy tất cả người Pháp đều đi qua hành lang, không nhìn thấy đâu nữa, lúc này mới quay đầu trở lại, mỉm cười với tên quan chức.
Sau đó, Triệu Ngọc bất ngờ đạp một cước, đá bay tên quan chức này ra ngoài.
Bịch…
Người này phá tan cánh cửa, bay vào phòng họp, trong phòng họp lập tức vang lên nhiều tiếng hô lớn, trở nên rối loạn.
“Hả? Thư ký trưởng… Anh…”
Hai tên cảnh vệ quá sợ hãi, hoàn toàn không rõ Triệu Ngọc có ý gì?
“Nào! Tới đây!”
Triệu Ngọc đưa tay ra hiệu cho một tên cảnh vệ trong đó, tên cảnh vệ không hiểu rõ cho lắm, nhanh chóng bước lên.
Nhưng mà Triệu Ngọc lại vung nắm đấm lên, đấm thẳng vào mặt của hắn ta.
Bịch bịch!
Tên cảnh vệ ngã xuống đất, Triệu Ngọc lại đá thêm một cước, hắn ta lập tức ngất đi.
“Hả?” Một tên cảnh vệ khác bị dọa sợ, nhanh chóng rút súng nhắm ngay vào Triệu Ngọc: “Không… Không được nhúc nhích!”
“Hỗn láo!” Triệu Ngọc lại mắng một câu, chỉ vào tên cảnh vệ bị mình đánh bất tỉnh và nói: “Cậu không nhìn ra à? Có biết tại sao tôi lại bắt hắn ta giao nộp súng không? Hắn ta chính là phần tử khủng bố!”
“Hả?” Tên cảnh vệ cầm súng kinh hãi đến mức cằm cũng sắp rơi xuống đất, cho dù việc này kỳ lạ, nhưng hắn ta vẫn bỏ súng xuống theo bản năng.
Nhưng mà, hắn ta vừa bỏ súng xuống thì Triệu Ngọc lại đạp hắn ta một cái!
Bịch!
Tên cảnh vệ đập mạnh lưng vào tường, cú đá này của Triệu Ngọc khiến hắn lập tức kêu thảm một tiếng, tê liệt ngã xuống mặt đất, Triệu Ngọc thuận thế đấm móc thêm một cái khiến hắn ta ngất xỉu lập tức.
Thế là ở cửa phòng hội nghị ngoại trừ Triệu Ngọc ra, không còn người nào đứng đó.
Sau đó, Triệu Ngọc xoay người nhặt súng ngắn của tên cảnh vệ lên.
Tiếp theo, hắn tắt thiết bị cải trang tàng hình và thiết bị biến đổi âm thanh đi, khôi phục diện mạo của mình, tiếp theo đạp một cước, đạp tung cửa phòng họp ra…
Tiến vào phòng họp, Triệu Ngọc không nói lời nào, chỉ nổ hai phát súng đoàng đoàng, bắn nổ hai chiếc camera trong phòng họp.
Đoàng… Đoàng…
Hai phát súng qua đi, nhiều tiếng hô kinh ngạc nhất thời nổi lên.
Người này thật là to gan!
Nơi này chính là tòa nhà quốc hội, là nơi được đề phòng nghiêm ngặt nhất tại Mahazaya đấy!
Tất cả đám quan chức ở đây đều bị dọa đến mức chui xuống gầm bàn, Triệu Ngọc quét mắt, nhanh chóng tìm được mục tiêu ở chỗ ngồi cao nhất, lập tức tiến đến, xốc lấy người đàn ông trung niên đang mặc vest màu lam, chính là vị đại biểu Đan Long quyền lực đó!
Triệu Ngọc ghìm chặt cổ Đan Long, sau đó bắn một phát súng, dùng ngôn ngữ địa phương hét lên một câu: “Được rồi, không có chuyện của các người nữa, tất cả đều cút hết ra ngoài cho ông đây!”
Nghe thấy tiếng hét ấy, những quan chức khác tranh nhau chen lấn xông ra khỏi phòng họp, bao gồm cả tên quan chức bị Triệu Ngọc đạp bay kia, đều bỏ chạy ra khỏi phòng, mới chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thế là trong phòng chỉ còn lại hai người là Triệu Ngọc và Đan Long.
“Cậu… Cậu là ai?” Cho dù Đan Long thường nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, nhưng vẫn chưa từng làm con tin bao giờ, lúc này đã bị dọa đến mức bờ môi trắng bệch, toàn thân run rẩy.
“Suỵt…” Triệu Ngọc không chút khách sáo đẩy Đan Long lên chỗ ngồi, dùng súng chĩa vào đầu ông ta: “Không được nhúc nhích!”
Sau đó, Triệu Ngọc nhanh chóng chạy tới cửa phòng họp, khóa trái cửa lớn lại, còn đẩy một cái bàn tới chặn trước cửa.
Ngay sau đó, hắn lại đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa xuống.
Sau khi đi một vòng trở về, lúc này hắn mới quay trở lại trước mặt Đan Long, ngồi ở bên cạnh ông ta.
“Xin chào đại biểu Đan Long” Triệu Ngọc thở hồng hộc lên tiếng chào hỏi: “Cuối cùng thì chúng ta cũng gặp mặt rồi!”