← Quay lại trang sách

Chương 1828 Chứng nào tật nấy

Sáng ngày hôm sau, tuy tia nắng nóng rát người nhưng bên trong vườn hoa nhỏ của bệnh viện tâm thần bởi vì được bóng cây che chắn nên có vẻ vô cùng trong lành mát mẻLúc này, Triệu Ngọc ngồi xổm bên cạnh một bụi hoa vừa làm ra vẻ đang nhìn chằm chằm vào đóa hoa tươi đẹp ướt át, vừa nhìn trộm Liễu Thành đang cách hắn ba mét.

Triệu Ngọc vốn rất bướng bỉnh, dù tối hôm qua đã biết trước sẽ về tay không, nhưng tới khi trời sáng hắn vẫn muốn thử thêm lần nữa.

Không biết tại sao mà hắn luôn cảm thấy mặc dù chín ngày qua Liễu Thành chưa từng để ý gì tới hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được mình đã gây sự chú ý với Liễu Thành rồi.

Bởi vì mấy ngày gần đây Liễu Thành luôn vô tình hay cố ý nhìn về phía mình với ánh mắt tò mò, điều này chưa từng xảy ra vào mấy ngày đầu.

Vào giờ phút này, Liễu Thành đang ngồi xổm bên cạnh một khóm hoa thược dược, cúi đầu nhìn cái gì đó.

Ông ta vẫn nhìn rất nghiêm túc như trước giờ, miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó tựa như đang nói chuyện với hoa vậy.

Triệu Ngọc đã từng muốn lắng tai nghe thử nhưng Liễu Thành vốn không phát ra tiếng, cho nên không thể nào biết được rốt cuộc ông ta đang nói gì?

Để có thể thu hút sự chú ý của Liễu Thành, Triệu Ngọc cũng bắt chước mấp máy môi với đóa hoa, ra vẻ là một bệnh nhân tâm thần như đúc, nhưng Liễu Thành vẫn chẳng thèm đếm xỉa đến hắn.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, chỉ trong chớp mắt đã tới mười giờ trưa. Chẳng bao lâu nữa sẽ có y tá tới dẫn Liễu Thành đi ăn cơm trưa.

Đến lúc này, Triệu Ngọc cảm thấy sức lực của mình đã sắp tiêu hao hết rồi, xem ra thế giới nội tâm của Liễu Thành đã khép kín hoàn toàn, không thể nào mở ra được nữa.

Có lẽ mình sẽ không thể lấy được lời khai năm đó từ ông ta rồi.

Miêu Anh nói đúng, cứ tiếp tục làm vậy cũng chỉ là vô ích mà thôi.

Cho nên… Triệu Ngọc vô cùng thất vọng đứng lên, phủi bùn đất trên đầu gối chuẩn bị rời khỏi…

Do nãy giờ ngồi xổm quá lâu làm máu hai chân của Triệu Ngọc không lưu thông khiến hắn cảm thấy hai chân tê dại, cho nên chỉ đành phải đứng tại chỗ nghỉ ngơi.

Không ngờ ngay lúc hắn đang nghỉ ngơi thì trong đầu chợt xuất hiện một ý tưởng.

Đúng vậy!

Không phải mình bị khùng à?

Do chín ngày vừa qua, hệ thống không cho gieo quẻ mới nên Triệu Ngọc rất ít khi chú ý tới hệ thống, mãi đến lúc này mới tỉnh mộng, không phải mình có máy nhận biết ngôn ngữ bằng khẩu hình sao?

Có món đạo cụ thần kỳ này cho dù ông không lên tiếng thì tôi cũng có thể biết ông đang nói gì mà?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không để ý tới hai chân tê dại nữa, vội ngồi xổm xuống, sau đó lấy một cái máy nhận biết ngôn ngữ bằng khẩu hình ra, sử dụng lên người Liễu Thành.

Thời khắc chứng kiến kỳ tích đã đến, sau khi sử dụng máy nhận biết ngôn ngữ bằng khẩu hình, trên màn hình trong đầu Triệu Ngọc lập tức xuất hiện một dãy số… lộn xộn!

Bà nội gấu nhà nó.

Triệu Ngọc bất ngờ muốn chửi tục, xem ra thế giới của bệnh nhân thần kinh thật không thể nào hiểu được, ngay cả đạo cụ thần kỳ cũng không thể dịch ra.

Đúng rồi mà! Người ta vốn có nói tiếng người đâu, thì mày có thể giải nghĩa kiểu gì?

Lần này Triệu Ngọc đã hoàn toàn tuyệt vọng, chẳng những tuyệt vọng mà còn hơi bực mình, hắn cảm thấy đường đường là một đại thần thám như mình lại bị một bệnh nhân tâm thần sỉ nhục!

Cũng không biết là suy nghĩ độc ác trỗi dậy hay là thẹn quá thành giận. Trong phút chốc đầu Triệu Ngọc liền nóng lên, quên mất hết tu dưỡng đã rèn luyện nhiều năm nay, vươn tay nhặt một hòn đá dưới bụi hoa lên làm ra vẻ như định đánh Liễu Thành!

Tôi…

Tôi rất… Tôi…

Nhưng dù gì Triệu Ngọc cũng không giống trước đây, sau khi giơ hòn đá lên mới bình tĩnh lại, vội vàng rụt tay về, thậm chí còn tự dọa bản thân đổ mồ hôi lạnh cả người.

Chuyện này… Chuyện này là sao?

Triệu Ngọc giật mình, nhìn hòn đá trong tay mà không khỏi sợ hãi.

Tôi… Tôi không phải là đại thần thám à?

Tại sao lại trở thành tên côn đồ trước đây rồi?

Tại sao lại sử dụng các thủ đoạn hèn hạ này trong vô thức chứ?

Mình thế này là… Chứng nào tật nấy sao?

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc thở hổn hển một lúc rồi mới lấy lại tinh thần, xem ra mình ở lại trong bệnh viện tâm thần nhiều ngày cũng đã bị ảnh hưởng ít nhiều rồi, như vậy không được…

Kết quả trong giây phút quan trọng này, chuyện càng không bình thường đã xảy ra.

Liễu Thành nãy giờ vẫn ngồi ở phía xa nhìn đóa hoa chằm chằm bỗng nhiên quay đầu lại, trừng to hai mắt nói với Triệu Ngọc: “Cậu… Cuối cùng cậu cũng phát hiện rồi sao? Tôi… Tôi còn tưởng chỉ có mình tôi có thể nghe thấy thôi chứ!”

Rắc…

Chỉ trong nháy mắt, Triệu Ngọc như bị nhiệt độ thấp đông lạnh, rồi sau đó bị lửa nướng chín vậy.

Chuyện này…

Sau một giây, Triệu Ngọc mới thấy ánh mắt của Liễu Thành đang nhìn vào hòn đá trong tay mình.

“Cậu…” Liễu Thành khiếp sợ hỏi: “Cậu muốn ném nó đi sao?”

“Tôi…” Do chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Triệu Ngọc đờ hết cả người, hắn cứ lúng túng giơ hòn đá lên không biết phải làm thế nào cho phải?

“Tôi khuyên cậu đừng nên kích động…” Liễu Thành nghiêm túc nói: “Lúc đầu tôi cũng định ném nó đi giống như cậu vậy, nhưng mà… cậu xem…” Liễu Thành vừa nói vừa chỉ về phía vườn hoa: “Nơi này có nhiều bạn của nó lắm, cậu ném một cái thì sẽ bị bọn họ trả thù đó!”

“Tôi…” Triệu Ngọc cảm thấy mình sắp hóa thành tro rồi.

Trước đây mình đã nghĩ ra vô số lời thoại nhưng vào giờ phút nhìn thấy Liễu Thành thật sự nói chuyện với mình, thì hắn lại không thể nói nên lời.

Nhưng dù sao Triệu Ngọc cũng là thần thám có đầu óc nhanh nhẹn, lời nói của Liễu Thành trông thì như vu vơ nhưng vẫn có chứa tính chỉ dẫn nhất định.

Triệu Ngọc đoán được Liễu Thành chịu nói chuyện với mình, có thể là có liên quan tới hòn đá trong tay.

Hòn đá…

Triệu Ngọc nhìn quanh, vì để vườn hoa thêm xinh đẹp cho nên bên dưới bụi hoa còn rải vài viên đá cuội làm cảnh, các viên đá này mỗi một viên đều to như quả trứng ngỗng, màu sắc khác nhau trông rất đẹp mắt.

Chẳng… Chẳng lẽ…

Triệu Ngọc bừng hiểu ra, chẳng trách chín ngày qua mình không lấy được manh mối! Thì ra thứ Liễu Thành chú ý không phải những đóa hoa tươi đẹp kia, mà là hòn đá bên dưới bụi hoa!

Hừm…

“Cậu nên đặt nó xuống đi!” Liễu Thành nghiêm túc khuyên nhủ: “Thời gian lâu rồi cậu sẽ biết nó là bạn tốt của chúng ta! Chúng biết hết mọi thứ, có thể kể chuyện cho cậu nghe, còn có thể giải đố nữa…”

“…” Triệu Ngọc nhíu mày lại suy nghĩ thật nhanh trong đầu, nên tiếp lời thế nào đây?

Có rồi!

Triệu Ngọc suy nghĩ nhạy bén, ánh mắt lập tức sáng lên có nghĩa đã tìm ra cách, hắn vội hắng giọng một cái rồi chỉ hòn đá trong tay nói: “Nó làm tôi rất tức giận, bởi vì nó không tin lời tôi nói cho nên tôi muốn vứt nó đi!”

“Nó… Không tin?” Liễu Thành có hơi đờ đẫn lặp lại câu nói của Triệu Ngọc.

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc vội nói: “Tôi nói là tôi đã từng thấy tội phạm giết người mà nó lại dám không tin!”

“Tội phạm giết người!?” Liễu Thành lại đờ đẫn lặp lại lần nữa, nhưng trong đó có chút tò mò.

“Đúng vậy!” Triệu Ngọc hạ quyết tâm ra vẻ nặng nề nói: “Tôi nói với nó là năm đó tôi từng nhìn thấy một tội phạm giết người, giết một người trong nhà vệ sinh nữ! Tôi thấy rất rõ ràng, nhưng nó…” Triệu Ngọc chỉ vào hòn đá tức giận nói: “Vậy mà nó không tin tôi! Nó cứ nói người nhìn thấy tội phạm giết người không phải tôi, mà là ông…”

Triệu Ngọc vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào Liễu Thành, do trong lòng hắn không chắc chắn nên cổ tay không ngừng run rẩy…

⚝ ✽ ⚝

Chân mày Liễu Thành lập tức nhướng lên, dường như đang suy nghĩ gì đó, suy nghĩ vài giây sau mới lên tiếng nói: “Tội phạm giết người, tôi từng nhìn thấy nè!? Nhà vệ sinh nữ, đúng… là… là giết người trong nhà vệ sinh nữ, mà người bị giết là y tá của tôi…”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc vô cùng kích động nhưng vẫn giả vờ nói: “Không thể nào, ông đã quên mặt mũi của tên tội phạm giết người đó còn gì?”

“Tôi… Tôi còn nhớ!” Liễu Thành trừng to hai mắt chắc nịch nói.

Quá tốt!

Triệu Ngọc vội lấy ảnh Nông Chí Phát ra đưa tới trước mặt Liễu Thành hỏi: “Ông nhìn thử xem, có phải là người này không!?”

Liễu Thành nghiêm túc nhìn vào tấm ảnh, sau đó ông ta đã làm một động tác khiến cho Triệu Ngọc vô cùng khiếp sợ.

Ông ta ra sức lắc đầu nguầy nguậy, vô cùng chắc nịch nói: “Không đúng. Không phải là… người này!!!”